Tài liệu tam phẩm có giá trị không nhỏ, Dương Khai tất nhiên cu ̃ng không muốn bỏ lỡ.
"Tuyệt đối không thể!" Lão Phương quá sợ hãi, phát hiện Dương Khai gia hỏa này thật đúng là không biết không sợ, lời gì cũng dám nói, suy nghĩ gì cũng dám làm. Hắn quay đầu nhìn quanh trái phải, xác định bốn bề vắng lặng, lúc này mới giảm thấp thanh âm, nói: "Đừng có nảy sinh ý nghĩ này, lão đệ ngươi bây giờ có con đường phát tài tốt đẹp, cũng đừng vì điểm lợi nho nhỏ ấy mà chôn vùi tiền đồ của mình. Đây dù sao cũng là đồ vật của Thất Xảo Địa, nếu không bại lộ thì không sao, vạn nhất bại lộ. . ." Hắn chưa nói xong, liền đưa tay vạch lên cổ mình một cái.
Lời này cũng có đạo lý, bây giờ hắn thân trong Thất Xảo Địa, dù thu được Xích Tiêu Chân Viêm thì cũng không có địa phương bán đi. Dương Khai cũng chướng mắt tài liệu tam phẩm, không có khả năng tự mình hấp thu.
Cân nhắc thu hoạch cùng phong hiểm câ ̀n gánh chịu một chút, Dương Khai đành bỏ đi ý niệm trong lòng, vuốt cằm nói: "Vậy ta đây liền đem việc này báo lên trên?"
"Mau đi đi, còn chờ cái gì nữa, tin tưởng Chu quản sự nếu như biết được việc này, chắc chắn sẽ lập tức tới điều tra." Lão Phương thúc giục nói, sau khi biết được nguyên nhân, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng được để xuống.
Dương Khai nghe lời, lập tức lên đường đi đến nơi trung tâm của vườn trái cây để tìm Chu Chính.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687722/chuong-3805.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.