Đằng sau Hoắc Luân há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ, cũng không phải nhận ra thân phận Ngọc Như Mộng, hắn chỉ chưa từng gặp nữ tử xinh đẹp như vậy. Nhất là gần đây Ngọc Như Mộng được thoải mái, càng thêm kiều diễm ướt át, vừa rồi thoáng nhìn nhan sắc kinh diễm của bóng hồng, thiếu chút nữa câu mất linh hồn nhỏ bé Hoắc Luân.
Nhưng Hoắc Luân không phải đồ ngốc, dù sao cũng là Hạ phẩm Ma Vương, ít nhiều có chút kiến thức, trong lòng hắn biết thân phận nữ nhân xinh đẹp này khẳng định bất phàm, nếu không nàng khó có khí chất ung dung, cao quý, xinh đẹp như thế. Hơn nữa lần trước ngay cả Tuyết Ma chi chủ cũng đến đây, vì vậy Hoắc Luân tuy khiếp sợ trước mỹ mạo Ngọc Như Mộng, cũng không dám lỗ mãng, ngược lại cúi đầu xuống, chắp tay nói: “Tiểu nhân Hoắc Luân, bái kiến đại nhân, không biết xưng hô với đại nhân thế nào?”
Hắn không nhìn thấu tu vi Ngọc Như Mộng, dĩ nhiên biết rõ thực lực người ta vượt qua mình, gọi một tiếng đại nhân cũng chính xác.
Ngọc Như Mộng không trả lời, chỉ hơi thả khí tức Ma Thánh.
Hoắc Luân quỳ rạp xuống đất, dập đầu: “Tiểu nhân bái kiến Như Mộng Thánh Tôn, mong ước dung nhan Thánh Tôn không già, thanh xuân mãi mãi!” Trong lòng thầm kêu rên, may mắn vừa rồi hắn không lỗ mãng, nếu không hiện tại đâu còn mạng đứng đây. Lần trước Tuyết Ma chi chủ đã đến, thế mà lần này Mị Ma chi chủ cũng đến, nơi này rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687448/chuong-3531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.