Chương trước
Chương sau
Chỉ trong chốc lát, Dương Khai liền cảm thấy sau lưng mình mất đi một lớp da, có thể thấy được cuồng phong kia cuồng bạo cỡ nào.

 

Người không bị khống chế múa may theo gió, Dương Khai kinh ngạc.

 

Hắn bây giờ đã là thượng phẩm Ma Vương, lại từ trong chiến trường cổ kia được cơ duyên, tu mấy chục năm, chính là Ngụy Đế Bán Thánh hắn cũng không sợ, nhưng trong tinh không quỷ dị này lại bị một cơn gió lớn thổi không thể phản kháng cựa quậy được.

 

Giữa cuồng phong gào thét, âm thanh ông ông kia cũng liền miên không dứt, như tiếng sấm, chấn cho Dương Khai nổ đom đóm mắt.

 

Gắng ổn định tâm thần, long hóa một tiếng, long ngâm gào thét, hóa thành trăm trượng Long thân.

 

Tu mấy chục năm trong chiến trường cổ kia, Dương Khai không chỉ hấp thu chân lý võ đạo của Tuế Nguyệt Đại Đế cùng Đại Ma Thần, mà trong lúc đó, hắn cũng luôn duy trì Long thân, Long thân được rèn luyện cùng tăng cường cực lớn, Kim Thánh Long bản nguyên cũng được kích phát ra rất nhiều.

 

Long thân, đã cao tới trên trăm trượng! Độ cao này đủ để toàn bộ Long Đảo Long tộc phải ngước lên nhìn.

 

Đinh đinh đương đương tiếng vang truyền đến, phong đao kia tàn phá trên vảy rồng, truyền ra tiếng vang giống như kim thiết giao mâu.

 

Nhưng mà tuy đã hóa rồng, Dương Khai vẫn không thể hoàn toàn ổn định, cả người y nguyên không bị khống chế, mặc dù tốt hơn một chút so với vừa nãy, nhưng tốt cũng cực kỳ có hạn.

 

Cuồng phong kia, đến cùng là cái gì?

 

Dương Khai cắn răng quay đầu, muốn nhìn xem đầu nguồn cuồng phong kia ở đâu, mà vừa quay đầu nhìn, hắn trợn mắt hốc mồm.

 

Đơn giản không dám tin tưởng vào mắt mình, ra sức chớp chớp, phát hiện mình quả thật không có nhìn lầm.

 

Trong hư không mênh mông, nằm ngang lấy một cự nhân, cự nhân kia không biết cao bao nhiêu, nằm ở nơi đó, giống như một dãy núi liên miên chập trùng. Thân rồng trăm trượng của Dương Khai trước mặt hắn cũng chỉ như hài nhi so với một con phố.

 

Hình dạng Cự nhân cũng không khác người thường, coi là được phóng đại vô số lần.

 

Mà tiếng sấm vù vù kia, nào có phải là tiếng sấm gì, rõ ràng là tiếng cự nhân này ngáy ngủ. Cuồng phong cạo xương tróc thịt kia cũng là khí lưu từ lỗ mũi cùng trong miệng hắn phun ra ngoài.

 

Liếc nhìn lại, Dương Khai thầm không tự chủ được toát ra ba chữ, To vl!

 

Đây là thứ quái quỷ gì?.

 

Cương phong mãnh liệt đủ thổi Dương Khai bay ra mấy ngàn dặm dần dần ngưng xuống, tiếng ngáy điếc tai cũng dừng lại.

 

Dương Khai sắc mặt khó coi muốn chết, toàn thân trên dưới đều lộ ra vẻ mỏi mệt, nhất là phía sau lưng bị cương phong gọt cho rất nhiều nhát, cảm thấy vảy rồng cũng yếu đi rất nhiều.

 

Vẻn vẹn chỉ là ngủ một giấc, khò khè vài cái liền có uy thế như vậy, nếu động thủ sẽ thế nào? Chỉ sợ ngay cả Tinh Giới cũng không chịu nổi hắn một quyền a?

 

Cự nhân trước mắt này đã vượt quá cực hạn tưởng tượng của Dương Khai, hắn khó mà bình tĩnh. Bỗng, một cỗ nguy cơ rất lớn bao phủ Dương Khai, Dương Khai chỉ trầm tư một chút liền biến mặt, quát một tiếng: "Vl!"

 

Thôi động Không Gian Pháp Tắc, lập tức phải rời khỏi đây.

 

Người đi ngủ, sau khi thở tự nhiên là phải hít vào, cự nhân này thở đã có động tĩnh như hủy thiên diệt địa như vậy, hít vào sẽ như nào? Vô luận là như nào, Dương Khai đều không muốn biết, chỉ vì mình cách hắn thực sự quá gần.

 

Nhưng khi Dương Khai phát giác được như vậy, muốn thuấn di rời đi đã không còn kịp.

 

Cự nhân nằm ngang giữa thiên địa quả nhiên hít lại, hết thảy bên trong mấy vạn dặm đều bị hút lại, dũng mãnh lao tới hắn.

 

Thậm chí ngay cả không gian đều vì vậy mà ngưng kết. Dương Khai kinh hãi muốn chết, lại không tự chủ được nhào ngược lại.

 

Vừa rồi cự nhân thổ khí, thổi hắn ra mấy ngàn dặm, lần này hấp khí, lập tức kéo hắn đến rất gần, trơ mắt nhìn khoảng cách mình với cự nhân kia càng ngày càng gần, lập tức sẽ bị hắn nuốt vào trong miệng, Dương Khai dở khóc dở cười.

 

Mình thật vất vả từ trong khe hẹp hư không chạy ra được, còn chưa tìm được Tinh Giới ở đâu lại bị một cự nhân không biết từ đâu nuốt, chết kiểu này không khỏi cũng quá thê thảm. Mặc dù không biết bị hắn nuốt vào sẽ có kết cục gì, nhưng nghĩ tuyệt đối sẽ không tốt.

 

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Dương Khai gầm thét, long ngâm cuồn cuộn, chấn nhiếp hoàn vũ, cùng lúc đó, thân rồng cưỡng ép vặn vẹo, cực kỳ nguy cấp từ trong miệng cự nhân thoát ra, thuận gió xông vào trong lỗ mũi to lớn của cự nhân, lấy tay bắt lấy một cây lông mũi còn lớn hơn cái cái nhà, vững người, hung hăng đấm xuống một quyền.

"A. . . A. . . Hắt xì!"

 

Khí lưu so với vừa nãy còn cuồng bạo hơn xông ra, Dương Khai thất điên bát đảo, đầu choáng mắt hoa, lúc lâu sau lần nữa đứng vững người, phát hiện đã thoát khỏi hiểm cảnh, không khỏi thở phào một hơi, thầm nghĩ mình quả nhiên là khí vận gia thân, tình huống này thế mà cũng có thể trở về từ cõi chết.

 

Nhưng mà hắn còn chưa may mắn xong, lại chợt phát sinh cảm giác như gai nhọn, bản năng quay đầu nhìn lại, lập tức lông tóc dựng đứng lên.

 

Có lẽ vừa rồi Dương Khai đánh xuống một quyền đã quấy rầy cự nhân đang ngủ say, giờ hắn đã bò lên, khoanh chân ngồi trong hư không.

 

Lúc hắn nằm ngang Dương Khai đã cảm thấy hắn vô cùng to lớn, lúc này ngồi xuống càng lộ vẻ cao ngất. Cự nhân nhìn có vẻ không vui, hai đầu lông mày như hai dãy núi nhíu chặt, một mặt hung thần ác sát.

 

Đương nhiên sẽ không vui, Dương Khai bị người ta một quyền vào trực tiếp lỗ mũi như vậy khẳng định cũng sẽ có bộ dạng như này.

 

Thấy cự nhân đã tỉnh, không dám dừng lại, người lóe lên phá không đi.

 

Tồn tại bực này, đã không phải hắn có khả năng chống lại, có thể trốn qua một kiếp đã là may mắn, không chạy thì đúng là chờ chết. Đến bây giờ hắn cũng không biết cự nhân này là thứ quỷ gì, duy nhất có thể xác định là tồn tại kinh khủng như vậy, mình không thể trêu vào.

 

Chẳng lẽ là sinh linh ngoài càn khôn? Nói như thế, mình từ kẽ hở hư không đi ra là đã đến ngoài càn khôn? Trước đó giết Mạc Thắng, hắn còn đang suy nghĩ sẽ có một ngày mình ra ngoài càn khôn xem phong cảnh, không nghĩ tới nhanh như vậy đã được như mong muốn, chỉ là phong cảnh không nhìn được, lại gặp phải cự nhân khủng bố như vậy.

 

Mấy lần thuấn di, Dương Khai cũng không biết mình chạy ra bao xa, chỉ biết là khi nào cảm thấy an toàn mới dừng lại, còn đang thuấn di, thử quay đầu nhìn lại, lập tức vãi cả linh hồn.

 

Trước mặt, một gương mặt vô cùng to lớn gần trong gang tấc, ánh mắt bất mãn phẫn nộ kia đang chăm chú vào mình, lỗ mũi phun ra dòng khí nóng rực có thể hòa tan cả càn khôn, giờ khắc này, cự nhân lật lên một tay, nâng lòng bàn tay trước mặt, mà mình, chính là đang ở trong bàn tay khổng lồ kia, năm ngón tay như năm ngọn núi lớn, bao phủ thiên địa.

 

Dưới sự kinh hãi, Dương Khai lần nữa thôi động Không Gian Pháp Tắc, nhưng cũng không thể rời đi, vẫn dừng lại nguyên chỗ.

 

"Càn khôn trên lòng bàn tay !" Dương Khai sắc mặt đại biến.

 

Bàn tay cự nhân này giống như một thiên địa, trong đó tự có chuẩn mực, mà mình ngay cả bàn tay của hắn đều không trốn thoát được, vừa rồi còn tưởng rằng đã an toàn, thật sự là ngây thơ buồn cười.

 

Thần thông như thế đã nằm ngoài tưởng tượng, tu vi cự nhân này không biết vượt qua hắn bao nhiêu. Dưới tuyệt cảnh, ngược lại kích phát lệ khí, trừng mắt, không chút yếu thế hét lớn một tiếng: "Này ngươi cái tên này, cầm ta làm gì!"

 

Một tiếng gầm thét, Dương Khai đã thôi động long uy, sau khi rống xong Dương Khai lại có chút hối hận, cự nhân này trông có vẻ rất tức giận, nếu là hảo hảo nói, chưa hẳn không có sinh cơ, bỗng nhiên trách móc người ta, vạn nhất để người ta phát bực thì làm sao bây giờ? mình hình thể này, không sai biệt lắm vừa vặn đủ người ta nhét kẽ răng.

 

Chính đang lo sợ bất an, đã thấy cự nhân kia lộ ra vẻ vô cùng sợ hãi.

 

Dương Khai lên tiếng lần nữa, long ngâm gào thét: "Tra hỏi ngươi đó, điếc sao?" Nghĩ thầm không biết gia hỏa này có thể nghe hiểu hay không.

 

Ý sợ hãi trên mặt Cự nhân càng đậm, há to miệng, sợ hãi bất an nói: "A Đại đang ngủ!"

 

Nhìn hình thể khổng lồ, tiếng ngáy như sấm, không nghĩ tới thanh âm lúc nói cũng không lớn, tối thiểu nhất Dương Khai không cảm thấy khó chịu gì.

 

"A Đại?" Dương Khai nhíu mày, "Đó là tên của ngươi sao?"

 

"A Đại chỉ là đang ngủ. . ." Cự nhân lại lặp lại một lần.

 

Dương Khai nhíu mày: "Ngươi là ai?"

 

"A Đại đang ngủ!"

 

Dương Khai giận dữ: "Ngươi có phải ngốc hay không?" Ông nói gà bà nói vịt, để hắn hoài nghi cự nhân này đầu có phải có vấn đề hay không.


 

Đây rõ ràng là trong đầu thiếu sạn.

 

"Ngươi nói A Đại ngốc, A Đại không ngốc!" Cự nhân giận thật, há miệng gào thét khí lưu, cuồng bạo từ trong miệng phun ra, Dương Khai lập tức bị thổi bay ra ngoài, nháy mắt bị thổi ra mấy ngàn dặm, lại khoa tay múa chân hồi lâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.