Đóng cửa phòng lại, Dương Khai lấy ra Thất Diện từ trong hộp. Dưới ánh nến yếu ớt, hắn cẩn thận dán cái mặt nạ kia lên khuôn mặt mình. Giống như không có gì, cũng không cảm giác được điểm khó chịu nào, thậm chí sau khi dán lên cũng không có bao nhiêu cảm giác. Bất quá hình dạng của hắn cũng không có biến hóa bao nhiêu, dù sao hắn vẫn còn chưa luyện hóa nó a. Xoay người ngồi xếp bằng trên giường, tĩnh khí ngưng thần, yên lặng thôi động lực lượng luyện hóa. Nhoáng một cái đã là mấy ngày sau, Dương Khai đang luyện hóa Thất Diện thì chợt nghe thấy một trận tiếng bước chân dồn dập đi về phía này. Ngay sau đó, cửa phòng liền bị người ta đẩy ra, Bạch Thất thăm dò nói: "Tiểu tử, khai trương, đi đến tiền sảnh!" Dương Khai lên tiếng, lấy Thất Diện ra khỏi khuôn mặt mình, cất kỹ cẩn thận, cất bước đi ra. Luyện hóa mấy ngày, nhưng hắn vẫn chưa luyện hóa xong Thất Diện, tạm thời không có cách nào phát huy được công hiệu của nó. Bất quá đây cũng là sự tình không vội vàng được, cần công phu mài nước (1),về sau tìm được cơ hội thì sẽ từ từ xử lý. So sánh với chuyện này, Dương Khai thật ra hiếu kỳ vì sao bà chủ không ngại cực khổ chạy đến đến Tinh Thị này hơn. Theo lý mà nói, Đệ Nhất Khách Điếm kia của nàng bị hủy, hẳn là tại nên trùng kiến một tòa khách điếm mới trên địa điểm cũ mới đúng, cần gì phải chạy đến nơi xa xôi như thế này chứ? Bất quá đây cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687801/chuong-3884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.