Chương trước
Chương sau
(1): Tích này ai xem Tùy Đường diễn nghĩa sẽ biết. Người được nói tới là Trình Giảo Kim, ông có thân hình to béo, sử dụng búa lớn (tam bản phủ) làm vũ khí. Khi ra trận, ông có tuyệt kỹ đánh 3 búa rất lợi hại, gần như vô địch. Tuy nhiên, nếu gặp cao thủ, đỡ được 3 búa này thì ông sẽ thất thế. 

Tứ phương thượng hạ vi Vũ, cổ vãng kim lai vi Trụ (2),bí mật của vũ trụ là bí mật của thời không, trong đó có ẩn chứa Đại Huyền hư, đại ảo diệu. Dương Khai tuy có tạo nghệ trên Không Gian pháp tắc, nhưng chỉ liên quan đến phần không gian trong thời không mà thôi, còn về phần thời gian, hắn chỉ mới có Tuế Nguyệt Như Thoi Ấn để nhập môn.

(2): bốn phương trên dưới là vũ, từ xưa đến nay là trụ.

Tình cảnh nơi đây liên quan đến vũ trụ thời không, hắn trong lúc nhất thời cũng không có cách nào phân biệt thật giả.

“Chính mình” thứ ba sau khi nói xong bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, biến sắc quát khẽ nói: “Phong Quân đến rồi, đi mau!”

Chưa kịp dứt lời, hắn đã nắm lấy cánh tay của Dương Khai, kéo hắn bỏ chạy vào trong một khe hở gần đó, khi sắp tiến vào khe hở, “Chính mình” thứ ba vội vàng nói: “Đồng hồ cát trong tay Phong Quân sở hữu uy năng khó lường, tuyệt đối phải cẩn thận...”

Cả hai xông vào trong một cái khe, sau đó Dương Khai lại biến thành lẻ loi một mình, hắn rõ ràng xông vào cùng với “Chính mình” thứ ba, nhưng khi tiến vào đây, đối phương lại biến mất không thấy bóng dáng đâu.

Bất quá khi Dương Khai quay đầu nhìn quanh, thần sắc hắn bỗng nhiên chấn động một trận.

Bởi vì đại điện lần này đã không còn giống như lần trước, mấy lần trước khi hắn tiến vào đại điện, xung quanh đều là khe hở không gian, nhưng lúc này đây đại điện đã không còn tràng cảnh quỷ dị như vậy nữa.

Dương Khai thở phào một hơi, nếu như tình cảnh vừa rồi không ngừng lặp lại, hắn thật đúng là không biết nên ứng đối như thế nào, như hiện tại đã là tốt nhất rồi.

Đại điện trống rỗng, không thấy bóng dáng của người sống, cũng không thấy có dấu vết đánh nhau, hai bên đều có cửa bên mở rộng, Dương Khai dùng thần niệm điều tra một phen, nhưng không thu hoạch được gì, vì vậy hắn tùy ý chọn một phương hướng để đi ra khỏi đại điện.

Bên ngoài đại điện liên thông một hành lang, hai bên hành lang đều có sương phòng. Hành lang này rất dài, liếc nhìn không thấy điểm cuối, trên nền đất có những sắc thái biến hóa khác lạ, trông có vẻ rất kỳ quái.

Dương Khai đi vào trong một gian phòng gần đó, tập trung tinh thần đẩy cửa vào, tinh tế điều tra một phen. Trong sương phòng không có vật gì, cũng không có một bóng người nào.

Điều tra tiếp từng gian phòng khác, cũng đều không thu hoạch được gì.

Hơn nữa trong quá trình điều tra, Dương Khai phát hiện mình không cảm giác được dòng thời gian trôi qua tại nơi này, nói là đã qua mấy chục năm mấy trăm năm cũng được, nói là thời gian đã ngừng trôi rồi cũng được.

Hành trình đi vào Tuế Nguyệt Thần Điện lần này có thể nói là hoàn toàn khác với lần trước.

Cũng không biết đã dò xét hết bao nhiêu gian phòng, khi Dương Khai một lần nữa đẩy ra cửa phòng của một gian phòng nào đó, ánh mắt hắn không khỏi sáng ngời lên.

Gian phòng cuối cùng này không phải trống không, bên trong rõ ràng có một đầu Cự Thú dữ tợn đang nằm sấp, nhìn qua giống như là một đầu Mãnh Hổ, đầu có hai sừng, sau lưng mọc hai cánh.

Dương Khai mừng rỡ tiến lên, hô: “Lão Cùng, lão Cùng!”

Liên tiếp hô lên vài tiếng, Cùng Kỳ vẫn không có phản ứng, Dương Khai không khỏi nhíu mày. Cùng Kỳ dù gì cũng là Thánh Linh, hơn nữa thực lực cực kỳ cường đại, đừng nói là đang ngủ say, dù nó có đang bế quan tu luyện mà có người tự ý xông tới thì e rằng nó cũng sẽ lập tức bừng tỉnh.

Thế nhưng mình đã kêu nó vài tiếng mà nó vẫn không hề có phản ứng! Chuyện này có chút cổ quái.

Kêu to vô dụng, Dương Khai lập tức tiến lên, vỗ vỗ vào đầu của nó, vẫn không có hiệu quả. Cùng Kỳ thật giống như là đang ngủ như chết

Dương Khai đập mấy quyền vào đầu của nó, lực đạo không nhẹ cũng không nặng, sẽ không khiến nó bị thương nhưng đủ để đánh thức nó dậy. Nhưng hiện thực lại làm cho Dương Khai chấn động, dù đã ăn trọn mấy quyền của mình, Cùng Kỳ vẫn không có nửa điểm động tĩnh như cũ.

Điều này khiến cho Dương Khai có chút kinh hãi rồi, ngay cả phương thức này cũng không thể làm cho Cùng Kỳ tỉnh lại, nó rốt cuộc là bị làm sao vậy?

Hơn nữa, Cùng Kỳ rõ ràng dẫn theo Lưu Viêm, Dương Tiêu, Dương Tuyết một đường tiến vào Tứ Quý Chi Địa, hôm nay chỉ có một mình nó ở đây, Dương Tiêu Dương Tuyết cùng Lưu Viêm đều không thấy bóng dáng đâu, bọn hắn đều đi đâu cả rồi?

Gọi Cùng Kỳ hoài không dậy, Dương Khai liền muốn thu nó vào trong Huyền Giới, nhưng thử mấy lần cũng không thành công. Cũng không phải là lỗi của Dương Khai, mà là vì cơ thể Cùng Kỳ đã bị một tầng lực lượng vô hình bao khỏa, khiến cho thần niệm của Dương Khai căn bản là không có chỗ để hạ thủ, không phá khai được tầng lực lượng vô hình kia, liền không có cách nào thu nó vào trong Tiểu Huyền giới.

Giằng co một hồi lâu, Dương Khai bất đắc dĩ lắc đầu, buông bỏ việc đó.

Cùng Kỳ mặc dù đang ngủ say, nhưng trên người cũng không có điểm gì khác thường, ngược lại cũng không cần phải lo lắng quá mức.

Hơn nữa nơi đây đã có thể tìm được Cùng Kỳ, vậy thì cũng nên có thể tìm được nhóm người Lưu Viêm. Dương Khai đẩy nhanh tốc độ tìm kiếm, điều tra khắp các gian phòng.

Bên trong Tuế Nguyệt Thần Điện, thời gian trôi qua là một khái niệm cực kỳ mơ hồ, mạnh như Dương Khai cũng không có cách nào phân biệt được, cũng không biết đã qua bao lâu, hắn rốt cuộc tìm được Lưu Viêm đang ngủ trong một gian phòng khác.

Lưu Viêm không có gì biến hóa, vẫn là một bộ dạng tiểu nữ hài, bất quá cũng nó cũng không khác gì Cùng Kỳ, đều lâm vào trong giấc ngủ say, co rúc trong một góc, ngủ một giấc thật ngon.

Dương Khai cố gắng thử nghiệm một phen, nhưng Lưu Viêm quả nhiên cũng không có cách nào tỉnh lại, tình cảnh của nó giống y như đúc Cùng Kỳ.

Lúc đầu là Cùng Kỳ, lúc sau là Lưu Viêm, thật không biết bọn hắn sau khi tiến vào Tứ Quý Chi Địa đã gặp phải chuyện gì.

Dương Khai vốn tưởng rằng có thể tìm được hai tiểu gia hỏa Dương Tiêu và Dương Tuyết, ai ngờ thẳng đến khi hắn tìm tòi xong tất cả các gian phòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng của hai tiểu oa nhi đó đâu.

Điểm cuối của hành lang thật dài đó lại liên thông với một tòa đại điện khác.

Khi tiến vào đó, tâm thần của Dương Khai lại hoảng hốt một trận, bởi vì đại điện này giống y như đúc địa phương lúc trước, khiến cho hắn nghĩ rằng mình đã đi lòng vòng tại chỗ.

Nhưng nơi đây đã có người!

Cách ăn mặc như nho sĩ, nhìn qua giống như là một vị giáo viên dạy học.

Ma Thiên Đạo, một trong Tứ đại quân sử dưới trướng Đạo Chủ, Phong Quân.

Phong Quân ở chỗ này là Phong Quân đang ở vào trạng thái hoàn hảo, những chỗ thương thế trước kia cũng đã khôi phục như ban đầu. Giờ phút này hắn đang khoanh chân ngồi trên một chỗ đài cao trong đại điện, trên đài cao có cấm chế bao phủ, hiện lên một màn sáng hơi mờ chụp hắn vào bên trong.

Chấn động cực kỳ rõ ràng của Thời Gian pháp tắc chảy ra từ trong màn sáng kia. Vào giờ khắc này, Phong Quân đang nhắm mắt lại, hẳn là đang chữa thương, hoàn toàn không biết gì về việc Dương Khai tiến vào cả.

Híp mắt nhìn hắn trong chốc lát, Dương Khai nhẹ nhàng hít vào một hơi, khi hắn thở bật ra, Ma Nguyên bắt đầu nhộn nhạo trên người hắn, một thân chiến ý bừng bừng phấn chấn.

Mặc kệ việc trước đó đã đụng phải ba tên “Chính mình” đều bị Phong Quân truy đuổi, phải chật vật chạy thục mạng, mặc kệ trong đó có một tên “Chính mình” kêu mình tranh thủ thời gian đi tìm Dương Tiêu, nhưng tình huống trong Tuế Nguyệt Thần Điện quỷ dị như vậy, hiện tại muốn phá cục, ra tay từ trên người Phong Quân là lựa chọn duy nhất.

Cho nên Dương Khai quyết đoán ra tay.

Thân hình đang đứng tại chỗ của hắn bỗng nhoáng một cái, lập tức biến mất không thấy đâu nữa, khi hắn hiện thân trở lại thì đã phốc đến bên trên đỉnh đầu của Phong Quân, trăm vạn kiếm mang theo tu vi toàn thân của hắn, hung hăng đánh xuống.

Màn sáng cấm chế bao phủ trên đài cao là thủ bút của Đại Đế, há lại thứ mà Dương Khai có thể bài trừ? Khi một kiếm giống như Lôi Đình Vạn Quân kia đánh xuống, cấm chế màn sáng lập tức lõm xuống thành một cái đường cong, nhưng lại kiên trì không vỡ ra.

Bất quá khi gặp phải sự quấy nhiễu này, Phong Quân đang ngồi trong đó chữa thương bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Bốn mắt đối mặt, Phong Quân nhếch miệng nhe răng cười: “Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại vào, tới tốt lắm!”

Hắn nhấc tay đưa lên, xuyên qua màn sáng cấm chế kia, nhất trảo chế trụ được trăm vạn kiếm, sau đó hắn điên cuồng thúc dục Đế nguyên, lực lượng phản chấn hung mãnh liền bắn ngược ra.

Dương Khai trực tiếp buông tay, bỏ qua trăm vạn kiếm mà bắt đầu khởi động thần niệm. Mắt trái của hắn hóa thành một đạo ánh sáng Kim sắc uy nghiêm bức người, một đóa hoa sen chớm nở từ trong mắt hắn kích xạ ra, xông vào thức hải của Phong Quân.

Sinh liên vừa ra, thân thể của Phong Quân liền chấn động, thực lực của hắn tuy mạnh, nhưng tu vi thần hồn lại kém hơn Dương Khai, một nước đi này đã vô ý trúng chiêu.

Liên hoa khiết bạch cắm rễ nở rộ trong thức hải của Phong Quân, hấp thu lực lượng thần hồn của hắn. Phong Quân kêu rên, nước biển bên trong thức hải phiên cổn gào thét, ngăn cản uy lực bí thuật của Dương Khai.

Hoa sen nở đến một nửa thì liền bất lực, đối phương rốt cuộc cũnng không phải là quả hồng mềm, muốn vuốt thế nào thì vuốt, mặc dù xuất kỳ bất ý, nhưng vẫn như cũ không thể phát huy hết uy năng.

Phong Quân cười lạnh, đang muốn lên tiếng mỉa mai, nhưng sắc mặt hắn lại biến đổi.

Bởi vì đóa hoa sen nở ra một nửa kia lại bỗng nhiên căng phồng ra, trong cảm nhận của hắn, đóa hoa sen kia dần trở nên vô cùng lớn, bao trùm cả người hắn lại, sau đó nhanh chóng khép lại!

Sinh Liên tận mạt Nộ Liên lộ ra, hai đại bí thuật thần hồn ngươi vừa thôi hát ta liền đăng tràng, Dương Khai ra tay, đúng là vô cùng tàn nhẫn, quả quyết.

“Phá!” Thần niệm của Phong Quân chợt tuôn ra, phá vỡ phong tỏa của hoa sen, từ đó thoát khốn mà ra.

Nhưng hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, liền bị một đạo đao quang chém phủ đầu!

Trảm Hồn đao, nhất kích Phá Thiên!

Đã có Sinh Liên Nộ Liên, thì làm sao thiếu được Trảm Hồn đao?

Lần này Phong Quân quả thực là không thể ngăn cản, sinh sinh bị Trảm Hồn đao chém một cái. Thần hồn bị trảm cũng không phải là tư vị gì tốt, khuôn mặt hắn lập tức bắt đầu vặn vẹo, một thân Đế nguyên trời long đất lở tuôn ra tứ phía.

Trời đất run rẩy, Dương Khai bị chấn bay ra ngoài.

Thân ở giữa không trung, sắc mặt của Dương Khai khẽ biến thành màu trắng, bất quá hắn vẫn cứng rắn thúc dục Không Gian pháp tắc, một lần nữa đánh về phía Phong Quân. Đồng thời hai tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, xoay xoay chuyển chuyển, Sơn Hà Chung liền hiển hiện, chụp xuống đầu của Phong Quân.

Dương Khai lại quát khẽ một tiếng: “Long Hóa!”

Một tiếng rồng ngâm chợt nổ vang, kim quang đại phóng khắp đại điện, sau khi một hồi đùng đùng, Long Lân đã bao trùm toàn thân Dương Khai, trán sinh song giác, hai tay hóa thành long trảo bén nhọn, hình thể cao hơn ba thước có thừa, sau lưng có một đoạn long vĩ đang vung vẩy.


Đó chính là Bán Long thân thể, điểm này Phong Quân chắc chắn không thể bằng hắn được. Chỉ cần có thể hạn chế chiến trường vào một vùng không gian nhỏ hẹp, sát người vật lộn, chưa hẳn là không thể thắng được tên này.

Cho nên Dương Khai có ý định đưa hắn và mình tiến vào trong Sơn Hà Chung. Lần trước tại Ma vực, hắn cũng dùng loại phương pháp này để giết chết Bán Thánh Ngân Ti, mặc dù sau đó cũng mất đi nửa cái mạng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là cho Phong Quân có cơ hội toàn diện phát huy.

Dương Khai thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, khiến cho Phong Quân đột nhiên gặp phải biến cố cũng bị thất thế. Hơn nữa Phong Quân cũng đã sớm nghe danh của Sơn Hà Chung, đây chính là bảo vật bổn mạng của Nguyên Đỉnh Đại Đế năm đó, nếu như thật sự bị bao lại, e rằng hắn thật đúng là không thể thoát đi được.

Cho khi nhìn thấy Hồng Hoang dị bảo kia từ phía trên chụp xuống, Phong Quân liền biết Dương Khai đang đánh chủ ý quỷ gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.