Chương trước
Chương sau
Tài liệu tam phẩm có giá trị không nhỏ, Dương Khai tất nhiên cu ̃ng không muốn bỏ lỡ. 

"Tuyệt đối không thể!" Lão Phương quá sợ hãi, phát hiện Dương Khai gia hỏa này thật đúng là không biết không sợ, lời gì cũng dám nói, suy nghĩ gì cũng dám làm. Hắn quay đầu nhìn quanh trái phải, xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới giảm thấp thanh âm, nói: "Đừng có nảy sinh ý nghĩ này, lão đệ ngươi bây giờ có con đường phát tài tốt đẹp, cũng đừng vì điểm lợi nho nhỏ ấy mà chôn vùi tiền đồ của mình. Đây dù sao cũng là đồ vật của Thất Xảo Địa, nếu không bại lộ thì không sao, vạn nhất bại lộ. . ." Hắn chưa nói xong, liền đưa tay vạch lên cổ mình một cái. 

Lời này cũng có đạo lý, bây giờ hắn thân trong Thất Xảo Địa, dù thu được Xích Tiêu Chân Viêm thì cũng không có địa phương bán đi. Dương Khai cũng chướng mắt tài liệu tam phẩm, không có khả năng tự mình hấp thu. 

Cân nhắc thu hoạch cùng phong hiểm câ ̀n gánh chịu một chút, Dương Khai đành bỏ đi ý niệm trong lòng, vuốt cằm nói: "Vậy ta đây liền đem việc này báo lên trên?" 

"Mau đi đi, còn chờ cái gì nữa, tin tưởng Chu quản sự nếu như biết được việc này, chắc chắn sẽ lập tức tới điều tra." Lão Phương thúc giục nói, sau khi biết được nguyên nhân, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng được để xuống. 

Dương Khai nghe lời, lập tức lên đường đi đến nơi trung tâm của vườn trái cây để tìm Chu Chính. 

Nếu như có thể làm cách khác thì hắn cũng sẽ không tiện nghi tên Chu Chính này. Gia hỏa này chân trước mới thu lấy hơn một trăm mai Khai Thiên Đan của hắn cùng lão Phương, chân sau liền thấy chết không cứu, đúng là hạng người nịnh hót. Đáng tiếc bản thân hắn là tạp dịch, không được cho phép thì không có cách nào tự tiện rời khỏi vườn trái cây, chứ đừng nói chi là ra ngoài tìm người khác báo cáo, vì vậy hắn cũng chỉ có thể đi tìm tên Chu Chính kia. 

Đến lúc Dương Khai đã rời đi, lão Phương mới chợt nhớ tới một vấn đề, vì sao chủ nhân mấy đời trước của nơi này đều không thể điều tra ra được vấn đề, nhưng Dương Khai lại lập tức phát hiện ra? Còn nữa, vì sao khi mình thôi động lực lượng hành Mộc, Xích Tiêu Chân Viêm kia lại không có phản ứng, trong khi Dương Khai vừa thôi động lực lượng hành Mộc thì liền dẫn phát ra động tĩnh? 

Có chút không rõ ràng cho lắm. 

Cũng không bao lâu sau, hai bóng người trước sau chạy tới, đáp xuống gần đó, chính là hai người Chu Chính cùng Dương Khai. 

Lão Phương tiến lên hành lễ, Chu Chính hồ nghi nói: "Dương Khai báo cáo nơi đây có khí tức của Xích Tiêu Chân Viêm bộc lộ, có thật hay không?" 

"Là thật là thật, lão hủ tuyệt đối sẽ không cảm ứng sai. Đây tuyệt đối là khí tức của Xích Tiêu Chân Viêm, nếu như quản sự đại nhân không tin, vậy có thể để cho Dương Khai động thủ thử xem." 

Chu Chính quay đầu nhìn về phía Dương Khai, Dương Khai không nói một lời liền đi tới trước mặt cây ăn quả kia, đặt tay lên, thôi động lực lượng hành Mộc. 

Chỉ một chớp mắt sau, Chu Chính liền nhíu mày, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng: "Quả nhiên là Xích Tiêu Chân Viêm." 

Hắn thậm chí không cần tiếp cận cây ăn quả, đã liền phát giác ra. Xem ra Khai Thiên cảnh quả nhiên chính là Khai Thiên cảnh, mặc dù chỉ là nhất phẩm, nhưng cũng có ưu thế độc đáo của mình. 

Hơi trầm ngâm một chút, hắn chợt tỏ vẻ hiểu rõ: "Thì ra là như vậy. . ." Sau đó ngẩng đầu phân phó nói: "Hai người các ngươi thủ ở chỗ này, bản tọa đi một chút sẽ trở lại." 

Vừa dứt lời, hắn liền phóng lên tận trời. 

Lão Phương đưa mắt nhìn hắn rời đi, lúc này mới cười cười nhìn qua Dương Khai, nói: "Lão đệ, chúc mừng chúc mừng a!" 

Dương Khai không cao hứng lắm, đáp: "Có gì tốt mà chúc mừng, Xích Tiêu Chân Viêm này cũng không có phần của chúng ta." 

"Không thể nói như thế, mặc dù tài liệu tam phẩm này quả thực không có phần của chúng ta, nhưng nếu như Chu quản sự đã xác nhận, vậy liền xem như đã giải quyết một kiện đại họa lâm đầu, tất nhiên là nên vui vẻ." Rồi hắn lại giảm thấp âm thanh, nói: "Hơn nữa tài liệu tam phẩm bình thường chỉ có giá hơn 1.5 vạn Khai Thiên Đan, với bản sự của lão đệ bây giờ, còn sợ không kiếm được sao?" 

Dương Khai biết hắn nói cũng có đạo lý, nhưng nói tóm lại, trong lòng hắn cũng có hơi không quá dễ chịu. Hắn đây coi như là tốt, từ Tinh Giới đi tới, tâm tính điều chỉnh cũng không tệ, có một số gia hỏa từ trong Càn Khôn thế giới của mình nhảy ra, tâm tính nhất thời không điều chỉnh tốt, vẫn khăng khăng giữ lại tư thái thiên nhân duy ngã độc tôn đến gặp gỡ những người ở đây, không biết đã chết hết bao nhiêu người rồi. 

Trước sau bất quá chỉ hơn nửa canh giờ, Chu Chính liền dẫn theo một nhóm lớn đệ tử Thất Xảo Địa đến đây, từ đó có thể thấy được, Xích 

Tiêu Chân Viêm này đối với Thất Xảo Địa cũng là đồ vật khẩn yếu, nếu không sẽ không có hiệu suất cao đến mức này. 

Ngoài ra, Dương Khai cũng nhận ra người cầm đầu, đó chính là đệ tử của quản sự của Hỏa Linh Chi Địa - Đỗ Như Phong. Chu Chính ngày thường diễu võ giương oai không ai bì nổi trước mặt bọn tạp dịch vào giờ khắc này, khi đứng trước mặt đối phương thì lại cúi đầu khom lưng, khúm núm vô cùng. 

Đỗ Như Phong dẫn đường phía trước, nhìn thẳng không chớp mắt, không ít đệ tử Thất Xảo Địa ở sau lưng hắn cũng hờ hững lạnh lẽo với Chu Chính. 

Đáp xuống vườn trái cây, Chu Chính xông tới trước mặt Dương Khai cùng lão Phương, khua tay nói: "Các ngươi lui xuống đi, nơi này không có chuyện của các ngươi." 

Hai người nghe xong lời này, đâu dám dừng lại tại chỗ nữa? Dương Khai mặc dù có hơi hiếu kỳ người ta rốt cuộc làm thế nào để thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm kia, nhưng người khác không cho nhìn, vậy thì hắn cũng không làm gì được. 

Hắn theo lão Phương rời khỏi vườn trái cây, ngồi trên băng ghế đá trước ngôi nhà tranh, lão Phương lấy rượu ra rót đầy cho hai người. 

Một bên uống rượu một bên nói chuyện phiếm, Dương Khai thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát vườn trái cây bên kia của mình. 

Lão Phương cười nói: "Lão đệ đừng nhìn, lát nữa bọn hắn sẽ thiết hạ cấm chế, cái gì cũng không nhìn thấy, sự tình bên kia cũng không 

cần chúng ta quan tâm, tới tới tới, uống với ta hai chén." 

Dương Khai không quan tâm. 

Bất quá hắn rất nhanh liền phát hiện, đúng như lời lão Phương nói, vườn trái cây của mình rất nhanh liền bị bày ra cấm chế dày đặc, tất cả cảnh tượng đều bị che đậy, quả nhiên là cái gì cũng đều không thấy được. 

Lần này hắn cũng không cần đi quan sát gì nữa, dứt khoát buông tay buông chân uống với lão Phương. 

Mới uống được mấy chén, bỗng nhiên trong lòng hắn có cảm giác, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bên kia có một bóng người vội vã bay tới, chính là Chu Chính. 

Chỉ có điều giờ vào giờ khắc này, Chu Chính đầu đầy mồ hôi, sắc mặt khó coi, cũng không biết gặp phải chuyện gì, khi ở đằng xa xa liền kêu: "Dương Khai ngươi qua đây." 

Dương Khai cùng lão Phương liếc nhau, cả hai đều mặt đầy nghi hoặc, đứng dậy nghênh đón, ôm quyền nói: "Chu quản sự có gì phân phó?" 

Chu Chính giảm thấp âm thanh nói: "Ngươi làm thế nào dẫn động được Xích Tiêu Chân Viêm kia vậy?" 

Không hiểu lời này cho lắm, Dương Khai đành nói: "Thôi động lực lượng hành Mộc là được." 

"Đánh rắm!" Chu Chính cắn răng giận mắng: "Nếu như đơn giản như vậy thì bản tọa còn cần tới tìm ngươi sao?" 

Dương Khai kinh ngạc: "Quản sự đại nhân không có cách nào dẫn động được Xích Tiêu Chân Viêm kia sao?" Sau đó hắn chợt nhớ lại, trước đó lão Phương thôi động lực lượng hành Mộc cũng không có phản ứng gì, đến khi mình ra tay, Xích Tiêu Chân Viêm ngay lập tức có dị động. 

Chu Chính nói: "Không chỉ là bản tọa, ngay cả Đỗ sư huynh bọn hắn cu ̃ng bất lực." 

"Có phải là biện pháp không đúng hay không?" 

"Thôi động lực lượng hành Mộc thì cần biện pháp gì!" Chu Chính trầm mặt: "Ngươi đi theo ta một chuyến, qua bên kia biểu hiện tốt một chút. Nếu như có thể trợ giúp Đỗ sư huynh bọn hắn thu lấy Xích Tiêu Chân Viêm kia, nhất định không thiếu chỗ tốt cho ngươi." 

Đi được mấy bước, hắn lại dừng lại, quay đầu dặn dò: "Nếu như Đỗ sư huynh bọn hắn hỏi, ngươi liền nói kia Xích Tiêu Chân Viêm là bản tọa phát hiện, hiểu không?" 

Đây là muốn đoạt công lao của mình? Dương Khai không còn gì để nói, bất quá ngẫm lại lời của lão Phương nói, công lao thường liên quan tới ban thưởng, Chu Chính khẳng định phải tranh một chuyến. Nếu như không phải bọn hắn bên kia dẫn động không được Xích Tiêu Chân Viêm, e rằng cũng không có chén canh nào cho Dương Khai. 

Trong lòng cười lạnh, gia hỏa Chu Chính này thật sự là lòng tham không đáy. 

Cẩn thận căn dặn, đợi đến khi Dương Khai đã xác nhận, Chu Chính mới vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Ngươi yên tâm, sau này nếu như Tôn Giả bên kia có ban thưởng, cũng sẽ không thiếu phần của ngươi. Đến lúc đó bản tọa cũng sẽ an bài cho ngươi một mảnh vườn trái cây khác, tránh để cho ngươi đại tài tiểu dụng." 

"Vậy xin cám ơn Chu quản sự trước." Dương Khai thuận miệng ứng phó. 

Cùng Chu Chính một đường trở lại vườn trái cây của mình, tiến vào trong cấm chế. Dương Khai sau đó liền nhìn thấy những đệ tử Thất Xảo Địa kia không biết đang bày ra trận pháp gì, bao bọc vây quanh vị trí của cây ăn quả kia, riêng phần mình bấm linh quyết. Đỗ Như Phong thả lỏng hai tay phía sau, bằng hư ngự phong, tiêu sái đến rối tinh rối mù. 

Chu Chính tiến lên phía trước, nói: "Đỗ sư huynh, người đã được mang đến." 

Đỗ Như Phong đánh giá Dương Khai một chút, thản nhiên nói: "Ngươi là kẻ mới tới?" 

Dương Khai chắp tay nói: "Gặp qua Đỗ đại nhân, Dương mỗ đến Hỏa Linh Chi Địa không đến ba tháng." 

Đỗ Như Phong khẽ vuốt cằm: "Chu Chính nói ngươi có thể dẫn động được Xích Tiêu Chân Viêm kia?" 

"Đúng vậy!" 

"Ngươi tới!" Đỗ Như Phong nói như không nói, đưa tay ra hiệu chỉ về phía cây ăn quả kia. 

Dương Khai cũng không dài dòng, tiến lên mấy bước, đi tới bên cạnh cây ăn quả kia. Bàn tay hắn dán trên cành cây, thôi động lực lượng hành Mộc rót vào trong đó, chỉ chớp mắt sau, một cỗ lực lượng nóng rực từ dưới đất tuôn ra. 

Đỗ Như Phong nhíu mày lại, Chu Chính lộ ra vẻ mừng rỡ, nhìn qua hắn nói: "Đỗ sư huynh!" 

Đỗ Như Phong vuốt cằm nói: "Tiếp tục!" 

Dương Khai nghe thấy vậy, cũng không thể không tiếp tục thôi động lực lượng hành Mộc, không ngừng rót vào trong cây ăn quả kia, cùng lúc đó, Đỗ Như Phong cũng nháy mắt ra dấu cho đệ tử ở bốn phía. 

Những đệ tử Thất Xảo Địa đang bày trận lập tức biến ảo pháp quyết, dưới chân bọn họ ẩn ẩn có quang mang lấp lóe. Cùng lúc đó, một cỗ lực lượng hành Thủy nhu hòa được rót vào mặt đất. 

Dương Khai giật mình, Thủy khắc Hỏa, đây là muốn dùng lực lượng Thủy hành ép Xích Tiêu Chân Viêm kia ra ngoài sao? Đây cũng là một 

biện pháp, xem ra những đệ tử Thất Xảo Địa mà Đỗ Như Phong mang tới đây đều được tỉ mỉ tuyển chọn ra, đặc biệt vì Xích Tiêu Chân Viêm kia mà đến, nếu không cũng không đến mức chuẩn bị chu toàn như vậy. 

Toàn bộ quá trình có thể nói là buồn tẻ không thú vị, không thấy động tĩnh kinh thiên động địa gì, chỉ có một cỗ lực lượng khác biệt đang tụ hội trong vườn trái cây nho nhỏ này. 


Đại trận khoan thai khép lại, một cỗ lực lượng hành Thủy từ bốn phía hội tụ lại, hóa thành một cái lồng giam, bao trùm lấy hỏa diễm đang thiêu đốt kia ở bên trong, nắm bắt thời cơ không sai một chút nào. 

Chu Chính vẻ mặt phấn chấn: "Xong rồi." 

Vừa dứt lời, hắn liền nghe thấy một âm thanh oanh oanh vang lên, lực lượng hành Thủy hóa thành lồng giam sụp đổ, ngọn lửa đang cháy hừng hực kia từ đó thoát khốn mà ra, muốn bỏ chạy xuống lòng đất. Bí thuật bị phá, một đám đệ tử Thất Xảo Địa đang thi pháp cũng kinh hô không thôi, ai nấy cũng đều thần sắc uể oải, ngã thành một đống. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.