Chương trước
Chương sau
Dương Khai bật thốt lên nói: “Đương nhiên không phải.”

Lý Vô Y thoả mãn nói: “Đã không phải, vậy thì liền buông tay mà làm đi. Lực lượng đến cực hạn thì được gọi là đạo. Vốn ta còn không quá yên tâm về ngươi, mặc dù ngươi có ưu thế, nhưng khiếm khuyết trên tu vi vẫn là sở đoản lớn nhất. Nhưng sau khi thử qua một lần vừa rồi, ta phát hiện tạo nghệ về Không Gian pháp tắc của ngươi đã không kém hơn ta, có vốn liếng này, ngươi đã có đủ thực lực để đi tranh đoạt.”

Hắn sở dĩ bỗng nhiên ra tay thăm dò Dương Khai, chính là vì muốn xem xem tạo nghệ về Không Gian pháp tắc của Dương Khai đã cao tới mức nào. Nếu không trong trận sinh tử bác đấu vừa rồi, hắn cũng sẽ không chỉ vận dụng mỗi Không Gian Chi Lực, mà sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào để giết chết đối phương.

Sau khi khảo nghiệm một phen, kết quả lại khiến cho Lý Vô Y vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc. Không nói đến chuyện thực lực của Dương Khai hiện tại đã chính thức trưởng thành đến cấp độ Ngụy Đế Bán Thánh, mà chỉ xét riêng về tạo nghệ Không Gian pháp tắc, đối phương cũng đã không kém hơn hắn.

Đây mới là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Lý Vô Y từ bỏ việc tiến vào Huyền Thiên Điện.

Dương Khai đã có vốn liếng này, vậy thì khi Dương Khai tiến vào Huyền Thiên Điện, biểu hiện của hắn cũng sẽ không kém cỏi hơn mình.

“Có một điểm ngươi cần phải chú ý!” Thần sắc của Lý Vô Y chợt nghiêm nghị hẳn lên: “Nếu như thực sự tiến vào Huyền Thiên Điện, vậy thì ngươi vô cùng có khả năng trở thành địch nhân của tất cả mọi người!”

Dương Khai Dương Mi: “Là do một phần thiên địa ý chí kia?”

Lý Vô Y gật đầu nói: “Đúng vậy, việc ngươi kế thừa thiên địa ý chí từ chỗ Minh Nguyệt đại nhân, tuy rằng sẽ giúp cho ngươi có rất nhiều ưu thế trong quá trình tranh phong Đại Đạo, nhưng cũng sẽ đặt ngươi vào trong đủ loại hiểm cảnh. Nhất định sẽ có người tìm cơ hội ra tay với ngươi, những người này không đơn giản chỉ là Bán Thánh Ma tộc, mà còn có Ngụy Đế Tinh Giới!”

Dương Khai biến sắc: “Nhóm Bán Thánh cũng có thể tiến vào Huyền Thiên Điện?”

Lý Vô Y bật cười: “Ai nói bọn hắn không thể đi vào? Tàn Dạ là ví dụ tốt nhất, hắn có thể thành tựu Đại Đế, vậy thì các Bán Thánh Ma tộc khác tất nhiên cũng có thể tiến vào trong đó. Thiên địa này mặc dù có cơ chế phòng hộ của mình, tại thời điểm nguy cơ thì sẽ mở ra Huyền Thiên Điện, nhưng nó sẽ lại không để ý tới việc ai là người có thể đoạt được một phần cơ duyên bên trong đó. Thiên Đạo hữu tình, cho chúng ta một lần cơ hội để lật bàn, nhưng Thiên Đạo cũng vô tình, dù là Ma tộc đến xâm lấn thì nó vẫn đối xử công bằng như nhau, chuyện này phải xem xem tự chúng ta có thể nắm bắt hay không rồi.”

Dương Khai thở nhẹ một hơi, cười khổ nói: “Nói một cách khác, ta tiến vào Huyền Thiên Điện tham dự Đại Đạo tranh phong, giống như ném một khối thịt mỡ vào giữa bầy sói đúg không.”

Lý Vô Y mỉm cười nói: “Mặc dù không đủ chuẩn xác, nhưng về cơ bản chính là như thế.”

“Như thế này thì thật đúng là... Đủ kích thích.” Dương Khai nhếch miệng cười cười. Tuy là đang cười, nhưng ánh mắt hắn lại phát ra hào quang nóng rực, giống như có hỏa diễm đang thiêu đốt.

Chưa từng có ai có tiền lệ như hắn, các Đại Đế cho tới bây giờ vẫn luôn phải tham dự tranh phong Đại Đạo, đoạt được cơ duyên thuộc về mình trước, rồi mới có thể được thiên địa thừa nhận, được thiên địa ý chí gia thân, trở thành người đại diện cho thiên địa!

Từ xưa đến nay, tình trạng của Dương Khai hiện tại là độc nhất vô nhị.

Đây cũng là sự tình không thể nào làm khác được. Tại Trụ Thiên đại lục, Minh Nguyệt Đại Đế tự vẫn trên tay hắn, một phần thiên địa ý chí trên người hắn căn bản là không có lựa chọn nào khác, tự chủ chuyển dời lên trên người Dương Khai. Cho nên Dương Khai mặc dù chưa trở thành Đại Đế, nhưng đã được thiên địa thừa nhận. 

Đây là ưu thế khi hắn tham dự Đại Đạo tranh phong, có lẽ hắn có thể nhìn rõ Thiên Cơ hơn, tiếp cận mục tiêu của mình một cách hữu hiệu hơn, nhưng đây cũng là một mầm mống tai họa.

Nếu là trước đó, có thể sẽ có người đỏ mắt với Đại Đế di trạch trên người Dương Khai, nhưng cũng chỉ là đỏ mắt mà thôi. Chỉ khi nào tiến vào Huyền Thiên Điện, loại đỏ mắt này mới vô cùng có khả năng chuyển hóa thành việc ra tay cướp đoạt.

Mà muốn cướp đoạt một phần thiên địa ý chí kia, mọi người tất nhiên là phải chém chết Dương Khai trước mới được.

Lý Vô Y vỗ vỗ bả vai của Dương Khai: “Yên tâm, ngươi sẽ không tác chiến một mình, đến lúc đó ta sẽ an bài người phối hợp tác chiến với ngươi.”

Dương Khai ôm quyền nói: “Đa tạ Đại nhân.”

“Một thời gian ngắn sắp tới, ngươi cũng đừng có chạy loạn khắp nơi, miễn cho người khác thừa dịp. Ngươi trở về Lăng Tiêu Cung bế quan đi, đợi đến thời điểm Huyền Thiên Điện mở ra, ta sẽ thông báo cho ngươi.”

Dương Khai cười cười nói: “Đại nhân đã muốn ta tham dự Đại Đạo tranh phong, vì sao lại bảo ta trốn trốn tránh tránh? Trước khi Huyền Thiên Điện mở ra, ta có thể trốn tránh, nhưng sau khi mở ra thì sao?”

Lý Vô Y khẽ giật mình, chợt bật cười nói: “Đúng vậy, là ta suy nghĩ nhiều. Đi đi, ngươi muốn làm gì thì làm, bất quá mọi sự phải cẩn thận, nhất là những người muốn tiếp xúc ngươi trong thời gian này.”

“Ta hiểu rõ.” Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười, nói: “Nếu như thực sự có người bụng dạ khó lường tới gần ta, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Trầm ngâm một chút, Dương Khai lại nói: “Chỉ có điều đại nhân, nếu như thật sự tiến vào Huyền Thiên Điện kia, vậy thì ta cần làm gì? Cần phải cướp đoạt cái gì?”

Lý Vô Y chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết, ta chỉ biết Huyền Thiên Điện cất giấu mấu chốt để thành tựu Đại Đế. Về phần tình hình bên trong Huyền Thiên Điện, e rằng không có người nào trong Tinh Giới hiện tại biết rõ.” Nhíu nhíu mày một cái, hắn nói tiếp: “Có lẽ ngươi có thể đi hỏi hai vị trưởng lão Long tộc một chút, bọn hắn sống lâu hơn ta, có lẽ sẽ biết một ít tình báo về Huyền Thiên Điện.”

“Có cơ hội thì ta sẽ hỏi.” Dương Khai gật đầu.

Bỗng nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó, mở miệng nói: “Đúng rồi đại nhân, còn có một chuyện xin nhờ ngươi.”

“Ngươi nói.” Lý Vô Y gật đầu.

“Huyền Thiên Điện một khi mở ra, ta cũng không biết sẽ tiến vào trong đó bao lâu. Hiện tại Đông Vực Man Hoang Cổ Địa bên kia, Huyết Môn có một ít động tĩnh dị thường, ta hoài nghi Thiên Hình cung sắp mở ra...”

 “Thiên Hình cung!” Lý Vô Y nhíu lông mày lên.

“Chỉ muốn thỉnh xin đại nhân chú ý bên kia nhiều hơn một chút, nếu như Thiên Hình cung mở ra, thỉnh ngài chuyển lời cho nha đầu bên trong đó, bảo nàng an tâm chớ vội, khi trở lại ta nhất định sẽ đi tìm nàng.”

Lý Vô Y gật đầu nói: “Tốt.”

Khi hắn về tới Lăng Tiêu Cung thì đã là tầm nửa ngày sau. Cũng không biết có phải là do đã biết một ít nguyên nhân hay không, mà khi hắn trở lại Lăng Tiêu Cung, Dương Khai bỗng cảm giác có một số ánh mắt như gần như xa chú ý mình, điều này khiến cho hắn không khỏi cười lạnh trong lòng.

Xem ra Lý Vô Y lo lắng cũng không phải là không có đạo lý. Chỉ nửa ngày sau khi câu châm ngôn kia được nói ra thì đã liền sinh ra nhiều dị trạng như vậy. Nếu như tin tức toàn diện bộc phát ra, e rằng tình hình sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Khe khẽ thở dài, e rằng trong tương lai gần, Tinh Giới sẽ sắp sửa nghênh đón một hồi rung chuyển rất lớn. Chuyện này đối với thiên địa vốn đã bấp bênh mà nói, có lẽ sẽ là một trận tai nạn không thể cứu vãn được.

Lưỡng giới chi tranh bỗng nhiên hòa hoãn xuống một cách quỷ dị.

Tinh Giới bên này có lẽ là bởi vì tin tức Huyền Thiên Điện sắp mở ra được lén lưu truyền ra ngoài, có lẽ là bởi vì Lý Vô Y cố tình quan sát, cho nên các lộ đại quân đều án binh bất động. Trong khi Ma tộc bên kia thì lại rất vui vẻ với việc kéo dài thời gian này. Một trăm lẻ tám chỗ Ma Quật không lúc nào không điên cuồng khuếch trương ra bên ngoài, ăn mòn thổ địa của Tinh Giới. Chuyện bọn hắn cần làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi Tinh Giới triệt để hóa thành Ma Thổ, vậy là sẽ có thể đơn giản tiếp thu địa bàn to lớn này rồi.

Cho nên nhất mấy ngày gần đây, hai tộc vậy mà không có một lần xung đột nào, nhưng căn cứ theo tình báo do các nơi gửi về, tốc độ ăn mòn của Ma Quật rõ ràng trở nên nhanh hơn một chút. Lại kết hợp với lời nói trước đó của Dương Khai, mọi người đều ý thức được rằng, tình hình của các Đại Đế bị nhốt trong không gian vô danh kia e rằng càng ngày càng không xong rồi.

Mà một khi thiên địa ý chí trên người bọn họ bị luyện hóa triệt để, vậy thì cả Tinh Giới chắc chắn sẽ không thể nào xoay chuyển càn khôn.

Khoảng mười ngày sau, Dương Khai bỗng nhận được một phong mật hàm.

Mật hàm này do người khác thông qua một tên đệ tử Lăng Tiêu Cung chuyển giao tới, không có kí tên, thậm chí không lưu lại nửa điểm khí tức, căn bản là không có cách nào biết được là do ai gửi tới. Bên trong mật hàm không có bao nhiêu tin tức, chỉ có danh tự của một địa điểm.

Chỗ đó nằm trong Bắc Vực, không cách Lăng Tiêu Cung quá xa, chỉ năm nghìn dặm mà thôi.

Vuốt lấy mật hàm, Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh, rốt cục không kiềm chế được nữa rồi sao? Huyền Thiên Điện còn chưa có dấu hiệu mở ra, người này đã muốn hạ thủ với mình rồi!

Hắn ngược lại muốn xem xem, rốt cuộc là ai mà không thể chờ đợi được như thế! Nắm tay hắn siết lại một cái, mật hàm liền hóa thành bột mịn.

Ánh trăng treo trên ngọn liễu, vào thời điểm nửa đêm canh ba, Dương Khai lặng yên không một tiếng động trèo ra khỏi giường. Trên giường lúc này đang có một vài thân hình mềm mại đang nằm ngổn ngang lộn xộn, đường cong uyển chuyển hiển lộ rõ, da thịt như tuyết trắng bạo lộ ra, trong phòng tràn ngập một loại khí tức quái dị.

Sắp sửa tham dự một hồi Đại Đạo tranh phong, cướp đoạt cơ duyên với một đám Ngụy Đế cùng Bán Thánh, Dương Khai cũng không cách nào chắc chắn rằng mình có thể còn sống trở về hay không. Chuyến đi này chỉ có thể thành công, không thể thất bại, cho nên Dương Khai không được lùi bước một chút nào.

Trong quá khứ, nếu như hắn đụng phải địch nhân không thể địch lại thì còn có thể chạy trốn, thế nhưng vào lúc này, hắn chỉ có thể dũng cảm tiến tới.

Bất quá, hắn lại nói không việc này cho nhóm Tô Nhan biết, nói loại sự tình này cho các nàng biết thì chỉ làm cho các nàng lo lắng thêm mà thôi. Việc duy nhất hắn có khả năng làm, chính là trước khi lên đường, lưu lại kỷ niệm đẹp đẽ nhất cho các nàng mà thôi.

Một bàn tay nhỏ bé bắt được một đầu ngón tay của Dương Khai, Dương Khai quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hạ Ngưng Thường mắc cỡ đỏ mặt, nhẹ nhàng kéo hắn.

Dương Khai mỉm cười, cúi người hôn trên trán nàng một cái, nói: “Nghỉ ngơi thật tốt.”

Hạ Ngưng Thường nhu thuận lên tiếng, rồi nhắm mắt lại.

Dương Khai đẩy cửa mà ra.

Nương theo tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, Phiến Khinh La bỗng nhiên ngồi thẳng người dậy, mái tóc đen rủ xuống, che chắn bầu ngực to tròn của nàng ta, chỉ nghe nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Đêm hôm khuya khoắt lẳng lặng đi ra ngoài, nhất định là đi gặp riêng con Hồ ly tinh nào rồi!” Sau đó nàng chợt đá Tuyết Nguyệt bên cạnh một cước: “Đừng có giả bộ ngủ, nam nhân trong nhà bị người ta câu dẫn đi mất rồi.”

Tuyết Nguyệt chôn đầu mình vào trong gối, buồn bực nói: “Nếu không thì A La ngươi đi theo xem xem, sau đó trở lại nói cho chúng ta biết hắn rốt cuộc đi gặp ai, sau đó đám tỷ tỷ chúng ta sẽ cùng nhau liên thủ tiêu diệt nàng ta.”


Phiến Khinh La trừng to mắt, lông mi chớp động: “Đại tỷ, ta phát hiện tỷ càng lúc càng nuông chiều hắn...” Sau đó giống như phát hiện ra sự tình cực kỳ khủng khiếp gì đó, nàng đưa tay ra bắt được một đoàn trắng trắng mềm mềm, kinh hô: “Đại tỷ có phải lại to ra rồi hay không!”

Ba ba một tiếng, Tô Nhan đẩy ra tay của nàng: “Đừng làm rộn.”

“Nha.” Phiến Khinh La ngoan ngoãn lên tiếng, tìm được tư thế nằm thoải mái trong ngực Tô Nhan, sau đó nhắm lại đôi mắt dễ thương.

An ổn không bao lâu sau, bàn tay nhỏ bé kia lại một lần nữa trèo lên, nhẹ nhàng phủ kín đỉnh núi, khi thấy Tô Nhan không có lại ngăn cản mình, Phiến Khinh La lúc này mới lộ ra vẻ mỉm cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.