Lăng Tiêu cung, trên chủ phong Lăng Tiêu Phong, trong sương phòng, trên giường lớn có những thân ảnh đang nằm ngổn ngang lộn xộn. Dương Khai gian khổ rút ra một cánh tay của mình ra khỏi đó, phủ thêm một bộ y phục, đi đến bên cửa sổ, đẩy ra cửa sổ, không khí tươi mát liền ùa vào.
Đêm qua có mưa, sau cơn mưa, Lăng Tiêu Phong bị che phủ trong mây mù, lầu các xa xa như ẩn như hiện.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, bất chợt có một tấm thân ấm áp tiến lên, hai tay ôm lấy eo của hắn, Tô Nhan khẽ nói: "Lần này muốn bế quan bao lâu?"
"Hẳn là không bao lâu, bất quá sau khi xuất quan, e rằng ta sẽ phải đi ngay."
Thân thể của Tô Nhan nhẹ nhàng run lên một cái.
"Yên tâm, sẽ trở lại." Dương Khai xoay người, ôm lấy nàng vào lòng.
"Ừm, chúng ta chờ ngươi." Tô Nhan gật đầu.
"Thật sự là không nỡ a." Dương Khai hôn lên cái trán của nàng. Trải qua một đời này, rất nhiều lần ly biệt, lại đoàn tụ mấy lần, hắn vốn cho rằng đã triệt để dàn xếp xong xuôi, không cần phải chạy ngược chạy xuôi nữa, ai biết được từ đầu tới cuối vẫn là một cục diện như vậy.
Nhưng mà vì Tinh Giới, hắn lại không thể không như vậy.
Trước đó sau khi từ Thanh Dương Thần Điện trở về Lăng Tiêu cung, Dương Khai có đi tìm Trương Nhược Tích hỏi thăm một chút về sự tình Thế Giới Thụ. Trương Nhược Tích cũng chưa từng nghe qua về thứ này, truyền thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687689/chuong-3772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.