Bốn mùa trong Tứ Quý Chi Địa biến hóa vô thường, Dương Khai bước ra một bước liền có thể thấy được cảnh sắc của một mùa khác. Bình thường nếu như gặp được loại tình cảnh này, Dương Khai chắc chắn là sẽ mừng rỡ như điên, dù sao cảnh tượng lạ lùng như thế này cũng không phải lúc nào cũng có thể gặp được, nếu như hắn tĩnh tâm cảm ngộ thì nhất định là sẽ có điểm thu hoạch.
Nhưng hôm nay có chuyện quan trọng trong người, Dương Khai làm gì còn tâm tư đi cảm ngộ gì đó, chỉ thấy hắn buồn bực một đường phóng thẳng tới vị trí của Tuế Nguyệt Thần Điện.
Theo thời gian chuyển dời, sắc mặt của Dương Khai cũng dần ngưng trọng lên.
Hắn nhận ra thọ nguyên của mình đang dần trôi đi! Hắn từ khi xuất đạo tu luyện đến nay cũng chỉ mới vài trăm năm, người tu hành đoạt tạo hóa thiên địa, mưu khí vận càn khôn, có thuật trú nhan, cho nên Dương Khai thoạt nhìn bất quá chỉ mới có hai ba mươi tuổi thôi, có lẽ tới trăm năm, ngàn năm, bộ dạng của hắn cũng sẽ không cải biến là bao cả.
Bình thường mà nói, bất kỳ ai cũng không thể cảm nhận được thọ nguyên của mình đang trôi đi, trừ phi tốc độ trôi đi quá mức nhanh chóng!
Dương Khai vào giờ phút này chính là đang ở trong tình cảnh đó.
Một bước một cảnh, khi hắn chạy như bay về phía trước, hắn rõ ràng phát giác được thời gian đang chảy xuôi trên cơ thể mình.
Đoạn đường này bất quá chỉ dài hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687508/chuong-3591.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.