Chương trước
Chương sau
Bà chủ cẩn thận dò xét tin tức trong hai miếng ngọc giản kia rồi gật đầu nói: "Vất vả ngươi." Viên Thụy Đức nói: "Đây là phận sự của ti chức." Bà chủ vuốt vuốt ngọc giản, hỏi: " Chủ nhân lúc đầu của cửa hàng mặt tiền này đâu? Không để cho người ta chịu ủy khuất gì đúng không?" Viên Thụy Đức cười nói: "Ti chức dựa theo giá thị trường, sao đó lại tăng thêm hai thành để mua đứt cửa hàng của hắn. Số tiền kia đủ để hắn đi chỗ khác mua lại một gian cửa hàng khác, hơn nữa còn có dư ra. Hắn cao hứng còn không kịp, sao lại ủy khuất cho được?" "Vậy là tốt rồi." Bà chủ hài lòng gật đầu. Viên Thụy Đức khom người nói: "Đại nhân còn chuyện gì cần phân phó hay không? Nếu như không có, vậy ti chức xin cáo từ trước để trở về phục mệnh." "Có muốn nghỉ lại một đêm ở đây hay không?" "Đại nhân hậu ái, ti chức tâm lĩnh, bất quá ti chức đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày ở chỗ này, cũng nên về sớm một chút để phục mệnh." "Vậy thì không giữ ngươi lại nữa, lão Bạch, tiễn khách!" Bà chủ nói một tiếng. Bạch Thất ứng tiếng rời khỏi hàng, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, đưa tay ra hiệu: "Mời!" "Ti chức cáo lui!" Viên Thụy Đức thi lễ một cái, rồi nhanh chóng rời đi. Chờ đến khi tên Viên Thụy Đức kia đã rời đi, ba ̀chu ̉mới quay đầu đánh giá bốn phía một chút, vuốt cằm nói: "Địa phương này cũng không tệ." Bạch Thất chạy xẹt tới nói: "Ba ̀chủ, sau này chúng ta mở tiệm ở chỗ này sao?" "Không được sao?" Bà chu ̉vừa tùy ý đi dạo, vừa hững hờ đáp. Đôi mắt của Bạch Thất bốc lên kim quang, cười hắc hắc nói: "Sao lại không cơ chứ, chỉ cần có bà chủ ở đây, vậy thì chúng ta ở đâu cũng được." Bà chủ cười nhạo một tiếng: "Đừng nghĩ ta không biết, mấy người các ngươi đã sớm chán ngán việc ở bên ngoài, vẫn luôn ước gì được trở về phố xá sầm uất để phóng túng một chút. Ta nói cho các ngươi biết, chơi cũng được, nhưng đừng gây phiền toái cho ta, cũng đừng làm chậm trễ công việc, bằng không thì các ngươi sẽ biết tay ta." "Sẽ tuyệt đối không!" Bạch Thất son sắt thề thốt, sau đó liền quay đầu nháy mắt ra dấu với tên đầu bếp cùng tên nhân viên thu chi, khuôn mặt của bọn hắn lúc này đều tràn đầy vẻ hưng phấn. "Có bụi!" Ba ̀chu ̉ sờ lên thành ghế, rồi nhìn ngón tay của mình một chút, sau đó liền thuận tay lau lên trên áo của Bạch Thất, tay nhỏ đảo một vòng, nói: "Ngày mai tìm người đổi hết những thứ này cho ta." "Vâng!" Bạch Thất cung kính đáp. Bà chu ̉đưa tay che đôi môi đỏ của mình lại rồi ngáp một cái: "Mệt mỏi, đi nghỉ trước, các ngươi cũng tự tìm địa phương nghỉ ngơi đi, ngày mai bắt đầu làm việc." "Ba ̀chủ đi thong thả!" Bạch Thất, đầu bếp cùng tên nhân viên thu chi xếp thành một hàng, cung kính đưa tiễn, Dương Khai nhìn mà sững sờ, sau đó liền liền vội vàng gia nhập đội ngũ. Ba ̀chủ liếc mắt quan sát bọn hắn, tỏ vẻ ta đã sớm nhìn thấu tâm can của các ngươi, ống tay áo của nàng phất một cái, cất bước đi vào trong phòng, thanh âm bay ra: "Dương Khai đi theo ta!" Đám người Bạch Thất lập tức tỏ vẻ đồng tình với Dương Khai. Dương Khai có hơi cạn lời, hắn vốn đang muốn nhân dịp này để kiến thức một chút quang cảnh của Tinh Thị, ai ngờ lại bị bà chu ̉bắt ở lại, cũng không biết nữ nhân này muốn làm gì mình nữa. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể tỏ vẻ hâm mộ nhìn qua bọn người Bạch Thất khoác vai nhau đi ra ngoài. Thở dài một tiếng, hắn bước đi vào trong nội viện, lần theo âm thanh đi tới trước một gian sương phòng, gõ cửa một cái. "Vào đi!" Giọng của bà chủ từ trong phòng truyền ra. Dương Khai đẩy cửa vào, chỉ thấy trong sương phòng có hai cô tỳ nữ đang vội vàng trải giường chiếu xếp chăn cho bà chủ. Điều khiến cho Dương Khai nghẹn họng nhìn trân trối chính là, cái giường thơm trước đó hắn nhìn thấy trên lâu thuyền thế mà cũng bị dời vào đây. "Bà chủ, có chuyện gì sao?" Dương Khai hỏi. Mấy tháng gần đây, hắn cũng sống chung khá là hòa thuận với bà chủ, nữ nhân này cũng không tới làm phiền hắn nữa. Bà chủ ngồi ngay ngắn ở đó, ngẩng đầu lên nói: "Ngươi có phải có một kiện bí bảo có thể ẩn nấp thân hình cùng khí tức hay không?" Đang yên đang lành sao lại hỏi chuyện này? Dương Khai tỏ vẻ không hiểu, bất quá việc này không gạt được nàng, chủ yếu là do lúc ấy khi ở trong Kim Ô Thần Cung, ba ̀chủ đã sớm phát hiện ra tung tích của hắn, nên có suy đoán này cũng là chuyện đương nhiên, vì vậy hắn lập tức gật đầu thừa nhận. "Cho ta xem một chút." Bà chủ đưa tay nói. Dương Khai tế ra Vô Ảnh Sa, đưa tới. Bà chủ tiếp nhận, giống như cười mà không phải cười: "Không sợ ta lấy luôn không trả cho ngươi sao?" Dương Khai bật cười: "Không đến mức đó a? Thứ này có thể lọt vào pháp nhãn của ngươi ư?" "Nói thế cũng không chính xác!" Bà chủ vừa nói, vừa cúi đầu xem xét kỹ càng, thỉnh thoảng lại thôi động lực lượng rót vào trong đó, cẩn thận điều tra. Một lát sau, bà chủ mới nhẹ nhàng gật đầu: "Đồ vật không tệ, hẳn là có thể hoàn toàn ngăn trở sự dò xét của Khai Thiên hạ phẩm, dù là Khai Thiên trung phẩm mà không cẩn thận điều tra thì cũng sẽ có thể bỏ qua." Dương Khai giơ một ngón tay cái với nàng, kết quả điều tra của nàng giống y như đúc lời Đỗ Như Phong nói lúc trước. Thậm chí nàng không cần thử nghiệm luyện hóa, chỉ cần điều tra một phen liền có thể đưa kết luận này, chỉ có thể nói bà chu ̉nhãn lực không tầm thường. "Lá gan của ngươi cũng thật là lớn, lúc trước ỷ vào thứ này liền dám làm xằng làm bậy trong Kim Ô Thần Cung?" Bà chu ̉cười như không cười nhìn qua hắn. Dương Khai thở dài: "Lúc ấy tình thế bất đắc dĩ, ta bị ép làm như vậy, cũng không phải là ta muốn thế!" Bị vây trong lối đi kia một cách khó hiểu, chuyện sau đó đều là ứng đối theo bản năng, cũng không phải là hắn cố tình làm vậy. Ngay cả thi thể của đầu Kim Ô kia cũng là do cơ duyên xảo hợp nên hắn mới cướp được vào tay. "Có tin ta hay không?" "Hửm?" Dương Khai nghi ngờ nhìn qua nàng, nàng đột nhiên hỏi một vấn đề như vậy làm hắn không biết nên trả lời như thế nào. Ba ̀chủ vuốt vuốt Vô Ảnh Sa nói: "Nếu như tin ta, vậy thì món đồ này tạm thời để ở chỗ ta, một thời gian sau ta sẽ trả lại cho ngươi." Nữ nhân này muốn làm gì? Vô Ảnh Sa mặc dù không tệ, nhưng hẳn là còn không đến mức làm cho nàng ta dấy lên lòng tham a? Dù sao thì lúc trước nàng ta cũng chỉ cần liếc mắt một cái là đã có thể nhìn phá được công năng ẩn nấp của Vô Ảnh Sa, hơn nữa sau khi tiếp xúc trong một khoảng thời gian dài như vậy, Dương Khai cũng cảm thấy ba ̀chủ không phải là loại người ỷ mạnh để đoạt lấy đồ vật của người khác. Trầm ngâm một chút, Dương Khai nói: "Ta có thể hỏi ngươi muốn làm gì hay không?" "Đến lúc đó ngươi sẽ biết." Bà chủ nói, cũng mặc kệ Dương Khai có đồng ý hay không, trực tiếp thu lấy Vô Ảnh Sa, căn bản là không cho hắn cơ hội đổi ý. Dương Khai có hơi đau răng. . . Thực lực của hắn bây giờ quá thấp, Vô Ảnh Sa đối với hắn mà nói tuyệt đối là kiện bí bảo hữu dụng nhất, nếu như thật sự bị bà chủ cướp đi, vậy thì hắn cũng không biết nên khóc lóc với ai. Nắm đấm không lớn bằng người ta, đành phải để cho người ta nắm mũi dắt đi, dù sao mình vẫn còn thiếu nàng hơn một nghìn vạn, tất nhiên là nàng ta có quyền lấy đồ gán nợ. "Vật này cho ngươi!" Trong lúc nói chuyện, bà chủ bỗng nhiên lấy ra một cái hộp đẩy tới trước mặt Dương Khai. "Đây là cái gì?" Dương Khai không hiểu nhìn qua nàng. "Tự mình mở ra xem là biết." Nàng ta đã nói như vậy rồi, Dương Khai cũng không tiện hỏi thêm nữa. Hắn cầm cái hộp lên nhìn một chút, không nặng, cũng không lớn, dài bằng chiếc đũa, cũng không biết bên trong chứa cái gì. Mở cái nắp, một cảnh tượng khắc sâu vào trong tầm mắt của Dương Khai làm hắn hơi nao nao. Bên trong hộp có chứa một tấm mặt nạ, sinh động như thật, phảng phất như da người, hơi đẹp đẽ quá mức, hình như là do một vị đại sư luyện khí nào đó làm ra. Đưa tay cầm lên cái mặt nạ này, không cảm nhận được nửa điểm phân lượng, cả trương mặt nạ này mỏng như cánh ve vậy. Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thứ này, nhưng Dương Khai cũng không phải hạng người mới ra đời, cũng đã mơ hồ suy đoán ra công dụng của cái mặt nạ này. "Thất Diện!" Bà chủ đan vào hai tay nhau, chống cằm mỉm cười nhìn qua hắn: "Bảo vật này tên là Thất Diện, ý là có thê ̉biến hóa ra bảy loại khuôn mặt khác nhau, thậm chí nó còn có thể cải biến được khí tức, giọng nói, dáng người của người sử dụng, có thể nói là huyền diệu vô tận, là một đồ chơi nho nhỏ mà ta lấy được từ rất lâu rồi." Dương Khai nghe xong thì hai mắt tỏa sáng. Hắn trước đó cũng từng có một kiện bí bảo giống như mặt nạ có thể thay hình đổi dạng, bất quá vật kia chỉ có thể cải biến dung mạo, hơn nữa còn rất dễ dàng để để lộ ra sơ hở, cho nên hắn cũng không dùng được mấy lần. Nhưng món đồ Thất Diện này lại có thể cải biến được khí tức, giọng nói hay thậm chí là cả dáng người. Chuyện này có hơi ghê gớm, nói một cách khác, thứ này thật sự có thể giúp cho một người hoàn toàn biến thành một người khác. "Ba ̉o vật này và món đồ kia của ngươi có khuyết điểm giống nhau, đều không ngăn cản được sự dò xét của người có thực lực quá mạnh. Nếu như thần niệm của đối phương đủ cường đại, vậy thì chỉ cần nhìn một cái là có thể khám phá ra được hư thực, bất quá dùng nó để ngăn cản sự thăm dò của mấy tên Khai Thiên hạ phẩm vẫn là chuyện không thành vấn đề." Dương Khai nuốt nước miếng một cái, có hơi không dám tin nói: "Ba ̀ chủ, ngươi đây là. . ." "Cầm đi, thực lực của ngươi bây giờ quá thấp, quả thực câ ̀n được ngoại lực che chở một chút!" "Sao ta nhận được món đồ tốt như thế này a. . ." Dương Khai mặt mày hớn hở, ngoài miệng nói như vậy, nhưng căn bản là không nỡ buông tay. Vô Ảnh Sa đã đủ bảo vệ sự an toàn của hắn tới một mức độ nào đó, nếu lại dựa vào cái Thất Diện này, vậy thì hắn sẽ có thể buông tay buông chân làm rất nhiều việc. Mặc dù hắn hận không thể lấy Thất Diện về, tranh thủ thời gian luyện hóa, thể nghiệm sự kỳ diệu của nó, nhưng Dương Khai vẫn không quên nói: "Thứ này quá quý giá, bà chu ̉, vô công bất thụ lộc a." Ba ̀chủ mỉm cười nhìn qua hắn: "500 vạn!" Dương Khai ngơ ngẩn, quay đầu nhìn qua nàng: "Có ý gì?" Đang yên đang lành sao lại có con số 500 vạn này nhảy ra vậy? Lão bản nương nói: "Thứ này cho ngươi mượn dùng tới khi ngươi tấn thăng Khai Thiên cảnh, 500 vạn Khai Thiên Đan!" Dương Khai giận dữ: "Ngươi còn dám nói ngươi không mở hắc điếm!" Hắn thật sự hận không thể cầm Thất Diện đập lên trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta. Chỉ là mượn dùng đến khi tấn thăng Khai Thiên cảnh, vậy mà đòi tới 500 vạn, sao không đi đoạt luôn đi! Chẳng trách nàng ta một mực cười híp mắt với mình, thì ra là đã tính toán từ trước. Vừa rồi hắn còn thoáng cảm động một chút, mắt mình đúng là bị mù rồi. . . Ba ̀chủ: "Có mượn hay không tùy ngươi!" Dương Khai tức giận đẩy cái hộp tới trước mặt nàng ta, xoay người rời đi! Bà chủ nhìn theo bóng lưng của hắn, một tay chống má, vẻ mặt tươi cười. Ba giây sau, Dương Khai lại vọt vào, ôm cái hộp vào trong ngực, hung tợn trừng bà chủ một cái, rồi lại một lần nữa rời đi. Bà chủ ở sau lưng hô: "1620 vạn!" Dương Khai lảo đảo một cái, miệng đầy vị đắng như ăn trúng hoàng liên. Hắn mới vừa tới thế giới bên ngoài càn khôn này không bao lâu, thế mà liền thiếu người ta một khoản tiền lớn như thế, cũng không biết đến ngày tháng năm nào mới có thể trả hết nợ a! Sau lưng hắn bỗng vang lên tiếng cười to không chút kiêng kỵ của bà chủ, giống như đang rất sung sướng vậy. Dương Khai lòng đầy đă ́ng chát tìm một gian phòng khác trong sân, đẩy cửa vào, bài trí trong phòng cũng không tệ, đồ đạc sinh hoạt đầy đủ mọi thứ. Ngồi ở trên giường, Dương Khai đè xuống sự nổi nóng trong lòng, cúi đầu xem kĩ đồ vật trong hộp. Tuy nói cái giá 500 vạn quả thực có mắc một tí, nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái Thất Diện này đối với hắn hiện tại mà nói, lợi ích tuyệt đối không nhỏ hơn Vô Ảnh Sa bao nhiêu. Nếu như sử dụng tại thời gian địa điểm thích hợp, vậy thì đây không phải là thứ có thể sử dụng tiền để cân nhắc. Mặc dù bà chủ tâm đen như than, nhưng Dương Khai cũng chỉ có thể kiên trì mượn cái Thất Diện này một phen.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.