Chương trước
Chương sau
Cuộc chiến chư đế ở Toái Tinh Hải, Ô Quảng đánh chết bốn vị Đại Đế, chính hắn cũng thịt nát xương tan. Mặc dù thần hồn hắn đào thoát, giấu ở sâu trong Toái Tinh Hải, nhưng đối với Tinh Giới mà nói, trận chiến ấy, mười vị Đại Đế đã hao tổn hết một nửa, tính ra vừa đúng năm người.

Dung lượng của thiên địa có cực hạn, cực hạn của Ma vực là mười hai, cực hạn của Tinh Giới là mười. Cho nên trước đó, khi Huyền Thiên Điện lần đầu tiên mở ra, mặc dù có rất nhiều người có đủ tư cách tấn chức Đại Đế, nhưng vẫn chỉ có năm vị cười đến cuối cùng.

Lý Vô Y mỉm cười gật đầu nói: “Đúng vậy, Toái Tinh Hải chết mất năm vị Đại Đế, Huyền Thiên Điện lại sản sinh ra đủ năm vị, hợp tình hợp lý. Mà hiện tại, Huyền Thiên Điện lại sắp sửa mở ra một lần nữa, nhưng tình hình lúc này sẽ khác lần trước, sẽ không có nhiều Đại Đế như vậy sinh ra, e rằng... sẽ chỉ có một vị.”

Dương Khai cũng hiểu, hiện tại trong mười vị Đại Đế của Tinh Giới, Hồng Trần Đại Đế không rõ tung tích, Dạ Ảnh Đại Đế phản bội đầu quân cho Ma vực, nhưng bọn hắn dù gì cũng đều còn sống, chỉ có Minh Nguyệt Đại Đế là bỏ mình. Dung lượng của thiên địa chỉ trống ra một vị trí như vậy, cho nên mặc dù Huyền Thiên Điện mở ra, ngày Đại Đạo tranh phong xảy đến, rốt cuộc cũng sẽ chỉ có một người có thể thành tựu Đại Đế mà thôi.

Do đó, lần cạnh tranh này e rằng sẽ phi thường kịch liệt!

Nghĩ đến đây, Dương Khai lập tức nhíu mày lại, rốt cuộc minh bạch câu nói trước đó của Lý Vô Y là có ý gì rồi. Tinh Giới tồn vong trước mắt, Huyền Thiên Điện nếu như mở ra, thực không biết đối với Tinh Giới rốt cuộc là phúc hay là họa.

Nếu như cuối cùng có một người có thể lấy được cơ duyên duy nhất kia, bổ khuyết đủ số lượng mười vị Đại Đế cho Tinh Giới, thì đối với thế cục của cả Tinh Giới hiện tại mà nói, cũng là một sự bổ sung cực kỳ hữu ích. Hiện tại hai đại trưởng lão của Long tộc liên thủ có thể đối kháng được ba vị Ma Thánh, nếu như có nhiều hơn một vị Đại Đế nữa, vậy thì người kia chẳng khác nào là tồn tại vô địch.

Nhưng trước khi có một người trở thành Đại Đế, sẽ có một màn cạnh tranh huyết tinh mà tàn khốc xảy ra.

Số lượng Ngụy Đế trong Tinh Giới hiện tại cũng không ít, nhưng cũng không phải nhiều. Võ đạo chi lộ, ai mà không muốn anh dũng thẳng tiến, leo đến đỉnh phong? Hôm nay cơ duyên tốt bày ở trước mắt, ai có thể không động tâm? Thế nhưng nếu như tất cả mọi người đều động tâm, chạy đi đến Huyền Thiên Điện gì đó để tranh phong Đại Đạo, vậy thì năm mươi lăm lộ quân đoàn của Tinh Giới sẽ đi về đâu?

 

Không có những Ngụy Đế này tọa trấn, đại quân Ma tộc có thể quét sạch các lộ quân đoàn chỉ trong một khoảnh khắc.

Những người tiến vào Huyền Thiên Điện tranh phong Đại Đạo, tuyệt đối sẽ sự hao tổn xuất hiện bên trong đó, đây là chuyện Tinh Giới hiện tại không có cách nào thừa nhận. Vì sự tồn vong của Tinh Giới, quân đoàn trưởng của các lộ quân đoàn, các vị cường giả Ngụy Đế có thể phục tùng mệnh lệnh của Lý Vô Y, suất lĩnh tướng sĩ dưới trướng mình ra trận giết địch. Nhưng nếu là vì cơ duyên của mình, vì mục tiêu tu luyện cả đời của mình, vậy thì mệnh lệnh của Lý Vô Y sẽ có tác dụng bao lớn chứ? Huống hồ, hắn cũng không có khả năng lệnh cho những Ngụy Đế kia đừng đi tham gia tranh phong Đại Đạo, ngăn cản con đường truy cầu võ đạo của người khác cũng là sự tình mà Lý Vô Y không làm được. 

Tâm tư chuyển động một trận, Dương Khai rất nhanh hiểu rõ được tâm tình của Lý Vô Y vào giờ phút này rồi.

Huyền Thiên Điện mở ra lần này khiến cho Tinh Giới quả thực là lâm vào cảnh lúng túng, cũng có vẻ vô cùng bị động.

Nhiệt huyết cùng hưng phấn trước đó giống như bị dội xuống một gáo nước lạnh, nhanh chóng nguội đi, Dương Khai yên lặng một hồi rồi nói: “Đại nhân chắc chắn Huyền Thiên Điện gì đó nhất định sẽ mở ra ư?” Nếu như đây chỉ là một sự hiểu lầm mà nói, vậy thì xoắn xuýt vào giờ phút này đúng là không có chút ý nghĩa nào.

Lý Vô Y lo lắng thở dài: “Từ khi ta biết đến chính sự, Thiên Xu đại nhân chưa từng có tiền lệ tính sai lần nào. Ông ấy vào mấy năm trước đã lưu lại châm ngôn, vậy thì Huyền Thiên Điện nhất định sẽ thấy lại ánh mặt trời.” Hắn thoáng dừng một chút rồi nói tiếp: “Dù không nói đến việc Thiên Xu đại nhân suy diễn Thiên Cơ, thì với thế cục của Tinh Giới hiện tại, việc Huyền Thiên Điện mở ra cũng là chuyện phải làm. Trên người ngươi có một đạo thiên địa ý chí, cảm nhận so với người ngoài cũng tinh tường hơn một chút. Tinh Giới tuy là một phiến thiên địa, nhưng phiến thiên địa này cũng không phải là vật chết.”

Dương Khai ngưng trọng gật đầu. Đây cũng không phải nói Tinh Giới là vật sống, có suy nghĩ của mình, mà là phiến thiên địa này cũng có sinh mạng.

“Ngay cả chim bay cá nhảy bình thường vào thời điểm gặp sự uy hiếp đến tính mạng cũng sẽ có cơ chế phòng hộ của mình, huống hồ là một phiến thiên địa như vậy. Mà hiện tại, là thời điểm Tinh Giới tồn vong, sự phòng hộ của bản thân nó, chính là tạo ra một vị Đại Đế để đối kháng với sự xâm lấn của địch nhân.”

 

Dương Khai gật đầu nói: “Ta hiểu được ý tứ của đại nhân.”

“Cho nên Huyền Thiên Điện nhất định sẽ mở ra, hơn nữa sẽ mở ra sớm thôi, chỉ có điều lúc nào sẽ lộ ra dấu hiệu thì không có cách nào xác định cả.” Lý Vô Y lại thở dài một tiếng. Nhiều năm trôi qua như vậy, Dương Khai cảm thấy tiếng thở dài của Lý Vô Y gần như là một thứ không tồn tại, nhưng hôm nay nó lại xảy ra nhiều lần như vậy: “Mặc dù có rất ít người biết đến sự tồn tại Huyền Thiên Điện, nhưng đây cũng không phải là chuyện cơ mật gì. Trong Tinh Giới, có không ít Ngụy Đế đều tinh tường chuyện này.”

Dương Khai thần sắc khẽ động: “Nếu như thế, vậy vừa rồi trong đại điện, biểu hiện của mọi người vì sao...” Khi nói đến đây, Dương Khai bỗng nhiên hiểu ra, cười khổ nói: “Thì ra là thế.”

Vừa rồi khi ở trong đại điện, sau khi Cao Chiêm nói ra câu nói kia, nhóm Ngụy Đế đang ngồi đó đều không có phản ứng đặc biệt gì. Dương Khai còn cho là bọn họ không hề biết một chút gì về câu châm ngôn kia. Nhưng hiện tại xem ra, có khả năng là phần lớn mọi người không biết câu châm ngôn kia có ý tứ gì, nhưng tuyệt đối là có một số người biết.

Tự hiểu trong lòng nhưng lại không nói ra, rõ ràng là có tính toán của riêng mình.

Huyền Thiên Điện còn chưa hiển lộ dấu hiệu, chỉ là một câu châm ngôn do Thiên Xu Đại Đế để lại, đã khiến cho nhóm Ngụy Đế một mực đồng sanh cộng tử của Tinh Giới sinh ra dị tâm. Có thể nghĩ được, nếu như tin tức này triệt để bộc phát ra thì sẽ tạo thành trùng kích khủng khiếp cỡ nào đối với cục diện hiện tại.

Mà với tư cách là tổng quân hiện tại của năm mươi lăm lộ quân đoàn Tinh Giới, Lý Vô Y e rằng cũng đã phải gánh vác áp lực khó có thể tưởng tượng được. Phải làm thế nào để điều tiết sự trùng kích đến từ việc Huyền Thiên Điện sắp sửa mở ra sẽ là sự tình khiến hắn phải đau đầu trong một khoảng thời gian ngắn sắp tới.

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Dương Khai nói: “Đại nhân nếu như yên tâm, ta nguyện thay đại nhân phân ưu giải nạn, thống soái đại quân Tinh Giới!”

“Ngươi?” Lý Vô Y quay đầu liếc nhìn hắn, khẽ cười một tiếng: “Chỉ một cái Kỷ Tử quân mà ngươi đã vung tay trở thành chưởng quầy, chuyện gì cũng đều giao cho Hào Tự. Nếu thật sự để cho ngươi thống soái năm mươi lăm lộ đại quân, e rằng chưa tới năm ba tháng thì chúng ta đã bị Ma tộc tiêu diệt rồi.”

Dương Khai không phục nói: “Đại nhân không khỏi cũng quá coi thường ta rồi, chưa thử thì làm sao biết ta làm không được? Từ hôm nay đến ngày Huyền Thiên Điện mở ra có lẽ còn có một chút thời gian, đại nhân không ngại để cho ta thử xem, nếu như thật sự không được, vậy thì nghĩ tiếp những biện pháp khác.”

Lý Vô Y nói: “Cho ngươi thử cái gì? Cho ngươi thử rồi, vậy ta đi làm cái gì?”

Dương Khai nói: “Đại nhân chẳng lẽ không đi tranh phong Đại Đạo?” Đúng là vì cân nhắc này nên vừa rồi Dương Khai mới đề nghị như vậy. Nếu không thì hắn ăn no rỗi việc, đoạt quyền trên tay Lý Vô Y, đi thống soái năm mươi lăm lộ đại quân để làm gì.

Đúng như lời Lý Vô Y nói, chỉ một lộ Kỷ Tử quân mà hắn đã vung tay trở thành chưởng quầy, để cho Hào Tự thay hắn chưởng quân, còn không phải là vì sợ phiền toái hay sao.

Nếu như Huyền Thiên Điện mở ra, với thực lực của Lý Vô Y, nhất định là muốn đi vào. Mà hắn là đệ nhất nhân dưới Đại Đế, tuyệt đối là người có khả năng tranh đoạt danh ngạch kia tốt nhất. Nếu như hắn có thể thành tựu Đại Đế, thế cục của Tinh Giới hiện tại có lẽ sẽ có thể được cải thiện.

Nhưng trái với dự đoán của Dương Khai, Lý Vô Y vậy mà lại chậm rãi lắc đầu: “Ta không thể đi, dù đi được ta cũng sẽ không đi.”

Dương Khai lộ vẻ kinh ngạc, còn không đợi hắn nói cái gì, Lý Vô Y đã đưa tay đánh gãy lời hắn, ngưng trọng nói: “Nếu như ta đi, quân tâm tất loạn, đến lúc đó Tinh Giới thật sự sẽ xong. Cho nên mặc kệ những người khác có đi hay không, ta tuyệt đối không thể đi được.”

Dương Khai còn muốn khuyên nhủ hắn một hai câu, nhưng thấy thần sắc kiên định của hắn, liền biết nói gì cũng đều vô dụng. Đúng như lời Lý Vô Y nói, hắn là tổng quân của đại quân Tinh Giới, nếu như hắn đi, Tinh Giới lúc đó sẽ Quần Long Vô Thủ. Các lộ quân đoàn thật vất vả mới thống nhất lại sẽ nảy sinh mâu thuẫn, đến lúc đó ai sẽ đứng ra ổn định quân tâm? Hơn nữa, một khi Lý Vô Y dẫn đầu đi vào, những Ngụy Đế còn có điều cố kỵ kia nhất định sẽ đều tiến vào Huyền Thiên Điện.

Dương Khai khẽ cười khổ một tiếng, nói: “Đại nhân cao thượng, chỉ mong những người kia có thể minh bạch nỗi khổ tâm của ngài.”

Hắn biết rõ Lý Vô Y muốn làm ra quyết định như vậy sẽ cần phải hạ quyết tâm như thế nào. Cả đời tu luyện, chỉ vì một ngày hiểu ra đại đạo. Cơ hội bày ra trước mặt, nhưng lại phải nhẫn tâm từ bỏ. Việc buông tha cơ hội để mình có thể tiến thêm một bước, e rằng còn khó chịu hơn cả việc giết hắn.

Huyền Thiên Điện không phải là một đồ vật tầm thường, việc nó mở ra hay không hoàn toàn dựa vào việc các Đại Đế có vẫn lạc hay không. Lần Huyền Thiên Điện mở ra trước đó đã là sự tình mấy vạn năm trước.

Bỏ qua một cơ hội như vậy, về sau có khi phải chờ mấy vạn năm, thậm chí càng lâu hơn.

 

Không nói đến việc Lý Vô Y có thể sống đến lúc đó hay không, cho dù có thể, e rằng hắn cũng không còn tâm lực để tranh đoạt nữa rồi. Hắn lúc này từ bỏ, chẳng khác nào buông bỏ mục tiêu mà mình theo đuổi cả đời, buông tha cơ hội khiến cho võ đạo của mình lại tiến một bước. Đây là sự hi sinh lớn đến nhường nào, là tình cảm cao thượng đến cỡ nào? Mà thứ thúc đẩy hắn làm ra quyết định này, chính là hàng tỉ sinh linh đang ra sức cầu sinh trong thiên địa bấp bênh hiện tại.

Dương Khai bỗng cảm thấy kính nể đối với hắn.

“Ta?” Dương Khai chỉ tay về phía mình. Nói thật, vừa rồi khi Lý Vô Y nói về Huyền Thiên Điện và việc tranh phong Đại Đạo, hắn cũng đã có nghĩ qua. Nhưng hắn hiện tại bất quá mới chỉ có tu vi Thượng phẩm Ma Vương, chỉ tương đương với một tên Đế Tôn cảnh tầng ba, ngay cả cấp độ Ngụy Đế cũng không tới, làm gì có tư cách tham dự vào? Cho nên ý nghĩ này chỉ thoáng chuyển động trong lòng hắn một chút rồi liền bị hắn phủ nhận rồi.

Ai ngờ, hiện tại Lý Vô Y lại có đề nghị này.

“Không nên coi thường mình, di trạch của Minh Nguyệt đại nhân nằm trên người của ngươi. Người ngoài nếu như có thực lực như ngươi, tất nhiên là không có tư cách tiến vào Huyền Thiên Điện. Nhưng ngươi thì khác, trên người ngươi có một phần thiên địa ý chí, Huyền Thiên Điện tuyệt đối sẽ không bài xích ngươi, thậm chí có thể nói, một phần thiên địa ý chí kia là ưu thế để ngươi tranh đoạt cơ duyên lần này. Tu vi của ngươi mặc dù không tới, nhưng so với những người khác, tỷ lệ thành công của người càng lớn hớn.”

Dừng một chút, Lý Vô Y mỉm cười nhìn qua hắn: “Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi cam tâm nhìn một phần cơ duyên này vụt qua trước mắt mình sao? Hay là ngươi đang hy vọng xa vời về việc chờ đợi lần tiếp theo Huyền Thiên Điện mở ra?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.