Chương trước
Chương sau
Dương Khai mới vừa thu hồi pháp thân xong thì liền nhìn thấy trong tinh không có hai đạo thân ảnh đang cấp tốc bay tới. Hai thân ảnh kia có tốc độ cực nhanh, khi mới vừa phát hiện thì bất quá hai chỉ là hai điểm đen nhỏ, mấy hơi thở sau đã lớn bằng hạt đậu nành, lại qua một lát, bọn hắn đã dừng chân trước mặt Dương Khai.

Đúng là hai vị Bán Thánh Ma tộc trước đó đi ra ngoài lãnh hội phong quang của tinh vực.

Dương Khai cười cười với hai người: “Cảnh sắc tinh vực như thế nào?”

Bạch Chước nhẹ gật đầu: “Đồ sộ phách lệ.”

Bá Nha nói tiếp: “Hùng vĩ to lớn!”

Hai vị Bán Thánh Ma tộc đều tỏ vẻ kinh thán, lưu luyến quên về, giống như hận không thể định cư tại tinh vực này, không bao giờ phải trở về Ma vực không khí trầm lặng kia nữa.

Dương Khai gật gật đầu, thẳng thắn nói: “Bị sét đánh chưa?”

Bá Nha kiệt ngạo cười cười: “Chúng ta chính là Bán Thánh Ma tộc, chưởng khống Nhật Nguyệt, quyền toái Tinh Thần, có sét nào dám bổ chúng ta?”

Vừa mới dứt lời, trong hư không liền lóe lên một đạo Tử sắc Lôi Đình, phảng phất như một con cá đang bơi, thẳng tiến bổ vào phần lưng của Bá Nha. Nhưng hắn dù gì cũng là một vị Bán Thánh Ma tộc, sát cơ này đến mặc dù lặng yên tiến đến không một tiếng động, nhưng Bá Nha vẫn phản ứng cực nhanh, quay người oanh ra một quyền vào ngay giữa đạo Lôi Đình đó.

Một tiếng răng rắc thật lớn vang lên, Lôi Đình Tịch Diệt, Bá Nha lui về phía sau vài bước! Cũng không phải là vì Bá Nha bất lực, mà là dưới sự áp chế của thiên địa pháp tắc, hắn căn bản là không có cách nào vận dụng quá lực lượng cường đại, nếu như cưỡng ép đón đỡ, e rằng sẽ chọc cho phiến tinh vực này phản công càng điên cuồng hơn.

Tử sắc quang hoa lập loè bất định trong hư không, Tinh Không Thần Lôi chợt ẩn chợt hiện, tùy thời có khả năng bổ tới một lần nữa.

Bạch Chước hít hít cái mũi, cười khổ không thôi: “Dương huynh, để cho chúng ta vào lại Tiểu Huyền giới tiêu dao tự tại đi, chúng ta hình như rất không thích hợp lộ diện ở bên ngoài vào lúc này.”

Dương Khai cười ha ha rồi tranh thủ thu hồi hai vị Bán Thánh Ma tộc vào trong Tiểu Huyền giới. Bản thân lúc trước khi vừa mới trở về từ tinh vực Tinh Giới cũng gặp phải vận rủi liên tục, không nói tới việc đi đường hay té ngã, ngay cả thiên lôi đánh xuống cũng là chuyện thường ngày. Hiện tại nhìn thấy người khác cũng không may như thế, Dương Khai không khỏi có chút hả hê.

Lôi Đình trong Tinh Giới chưa hẳn có thể làm gì hai vị Bán Thánh Ma tộc, nhưng thật sự là quá phiền, bọn hắn làm gì còn tâm tư đi lãnh hội phong quang của tinh vực, tranh thủ thời gian trốn đi cho thanh tĩnh thì hơn.

Thu hồi hai vị xong Bán Thánh Ma tộc, Dương Khai lần nữa đắm chìm tâm thần vào trong đại nghiệp luyện hóa của mình.

Thời gian từng ngày trôi qua, biển thiên thạch không ngừng nghỉ trôi về phía trước, như muốn trượt tới phần cuối của Tinh Không, bất quá theo thời gian trôi qua, thiên thạch trong biển thiên thạch này bắt đầu giảm xuống thật nhiều, trong khi số lượng hòn đá trong tay Dương Khai lại dần dần tăng lên.

Cũng không phải mỗi một lần đều có thể luyện hóa thành công, một khi thất bại, mặc kệ thiên thạch kia lớn bao nhiêu, đều sẽ bạo toái thành bột mịn chỉ trong tích tắc. Lực nghiền ép của Không Gian pháp tắc căn bản không phải là thứ mà những thiên thạch này có thể ngăn cản.

Trong nháy mắt, đã ba năm trôi qua, trong ba năm này, tạo nghệ của Dương Khai về Không Gian pháp tắc càng thêm thâm hậu, ba năm tạo càn khôn, luyện thiên địa đem lại cho hắn thu hoạch còn nhiều hơn việc tu luyện trong nhiều năm về trước. Dù sao đây cũng là một sự tình giúp cho bản thân tìm hiểu được tinh túy của Không Gian pháp tắc, cũng là một hồi tu luyện giúp mình thăng hoa.

Hiện tại việc luyện hóa thiên thạch đã không còn gian khổ như khi vừa bắt đầu nữa, hắn chỉ cần động ý niệm, một phương tiểu thiên địa lập tức sơ thành.

Ngay cả đại thiên thạch cũng không có cách nào thỏa mãn việc tu luyện của Dương Khai nữa rồi. Hắn rời khỏi biển thiên thạch, xuyên thẳng qua tinh vực, gặp được hành tinh chết phù hợp thì liền đáp xuống, trốn vào ngủ say bên trong tinh hạch, khi hắn tỉnh dậy, hành tinh chết liền thành một khỏa thạch châu.

Việc tu luyện Không Gian pháp tắc của Dương Khai tiến triển cực nhanh, hắn có cảm giác bản thân đang đi trên Đại Đạo thì có đại môn lóe lên, rộng mở phía trước, bên trong có vạn trượng kim quang, có vô cùng bảo tàng đang chờ đợi hắn đào móc.

Thức tỉnh có dài có ngắn, lâu thì một năm nửa năm, ngắn thì tầm năm ba tháng, tùy theo kích cỡ của những hành tinh chết kia mà định ra, hành tinh chết lớn, độ khó khi luyện hóa dĩ nhiên là lớn hơn một chút, thời gian cần cũng lâu một chút, trái lại nếu kích cỡ nhỏ thì cũng nhẹ nhàng hơn.

Liên lạc của hắn và Tinh Giới bên kia vẫn không hề đứt đoạn, mặc dù bản thân hắn đang ở tinh vực Hạ vị diện, nhưng Dương Khai đã là Tinh Vực chi chủ, có được ưu thế mà người bên ngoài không có, chính là khi sử dụng Không Linh Châu, hắn tùy thời có thể bắt được liên lạc với Lăng Tiêu Cung hoặc là Thất Vụ Hải.

Thế cục ở Tinh Giới bên kia vô cùng tốt, Ma tộc căn bản là vô lực ngăn cản.

Có thể nói, từ khi Dương Khai trở về từ Ma vực, bắt đầu tiến hành phong ấn thông đạo lưỡng giới, kết quả của trận chiến dịch này đã được chú định. Hiện tại những tên Ma tộc xâm nhập Tinh Giới, hoặc là bị đánh chết trên chiến trường, hoặc là bị nhóm người Trường Thiên Ngọc Như Mộng cùng Bắc Ly Mạch thống soái Trấn Ma quân hợp nhất, thế lực giảm xuống ngàn trượng, dưới sự vây quét của năm mươi bốn lộ quân đoàn, chỉ sau một hồi đại chiến liền quyết định cán cân thắng bại nghiêng về phe nào.

Tinh Giới cũng tử thương không ít, nhưng trong chiến tranh, loại chuyện này đúng là khó tránh khỏi. Quân đoàn trưởng của các lộ quân đều đã chuẩn bị tâm lý, nhân số tử thương cũng đều nằm trong phạm vi có thể thừa nhận được.

Chẳng những Ma tộc tử thương thảm trọng, Ma Thiên Đạo cũng tổn thất không nhỏ. Phong Quân ngày đó bị Dương Khai giao cho Dương Viêm, người rơi vào tay hắn không khác gì rơi vào tay Đại Đế cả.

Căn bản là không cần hỏi thăm chuyện này, U Hồn Đại Đế trực tiếp thi triển một đạo Sưu Hồn thuật đối với hắn, sau đó liền do thám được rất nhiều tình báo mà Ma Thiên Đạo che giấu. Dựa vào những tin tình báo này, Thất Vụ Hải bên kia tiễu trừ mấy trăm cứ điểm lớn nhỏ của Ma Thiên Đạo, ngoài ra còn trảm một viên Đại tướng của Ma Thiên Đạo. Sau Phong Quân, Hỏa Quân tại một thị trấn nhỏ không chút thu hút ở Bắc Vực Tinh Giới trúng mai phục của Thất Vụ Hải. Lý Vô Y tự mình dẫn đội, dẫn theo hơn mười vị Ngụy Đế dưới trướng áp trận, Hỏa Quân mặc dù thực lực không kém, nhưng đúng là có chạy đằng trời.

Bất quá đáng tiếc chính là không thể bắt sống, Hỏa Quân liều chết trong chiến đấu, đã tự bạo rồi, Thất Vụ Hải bên kia cũng bị làm cho lấm lem bụi đất, may mà không xuất hiện thương vong quá lớn.

Thế cục tốt, thế nhưng chiến tranh lưỡng giới vẫn còn xa xa chưa thể chấm dứt. Chờ đến khi một mạch Ma tộc bên kia đánh vỡ phong ấn, một hồi chiến tranh càng hung mãnh hơn sẽ dâng lên, đến lúc đó, chắc chắn sẽ nuốt chửng hết từng nơi hẻo lánh trong lưỡng giới.

Chính là vì rõ ràng điểm này, cho nên Tinh Giới bên kia thực sự rất muốn giải quyết hết ẩn họa, loại bỏ Ma tộc xâm nhập, diệt trừ vây cánh của Ma Thiên Đạo.

Bất quá trong những chuyện này, không có sự tình nào có việc của Dương Khai, cũng không cần hắn trở về, cho nên hắn liền an tâm ở lại tinh vực, tiếp tục tìm tòi Không Gian Đại Đạo của mình.

Một ngày nọ, Dương Khai tỉnh lại từ trong giâsc ngủ say, nơi vốn là hành tinh chết đã biến mất không thấy gì nữa, khi hắn thò tay chụp tới phía trước, một miếng thạch châu tròn vo liền xuất hiện trên tay hắn.

Bất quá khi nhìn qua miếng thạch châu kia, biểu lộ của Dương Khai lại có chút dở khóc dở cười.

Nói là ngủ say, nhưng kì thực là hắn trốn vào trong tinh hạch, dung hợp với tinh thần, ở trong một loại trạng thái giữa tỉnh và ngủ. Đây cũng là một loại phương thức tu luyện và luyện hóa thiên địa hắn phát hiện ra mấy năm gần đây, hiệu suất rất cao, cũng có thể thấm nhuần Không Gian pháp tắc tốt hơn.

Cho nên tại loại trạng thái này, ngoại giới phát sinh những gì hắn đều biết hết. Chỉ có điều lúc ấy hắn sẽ không có phản ứng gì, sau khi tỉnh lại thì hết thảy mọi thứ mới khắc sâu vào trong nội tâm hắn.

Hành tinh chết hóa thành thạch châu, không phải sự tình mới lạ, lúc mới bắt đầu Dương Khai còn có thể hưng phấn một hai, nhưng loại sự tình này làm càng nhiều, cũng sẽ dần dần trở thành thói quen.

Lại để cho Dương Khai có chút cạn lời chính là, giờ phút này thạch châu trên tay hắn còn có một người sống.

Nói một cách khác, nơi vốn là Hành tinh chết, lại có người sống! Cũng không phải là người sống ngay từ đầu trên hành tinh này, mà là khách không mời mà đến, đột nhiên xâm nhập hành tinh này vào một tháng trước.

Dương Khai lúc ấy ở thời khắc mấu chốt trong quá trình luyện hóa, như mộng như tỉnh, làm sao có thể để ý tới được? Kết quả luyện hóa xong hành tinh chết, hắn cũng luyện hóa người này cùng một chỗ luôn rồi.

Có điều đối phương lại không hề biết chút nào, căn bản là không hề biết hành tinh chết mà mình đang giẫm lên đã bị người ta luyện hóa thành một miếng thạch châu cầm trong lòng bàn tay.

Dương Khai vận khởi thị lực, nhìn vào thạch châu, chỉ thấy trong có một người tí hon gần như không thể phát giác đang trong sơn động của một tòa hoang sơn đang thò đầu ra ngó qua ngó lại bầu trời.

Người tí hon này hẳn là bị thương, trên vạt áo có vết máu khô cạn, sắc mặt có chút tái nhợt, mặc dù trốn ở chỗ này hơn một tháng nhưng cũng vẫn chưa khôi phục lại.

Vốn là muốn thăm dò tình hình địch, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trong tinh không có một thân ảnh vô cùng khổng lồ che đậy tầm mắt, thân ảnh kia sao mà rộng lớn, khi hắn xuất hiện, cô không còn nhìn thấy được nhật nguyệt tinh thần, mà chỉ có một đạo thân ảnh này!

Vội vàng không kịp chuẩn bị, cô chợt kêu a một tiếng, sợ tới mức ngã dập cả mông.

Dù cho là ai chứng kiến một màn như vậy mà không có phòng bị thì cũng sẽ không có biểu hiện quá tốt.

Bất quá còn không đợi cô nhìn cho rõ, cảnh tượng trước mắt cô bỗng hoa lên một cái, sau đó cô phát hiện ra mình đang đứng trong tinh không. Khi cô quay đầu nhìn chung quanh, liền nhìn thấy một tên thanh niên mái tóc hoa râm đứng bên cạnh mình, có chút bất đắc dĩ nhìncô.

Ngược lại hành tinh chết trước đó cô ẩn thân đã không thấy bóng dáng đâu.

Nữ tử này lộ vẻ mặt vẻ kinh nghi, có chút không xác định thứ mình vừa chứng kiến rốt cuộc là sự thật hay là ảo giác, nếu là sự thật, trên đời này nào có sinh linh khổng lồ như vậy? Nếu nói là là ảo giác, vậy thì cũng không khỏi quá mức chân thật đi.

Chủ yếu là cô vừa rồi đã bị kinh hãi quá lớn, cũng không thấy rõ khuôn mặt của thân ảnh khổng lồ kia hình dạng như thế nào, nếu như nhìn rõ ràng, thì cô sẽ chắc chắn kinh hô lên, bởi vì người thanh niên trước mặt này giống y như đúc cự nhân đó.

Việc bỗng nhiên xuất hiện Tinh Không cũng khiến cô vô cùng cảnh giác, lập tức thối lui ra vài bước, kéo ra khoảng cách với Dương Khai, cảnh giác nhìn qua hắn: “Người nào!”

Đồng thời thần niệm của cô đảo qua, muốn nhìn trộm sâu cạn của Dương Khai.

Hung dữ a! Dương Khai sờ lên cái mũi, nghiêm khắc mà nói, hắn bất quá chỉ là tùy ý liếc đối phương một cái mà thôi, cũng không nhìn quá cẩn thận, lại được người ta chửi ác như thế, có thể nhìn ra tính tình của nữ nhân này không ra làm sao. (soi từ đầu tới chân mà bảo liếc qua có cái ạ. :v)

Nữ tử nhìn quanh trái phải, nghi thần nghi quỷ nói: “Ngươi vừa rồi có thấy cái gì hay không?”

“Thấy cái gì?”

Nữ tử chau mày, ngẩng đầu nhìn lên Tinh Không, không kiên nhẫn khua tay nói: “Không có gì, có lẽ là ta nhìn lầm rồi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.