Chương trước
Chương sau
Đây đúng là thu hoạch lớn! Hắn tiến vào địa phương này một cách khó hiểu, rồi thoáng cái lấy được nhiều Thái Dương Chân Hỏa như vậy. Nhưng hiện tại thông đạo trước sau đều bị phong kín, tiến thối không được, thật sự là làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. 

Dương Khai âm thầm quyết định, sau khi thu lấy hết những Hỏa Ngọc ở đây, hắn sẽ lại điều tra một phen. Nếu như vẫn không tìm thấy đường ra, vậy thì hắn cũng chỉ có thể vận dụng không gian thuấn di để thoát ra khỏi chỗ này. 

Tổng cộng bỏ ra hơn một canh giờ, Dương Khai mới có thể thu hết toàn bộ Hỏa Ngọc trong thông đạo. Khi hắn đang chuẩn bị điều tra lối đi này một lần nữa, thần sắc của hắn khẽ động, quay đầu nhìn về phía cửa ra. 

Hắn lờ mờ nghe thấy một động tĩnh nho nhỏ vang lên ở bên kia! 

Lại cẩn thận nghe ngóng, thực sự là có động tĩnh, hơn nữa còn giống như có người đang thi pháp công kích cánh cửa thanh đồng phong bế thông đạo kia! 

Ở phía đối diện của cánh cửa thanh đồng kia vậy mà lại có người? Dương Khai cả kinh, vội vàng bay tới đó. 

Nếu như có người ở phía đối diện, vậy thì thông đạo này ắt hẳn không phải là tử lộ, chỉ là hắn còn tạm thời chưa hiểu, bên nào là cửa vào, bên nào là lối ra. 

Đi tới trước cánh cửa kia, Dương Khai yên lặng cảm thụ, sau đó sắc mặt biến hóa một trận. Bởi vì người ra tay hình như khá lợi hại, ít nhất cũng là Khai Thiên Trung phẩm. 

Đúng lúc này, mộ tiếng vang rất nhỏ lọt vào trong tai Dương Khai. Khi hắn ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cánh cửa thanh đồng kia bỗng xuất hiện từng đạo từng đạo khe hở thật nhỏ. 

Cánh cửa thanh đồng mà hắn dốc hết toàn lực cũng không thể nào rung chuyển được, vậy mà sắp sửa vỡ nát! Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, hắn liền nghe oanh một tiếng, cánh cửa thanh đồng lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy, cánh cửa bị nghiền nát, bay tán 

loạn, trong đó có một khối suýt chút nữa nện lên người hắn.

Dương Khai gần như theo bản năng thúc dục Không Gian pháp tắc để bỏ trốn về phía sau. Nhưng khi suy nghĩ lại, hắn lại đè xuống ý niệm rời đi trong đầu, đưa tay tế ra Vô Ảnh Sa lấy được từ chỗ Đỗ Như Phong, khẽ quấn lên trên người mình. Chỉ trong thoáng chốc, thân ảnh của hắn liền biến mất ngay tại chỗ, đồng thời nín thở ngưng thần, thu liễm khí tức của mình lại. 

Nếu bây giờ rời đi, vậy thì về sau muốn tiến vào cũng là một chuyện không dễ dàng. Chưa được nhìn thấy Thái Dương Chân Kim, vậy thì Dương Khai cũng không cam tâm rút đi như vậy. Nhưng hắn hiện tại 

thực lực thấp kém, căn bản là không có tư cách khiêu chiến Khai Thiên cảnh, cũng chỉ có thể dựa vào Vô Ảnh Sa mà thôi. 

Đỗ Như Phong đã từng nói qua, đồ chơi này là do Đoàn Hải ban cho hắn. Khai Thiên cảnh dưới Trung phẩm không thể nào khám phá được hành tung của hắn, cho dù là Khai Thiên Trung phẩm mà không cẩn thận dò xét thì cũng có khả năng bỏ qua sự tồn tại của hắn. 

Dương Khai thầm cầu nguyện, tên Đỗ Như Phong kia tốt nhất là đừng nên khoác lác, nếu như hắn bị phát hiện vào thời điểm này, vậy có giải thích thế nào thì cũng nghe không lọt tai, đến lúc đó thì chỉ còn cách chạy trốn. 

Sau khi ẩn nấp xong thân ảnh, Dương Khai lại núp sau một khối ván

cửa bị nghiền nát, mượn nhờ ván cửa, che chắn hơn phân nửa thân hình của mình. 

Vừa mới làm xong những chuyện này, hắn liền nghe thấy một tiếng hoan hô tung tăng như là chim sẻ vang lên ở bên ngoài: “Lan tỷ tỷ thật là lợi hại.” 

Ngay sau đó, một giọng nói hơi quen tai chợt vang lên: “Chỉ giỏi vỗ mông ngựa thôi!” 

Giọng nói người trước thanh thuần dễ nghe, giọng nói người sau ngọt ngào nhu nhu, cho người ta hai loại cảm giác hoàn toàn bất đồng. Dương Khai nhíu mày, biểu lộ có vẻ hơi cổ quái, giọng nói người sau sao lại ... có điểm giống như bà chủ của đệ nhất khách điếm kia a? 

Lúc trước khi hắn trú tại đệ nhất khách điếm bốn tháng, cứ mỗi ba ngày thì sẽ gặp Điệp U các nàng ở đại đường một lần, cũng gặp được bà chủ không ít lần. Mặc dù bọn họ không quen biết, nhưng cũng đã từng nói chuyện với nhau một vài câu. 

Bất quá nghĩ lại, bà chủ xuất hiện ở chỗ này thì cũng chẳng phải việc gì lạ. Khoảng cách giữa chỗ này và đệ nhất khách điếm cũng không phải xa, mấy thế lực ở các đại vực gần đó đều chạy tới đây để điều tra tình huống của Thái Dương, đệ nhất khách điếm ở ngay khu vực

này sao lại có thể chịu ngồi yên mặc kệ, bà chủ kia có tới nơi này thì cũng không có gì đáng trách. 

“Ta đâu có vuốt mông ngựa đâu, Lan tỷ tỷ thật sự lợi hại a, Tiểu Man bội phục bội phục.” Giọng nói thanh thuần kia chợt sẳng giọng lên, sau đó lại hỏi một câu: “Các ngươi nói có đúng hay không?” 

“Vâng, đúng, đúng!” Một đám người liên tiếp hô ứng lẫn nhau, xen lẫn từng câu nịnh nọt vào bên trong. 

Nhiều người như vậy! Dương Khai giật mình, hắn cũng phải càng thêm cẩn thận mới được. 

“Đừng có nói nhiều nữa, vào xem một chút đi.” Thanh âm của người hư hư thực thực là bà chủ của khách điếm kia nói xong, liền có một đạo thân ảnh đẫy đà bước vào trong thông đạo. 

Dương Khai đưa mắt nhìn lại, liền phát hiện mình đoán không sai, người kia quả nhiên là bà chủ của đệ nhất khách điếm. 

Bà chủ đứng lại, liếc trái liếc phải đánh giá bốn phía thông đạo, sau đó ánh mắt nàng ta bỗng nhiên cố định tại một chỗ, đôi mắt dễ thương thoáng cái trợn tròn lên, phảng phất như gặp được sự tình gì đó cực kỳ không tưởng vậy, ngay cả cái miệng nhỏ nhắn phơn phớt hồng nhuận cũng hơi hé ra. 

Dương Khai co giật khóe miệng, thầm mắng tên Đỗ Như Phong

đúng là kẻ hại người, nói cái gì Vô Ảnh Sa thần diệu phi thường, dưới Khai Thiên Trung phẩm đừng hòng mơ tưởng khám phá ra được hành tung, Khai Thiên Trung phẩm nếu như không cẩn thận tìm tòi thì cũng có thể sẽ bỏ qua. 

Bỏ qua cái rắm a... 

Bà chủ này vừa mới tiến vào thì liền nhìn chằm chằm mình như vậy, rõ ràng là đã nhìn thấy mình rồi! 

Biểu lộ của Dương Khai bỗng trở nên xấu hổ, giống như chột dạ sau khi làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện vậy. Lúc này muốn chạy thì cũng đã không còn kịp nữa rồi, hắn đành nặn ra một nụ cười mỉm chi với bà chủ, lặng lẽ chắp tay, cầu xin đối phương buông tha! 

“Sao vậy Lan tỷ tỷ? Có phát hiện gì sao?” Một vị thiếu nữ xinh đẹp bỗng nhiên xông lên, hồ nghi hỏi. 

Bà chủ dời ánh mắt đi, lắc đầu nói: “Không có gì, ở đây không có gì hết, tiếp tục đi tới trước xem sao.” 

“A!” Thiếu nữ cũng không nghi ngờ gì, nhanh chóng theo sát sau lưng bà chủ. 

Ở sau lưng hai người, còn có một đám người hô hào tràn vào. Dương Khai lập tức không dám động đậy, bởi vì những người đi vào,

ai nấy cũng đều là Khai Thiên cảnh, đứng cách hắn nhiều nhất là mấy thốn, thiếu chút nữa là đã va vào người hắn rồi. 

Cũng may vị trí hắn ẩn thân là ở phía sau một khối ván cửa bị nghiền nát, chỉ cần không lấy mảnh vỡ này ra, vậy thì hắn cũng không sợ bị người khác đụng phải. 

Những Khai Thiên cảnh này tất nhiên là sẽ dò xét qua tất cả mọi nơi khi vừa tiến vào, Dương Khai phát hiện có rất nhiều ánh mắt của đảo qua người mình, nhưng bọn họ lại không có bất kỳ phản ứng gì. 

Đợi đến lúc tất cả mọi người đều đã đi thật xa, Dương Khai mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. 

Xét theo tình hình vừa rồi, mình đúng là có hơi oan uổng Đỗ Như Phong rồi. Vô Ảnh Sa này thật sự có chút huyền diệu, nhiều Khai Thiên cảnh tiến đến như vậy mà vẫn không phát hiện ra được hành tung của mình. 

Biểu lộ trước đó của bà chủ là có ý gì? Nàng ta rốt cuộc có phát hiện ra hắn không vậy? 

Dương Khai ngẫm nghĩ một hồi thì cũng đành chịu, không có cách nào phán đoán ra nổi. 

Bất quá mặc kệ người ta có phát hiện ra mình hay không, nếu như đã không vạch trần mình ngay tại chỗ, vậy thì xem như mình thiếu

đối phương một cái nhân tình. Nếu lúc đó mà mình bị bắt được, vậy thì đoán chừng cũng sẽ không có chuyện gì hay ho. 

Khai Thiên cảnh vừa mới tiến vào, ít nhất cũng có tới bốn mươi năm mươi người! Dương Khai thậm chí thấy được thân ảnh của Nguỵ Khuyết cùng Đào Dung Phương ở trong đó, có điều các đệ tử của Đại Nguyệt Châu thì lại không thấy ai. 

Ngẫm lại thì cũng không kỳ quái, Khai Thiên cảnh trước mặt hắn nhiều như vậy, đám đệ tử Đại Nguyệt Châu kia nếu như đi theo thì cũng chỉ tạo thành gánh nặng mà thôi, bọn họ đoán chừng là đã được Nguỵ Khuyết cùng Đào Dung Phương an bài đến địa phương khác rồi. 

Bản thân đuổi theo một đoàn Thái Dương Chân Hỏa ở trong nham thạch, không cẩn thận bị một vòng xoáy hút vào đây, vậy bọn họ tiến vào bằng cách nào? Đây lại là địa phương nào? 

Dương Khai nhìn qua cánh cửa tàn phá trước mặt, lại nhìn theo phương hướng rời đi của những người kia, sau khi trầm ngâm một hồi, lại lặng yên đi theo. 

Không bao lâu sau, hắn liền nhìn thấy bóng dáng của đám người kia ở xa xa, không cần phải nói, ắt hẳn là bị cánh cửa thanh đồng bên kia ngăn cản rồi.

Những tiếng ầm ầm vang lên từ phía bên kia, lực lượng cuồng bạo tùy ý lan ra, có lẽ là bà chủ lại đang phá cửa. 

Cảm nhận được lực lượng dư ba tán loạn kia, Dương Khai âm thầm kinh hãi. Mặc dù đã sớm biết rằng thực lực của bà chủ của đệ nhất khách điếm tuyệt đối không tầm thường, nhưng hình như nàng còn 

lợi hại hơn những gì mình nghĩ một chút, tuyệt đối không chỉ là Khai Thiên Tứ phẩm, mà vô cùng có khả năng là Ngũ phẩm! 

Cho đến tận bây giờ, Dương Khai cũng chỉ mới gặp qua một vị Khai Thiên Ngũ phẩm là Hứa lão mà thôi. Có điều Hứa lão báo thù thất bại, đã thăng rồi, vì vậy Khai Thiên Ngũ phẩm ra tay tạo thành quang cảnh như thế nào, Dương Khai thật sự là chưa từng tận mắt nhìn thấy. 

Nhưng bây giờ hắn đã cảm nhận được được một chút rồi. 

Không tốn bao nhiêu thời gian, trước sau bất quá chỉ một nén nhang mà thôi, tiếng răng rắc lại một lần nữa vang lên, Nguyên Tiểu Man duyên dáng hô to: “Lan tỷ tỷ đánh mạnh lên, cánh cửa sắp vỡ rồi.” 

Bà chủ tức giận nói: “Có thời gian nói chuyện, không bằng đến giúp đỡ ta!” 

Nguyên Tiểu Man hì hì cười cười: “Chút bổn sự của Tiểu Man không dám bêu xấu trước mặt Lan tỷ tỷ.” Trong lúc nói chuyện, nàng quay

đầu nhìn qua mười mấy vị Khai Thiên cảnh đang chen chúc trong thông đạo, khẽ nói: “Mấy người các ngươi đều chỉ biết trừng mắt nhìn thôi sao? Không ra tay giúp đỡ thì cũng có thể hò hét trợ uy cho Lan tỷ tỷ mà, nhanh nhanh hô chung với ta, Lan tỷ tỷ thần uy cái thế, đệ nhất hoàn vũ!” 

Mọi người nghe xong thì đều bối rối... 

Một đám Khai Thiên cảnh này, dù gì cũng là nhân vật đầu não trong thế lực của mình, dù gì cũng là những nhân vật nổi tiếng. Nếu như bọn hắn hô lên những lời này, vậy thì sau này làm gì còn mặt mũi gặp người khác nữa? 

“Sao các ngươi không hô? Nếu như không hô thì đều xéo ngay đi cho ta!” Đôi mắt dễ thương của Nguyên Tiểu Man lóe lên sát ý. 

Mọi người bị nàng nói như vậy thì không còn cách nào khác, mặc kệ có nguyện ý hay không thì cũng đều phải hưởng ứng. Trong lúc nhất thời, trong thông đạo vang lên những tiếng hô hào, tiếng sau còn to hơn tiếng trước. 

Lan phu nhân tức tối đến mức dậm chân, nói: “Tất cả đều im miệng cho ta, thật đúng là hồ nháo!” 

Nàng tức tối đến mức đau gan, hận không thể chụp chết tiểu nha đầu kia.

Mọi người nghe xong thì giống như được đại xá, vội vàng ngậm miệng không nói. 


Phát giác được sự khác thường của đám người kia, Dương Khai một mực theo đuôi cũng vội vàng lách mình vọt vào, xem xét trái phải,

sau đó ánh mắt của hắn lập tức bị cố định tại một chỗ, đồng tử kịch liệt co rút lại! 

Ở trước mắt hắn, trong một màn sáng màu đỏ thẫm, có một đầu quái điểu ba chân cao ước chừng ba trượng, toàn thân đen kịt đứng sừng sững trên đài cao. Quái điểu này mở ra hai cánh, không hề nhúc nhích, nhưng thần uy huy hoàng của nó lại không ngừng khuếch tán ra bốn phía. Người đến chỗ này, bất kể tu vi cao hay thấp, cũng đều không tự chủ được mà cảm thấy mình nhỏ bé. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.