Chương trước
Chương sau
Uy thế huy hoàng hạo nhiên công chính, uy áp vô cùng cường đại, không hề kém Đại Đế một chút nào.

Dương Khai kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên bây trời. Chỉ thấy trên bầu trời kia, có một điểm đen đang sà xuống, phảng phất như lưu tinh trụy lạc, tốc độ cực nhanh.

Một loại cảm giác thân thiết sinh ra trong lòng hắn, phảng phất như thứ đang rơi xuống từ trên kia vô cùng quen thuộc với hắn. 

Trong lòng hơi động, Dương Khai lập tức minh bạch người tới là người nào, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng cùng kinh hãi.

Điểm đen trong lúc rơi xuống cấp tốc phóng đại lên, rất nhanh liền biến thành một đầu quái vật khủng bố cao tới mấy trăm trượng, đập thẳng về phía Đại Ma Thần. Khí thế vô cùng hung ác của nó khiến cho người ta chắc chắn rằng nếu như bị con quái vật này đập trúng, tuyệt đối sẽ đem đến khó hậu quả có thể chịu đựng được.

Đại Ma Thần hiển nhiên cũng có điểm phát giác. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, đưa tay ngăn trở, ngoài miệng quát lớn: "Hạng giun dế. . ."

Oanh. . .

Nhưng hắn nói còn chưa dứt lời, con quái vật khổng lồ kia đã giáng xuống, lực trùng kích vô cùng to lớn sinh sinh đập văng thân thể cao 800 trượng của Đại Ma Thần bay đi. Mặt đất nứt ra những cái khe giống như những vực sâu, toàn bộ Bắc Vực phảng phất như vừa mới trải qua một trận địa chấn khủng khiếp, khắp nơi đều không ngừng run lên.

"Rống. . ." Một tiếng gầm thét đinh tai nhức óc vang lên, con quái vật khổng lồ từ trên trời đập xuống kia ngửa mặt lên trời gào thét để phát tiết ra sự hưng phấn trong lòng mình. Nấm đấm giống như một tòa núi nhỏ của nó tự đấm vào trong lồng ngực, phát ra những tiếng thùng thùng giống như tiếng trống trận, khiến cho không gian xung quanh như muốn nổ tung.

"Tiểu Tiểu. . ." Dương Khai hai mắt thất thần, nhìn qua thân ảnh cao mấy trăm trượng kia. Nếu như không phải còn có một tia tâm hồn cảm ứng, hắn gần như không dám tới nhận mặt đối phương.

Nhưng đầu khổng lồ quái vật trước mắt này, không phải là Tiểu Tiểu lúc trước đi theo Trương Nhược Tích tiến vào Huyết Môn thì là có thể ai.

So với lúc trước, Tiểu Tiểu bây giờ mạnh hơn đâu chỉ một điểm nửa điểm, đơn giản chính là biến hóa nghiêng trời lệch đất, hơn nữa Dương Khai còn cảm nhận được một cỗ khí tức Thánh Linh cực kỳ thuần khiết cổ lão tản ra từ trên người nó, khí tức kia phảng phất như bước ra từ trong dòng chảy lịch sử, vắt ngang qua vô tận tuế nguyệt. 

Hắn chợt nhớ tới một chuyện, Tiểu Tiểu xuất thân từ Thạch Khôi nhất mạch, có huyết mạch  của Thượng Cổ Thánh Linh Thái Nhạc. Mà Tiểu Tiểu sở dĩ được Trương Nhược Tích mang vào trong Huyết Môn, chính là để kế thừa bản nguyên lực lượng của Thái Nhạc trong Thiên Hình cung.

Mấy thập niên trôi qua, Trương Nhược Tích bị đánh thức từ trong giấc ngủ say, xuất quan ngăn địch, Tiểu Tiểu làm sao có khả năng còn ở lại? Chỉ có điều tốc độ của nó không bằng Trương Nhược Tích, vì vậy Nhược Tích tới trước, còn nó đi theo sau.

Mà Tiểu Tiểu giờ khắc này đã triệt để siêu thoát khỏi sự trói buộc của huyết mạch của Thạch Khôi nhất mạch. Tại thời điểm này, nó là Thượng Cổ Thánh Linh —— Thái Nhạc chân chính! 

Đây cũng chính là sự kinh hỉ mà Trương Nhược Tích trước đó nói tới.

Dương Khai cuồng tiếu, sự ngạc nhiên này thật đúng là đủ lớn, đủ thỏa mãn. Tại thời khắc mấu chốt tồn vong này của Tinh Giới, các Đại Đế lần lượt trở về, Trương Nhược Tích xuất quan, Tiểu Tiểu cường thế đăng tràng. . . Tất cả đồng bạn đều đã xuất hiện, cho dù giờ phút này chiến tử ở đây thì cũng đâu có gì tiếc nuối? Có thể cùng đồng bạn cùng một chỗ kề vai chiến đấu, thể xác tinh thần của hắn đã đắm chìm trong sự hạnh phúc to lớn rồi.

Thời đại Thượng Cổ, Thánh Linh hoành hành, Long Phượng vi tôn, nhưng cũng không phải nói các Thánh Linh khác thật sự không bằng Long Phượng. Trên bảng xếp hạng Thánh Linh sớm đã xói mòn kia, có rất nhiều Thánh Linh có thực lực không hề kém cạnh Long Phượng, Thánh Linh Đại Bằng trong truyền thuyết còn lấy long làm thức ăn, chính là tử địch của Long tộc.

Mà Thái Nhạc, cho dù được đặt trong tất cả các Thánh Linh tại thời kỳ Thượng Cổ, thì cũng là tồn tại được xếp hạng cực kì cao. Ở bên trong Huyết Môn, trong Thiên Hình cung, được hậu nhân của Thiên Hình là Trương Nhược Tích tương trợ, Tiểu Tiểu hoàn thành việc dung hợp lực lượng huyết mạch của tổ tiên, một lần nữa làm rực rỡ vinh quang của tổ tiên.

Thái Nhạc Tiểu Tiểu vào thời khắc này, luận uy thế, không hề kém cạnh hai vị trưởng lão của Long tộc một chút nào! Nếu không phải như vậy, nó cũng sẽ không vừa xuất hiện liền khiến cho Đại Ma Thần ăn trọn một hồi thua thiệt ngầm.

Thân hình to lớn của Đại Ma Thần cuồn cuộn văng đi. Dọc đường hắn đi qua, sơn nhạc sụp đổ, sông suối ngược dòng, thẳng tắp văng ra mấy vạn dặm, khó khăn lắm mới có thể dừng lại được. Khi hắn một lần nữa đứng lên, bộ dạng cũng có thể nói là khá chật vật.

Đại Ma Thần bạo nộ như lôi.

Thế nhưng không để cho hắn kịp thở dốc, Trương Nhược Tích cùng Ô Quảng đã như bóng với hình chạy đến, một màn mưa kiếm đầy trời chém xuống, một người dựa vào Càn Khôn thế giới sau lưng, đại thủ vung xuống, hoa đào trên vài gốc cây kia bay tán loạn, từng mảnh cánh hoa hóa thành những luồng công kích sắc bén, cắt qua thân hình khổng lồ của Đại Ma Thần.

Mỗi một kích kia đều tích chứa uy năng hủy thiên diệt địa, mỗi một thức kia đều không thể nào coi thường. 

Thân thể của Đại Ma Thần bắn ra máu tươi văng tung tóe, đau nhức tới mức không ngừng gầm thét lên.

Thế nhưng vẫn chưa xong, Thái Nhạc Tiểu Tiểu lại một lần nữa đánh tới. Thừa dịp tinh thần của Đại Ma Thần bị kiềm chế, nó nhanh chóng chạy đến trước mặt, nắm đấm giống như một ngọn núi nhỏ của nó cuồng phong bạo vũ nện xuống người kẻ địch.

Mạc Thắng làm sao dám khinh thị, liền vội vàng chống đỡ.

Hai đầu quái vật khổng lồ cao mấy trăm trượng đánh nhau sống chết giữa trời đất. Tràng diện kinh tâm động phách như vậy làm cho tất cả mọi người nhìn thấy mà hoảng sợ run rẩy, quyền cước tương giao sinh ra những tiếng rầm rầm giống như sấm rền, càn quét qua thiên địa, rung động màng nhĩ của tất cả mọi người.

Sau ba giây, Tiểu Tiểu bay ngược ra ngoài, lồng ngực lõm xuống mấy dấu quyền ấn to lớn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng hiện lên một tia đau đớn. Mặc dù có Ô Quảng cùng Trương Nhược Tích ở một bên kiềm chế tinh lực cùng tinh thần của Đại Ma Thần, nhưng trong trận đối oanh này, nó vẫn không phải là đối thủ của đối phương, chênh lệch giữa hai bên liếc mắt liền có thể nhận ra được.

Nhưng hiện tại nó đã có tư cách tham gia chiến đấu.

Mà thứ Tinh Giới hiện tại thiếu khuyết nhất chính là tầng tư cách này.

Không sợ đánh không lại, đấu không lại đối phương, chỉ sợ chênh lệch giữa hai bên lớn đến mức ngay cả  liều mạng đều không có. 

Dương Khai cũng đã nhào tới, thân rồng trăm trượng vốn đã đủ khổng lồ, nhưng khi so sánh với Đại Ma Thần cùng Thái Nhạc thì lại có hơi thua chị kém em. Có điều sức sát thương tản ra trên Thương Long Thương lại là thứ mà Đại Ma Thần kiêng kỵ nhất.

Trường thương vô kiên bất tồi, cộng thêm thiên địa vĩ lực mà Dương Khai hiện tại có khả năng điều động được cùng với cảm ngộ chân lý võ đạo của bản thân hắn, ngay cả Đại Ma Thần mà trúng phải một thương này thì cũng sẽ tuyệt đối không cảm thấy dễ chịu.

Thương ảnh giống như bao trọn cả thiên địa, trường thương du hốt, giống như thế gian chỉ còn lại thần quang của thanh trường thương kia. Máu tươi tung bay, thân thể Đại Ma Thần lập tức nhiều hơn mấy lỗ máu.

"Cút!" Đại Ma Thần gầm thét, quét ra một chưởng về phía Dương Khai. Một chưởng kia nhìn như chậm nhưng lại cực nhanh, nhìn qua không có chút màu mè nào, nhưng một chưởng này lại làm cho người ta có một loại cảm giác muốn tránh cũng không thể tránh được.

"Tiên sinh cẩn thận!" Nhược Tích biến sắc, hư ảnh nữ tử to lớn một lần nữa hiện lên sau lưng nàng, cầm kiếm vung lên, chém tới cánh tay của Đại Ma Thần. 

Ô Quảng ở một bên cười to, không thèm để ý tới sự sống chết của Dương Khai. Phệ Thiên Chiến Pháp của hắn không lúc nào không vận chuyển. Từ trong Càn Khôn thế giới sau lưng hắn, vài đầu cá chép kia không ngừng nhảy ra, hóa thành từng đầu quái vật, cắn xuống từng ngụm từng ngụm huyết nhục của Đại Ma Thần, sau đó lại trở về trong hồ nước.

Công kích của hai người mặc dù không phải không có một chút hiệu quả nào, nhưng căn bản là khó lòng lay chuyển được đại cục. Đại Ma Thần coi như không thấy hai người bọn hắn, hai mắt chỉ tập trung vào Dương Khai, trong ánh mắt đầy rẫy sát cơ.

Dương Khai biến sắc, rút thương trở về thủ, hoành ngang ở trước người mình.

Mắt thấy một chưởng kia sắp đánh tới, đại địa bỗng nhiên chấn động, phát ra những âm thanh rung rung giống như nhịp trống.

Dương Khai khẽ liếc qua, sau đó da mặt nhịn không được mà co rút lại. Chỉ thấy ở cách đó không xa, Tiểu Tiểu trước đó bị đánh bay ra ngoài một lần nữa giết trở lại, bất quá lần này hai tay của nó giơ cao một tòa núi lớn, khí thế hùng hổ chạy tới.

Đó là một tòa đại sơn chân chính, cũng không biết Tiểu Tiểu nhổ ra từ nơi nào. Nó nhanh chân bước tới, mỗi một bước đều lưu lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Nó chỉ mới bước ra hai ba bước liền bước tới trước mặt Đại Ma Thần, đem đại sơn trên tay ầm ầm nện xuống.

Đại Ma Thần không thể không nhấc tay ngăn trở, dưới cú va chạm này, đại sơn đập xuống kia vỡ ra, đá vụn bay tán loạn khắp nơi.

Thân ảnh của Tiểu Tiểu liền mượn nhờ những viên đá vụn kia yểm hộ, xông lên phía trước, một cánh tay xoắn một phát, gắt gao giữ lại một cánh tay của Đại Ma Thần.

Hai con quái vật khổng lồ cao mấy trăm trượng, lại một lần nữa thiếp thân cận chiến.

Chỉ có điều vừa rồi bị thất thế, Tiểu Tiểu lần này cũng thông minh hơn. Đại khái biết được mình đơn đả độc đấu không phải là đối thủ của đối phương, vì vậy nó không cho Đại Ma Thần cơ hội phát huy, nhanh chóng chế trụ một cánh tay của hắn ra phía sau, tay còn lại siết chắc thành quyền, hung hăng đập xuống khuôn mặt của Đại Ma Thần.

Một tiếng nổ vang lên, cái đầu Đại Ma Thần lệch ra, xương mi nứt ra, bất quá nắm đấm khác của hắn cũng đập lên trên lồng ngực của Tiểu Tiểu.

Khuôn mặt của Tiểu Tiểu lập tức hiện lên vẻ đau đớn, thế nhưng nó dù chết cũng không buông tay, không đợi cho Đại Ma Thần kịp rút nắm đấm về, tay còn lại của nó đã bắt lấy cổ tay của Đại Ma Thần.

Hai đầu quái vật khổng lồ dây dưa lẫn nhau, ngã xuống đại địa, làm dấy lên vô số bụi bặm.

"Cơ hội tốt!" Trương Nhược Tích hai mắt tỏa sáng, vẽ một vòng trên Thiên Hình Kiếm. Máu tươi chảy xuôi trên thân kiếm, trường kiếm không ngừng vù vù kêu lên, sau lưng nàng bỗng nhiên hiện lên từng đạo lưu ảnh kiếm quang. Trương Nhược Tích lại điểm ra một chỉ, từng đạo kiếm quang kia hóa thành những luồng công kích sắc bén, ầm ầm đánh về phía Đại Ma Thần. 

Tiếng cười của Ô Quảng càng ngày càng điên cuồng, hình như đã có hơi phát rồ!

Dương Khai cầm Thương Long Thương trong tay, thần sắc nghiêm túc, dốc hết lực lượng cả người rót vào trong trường thương, sau đó đâm ra một thương. Một thương kia có thể khiến cho một vị Đại Đế hoặc là một vị Ma Thánh bị trọng thương, nhưng lại chỉ có thể lưu lại một lỗ máu trên người Đại Ma Thần.

Đại Ma Thần máu chảy thành sông, chật vật chưa từng có, ngay cả hai lần trước đó khi vật lộn sinh tử với hai vị cường giả đỉnh cao, hắn cũng chưa từng chật vật như vậy.


Kế hoạch tuy bị phá hư, nhưng chỉ cần lại tìm kiếm một chỗ Càn Khôn thế giới khác, lại tốn chút thời gian thôn phệ lực lượng Linh Thụy của thế giới kia, vậy thì hắn vẫn sẽ có lúc khôi phục lại.

Thế nhưng vào lúc này, sâu trong đáy lòng của hắn lại không thể ức chế mà sinh ra một tia bất an nhàn nhạt. 

Bốn con sâu kiến mà hắn không thèm để ý tới, có lẽ thật sự có bản sự từ từ gặm hắn thành bạch cốt, khiến hắn hoàn toàn chết đi ở chỗ này!

Rầm rầm rầm, những tiếng vang chấn thiên động địa không ngừng vang lên. Chiến trường nơi đây chính là mấu chốt tồn vong của Tinh Giới, nhóm Dương Khai toàn lực ứng phó, không dám lưu thủ một chút nào. Trong khi đó, các cường giả đang đánh nhau thành một đoàn ở bên kia cũng không thể không phân ra một bộ phận tinh thần để chú ý tới tình huống ở chỗ này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.