Chương trước
Chương sau
Ba đại Ma Thánh cấp bậc cường giả bước vào đại điện, không rõ bàn bạc bao lâu. Trong lúc rảnh rỗi, Dương Khai và Liên tỷ muội nghe ngóng tình hình Bách Linh đại lục.

 

Tuy hắn đến đây nhiều lần, còn ở một khoảng thời gian ngắn, nhưng hắn thật sự không hiểu rõ tình hình Bách Linh đại lục lắm.

 

Nếu Trường Thiên quả thật đồng ý với hắn, cắn nuốt sạch sẽ Bách Linh đại lục, vậy thì tất cả lực lượng trên đại lục này đều trở thành sức mạnh phụ trợ của Dương Khai. Ăn một miếng liền biến thành tên mập, Dương Khai kiểu gì cũng phải chuẩn bị tâm lý chắc chắn mới được.

 

Việc này cũng không bí mật gì, Liên tỷ muội biết rõ Trường Thiên cực kì ưu ái Dương Khai, nên không giấu diếm nhiều.

 

Trong Bách Linh đại lục, ngoài Trường Thiên là cường giả chí tôn, còn có khoảng 9 vị Bán Thánh. Trong số đó, người mà Dương Khai quen biết bao gồm Liên tỷ muội, Hùng Sư, Truy Phong và Độc Úc từng gặp một lần. Chỉ có điều những ngày bình thường, các Bán Thánh này đều tu luyện trong lãnh thổ Bách Linh đại lục, không hề ra ngoài. Vì vậy, Dương Khai tuy đến và sống ở đây nhiều lần cũng chưa bao giờ thấy quá nhiều Bán Thánh. Liên tỷ muội với Hùng Sư đi bên cạnh hắn làm việc nên gặp nhau thường xuyên hơn.

 

Ngoài các Bán Thánh này ra, còn lại là Ma Vương, số lượng của chúng trên Bách Linh đại lục không ít, thấp nhất cũng hơn một nghìn tên. Lúc  biết được con số này, Dương Khai vô cùng hoảng sợ, dù sao số lượng  thật sự có chút khổng lồ. Phải biết rằng lúc ấy Vân Ảnh đại lục chỉ có trên trăm vị Ma Vương mà thôi, tuy rất nhiều Ma Vương đã bị điều động ra chiến trường hai giới, nhưng coi như vào thời kì đỉnh cao, số lượng Ma Vương trong Vân Ảnh đại lục cũng không nhiều hơn 300.

 

Một đại lục có hơn một ngàn Ma Vương, khắp Ma vực chỉ có duy nhất đại lục này.

 

Nói đại khái, lực lượng dưới tay Trường Thiên so với Ma Thánh khác có vẻ yếu hơn chút, nhưng hắn chỉ có mỗi Bách Linh đại lục nên lực lượng vô cùng tập trung vào tay hắn.

 

Trò chuyện một lát, Hắc Liên bỗng hỏi: “Sắp xảy ra chuyện gì đúng không?”

 

“Sao lại nói thế?” Dương Khai hỏi nàng.

 

Hắc Liên liếc mắt nhìn đại điện: “Hai vị Thánh Tôn giá lâm cùng một chỗ, trước đây chưa từng xảy ra việc này.”

 

Về cơ bản, các Ma Thánh sẽ không đến Bách Linh đại lục, lần trước Ngọc Như Mọng đến đã khiến Liên tỷ muội kinh ngạc, không ngờ Bắc Ly Mạch lần này cũng đến đây. Các nàng không phải người ngốc, đều là Bán Thánh cấp bậc cường giả, tự nhiên ngửi ra mùi vị không bình thường.

 

Dương Khai cười: “Có chuyện, nhưng cụ thể thì các ngươi chờ lát nữa hỏi đại nhân Trường Thiên đi, ta không tiện nói ra.”

 

Không biết ba vị kia thương lượng thế nào, lỡ như chưa trao đổi ổn thỏa, mà Dương Khai mở miệng nói trước, chẳng phải mất mặt rồi.

 

Bạch Liên nghe vậy, trừng mắt liếc hắn, nàng ghét nhất kiểu người cố ra vẻ bí ẩn, ánh mắt sắc như dao có thể đâm khoét vài lỗ hổng trên người Dương Khai.

 

Dương Khai ném cho nàng một cái hất đầu.

 

Đang nói chuyện, cánh cửa lớn nặng nề bỗng mở ra từ từ, ba người đồng loạt quay đầu nhìn, Bắc Ly Mạch là người đầu tiên bước ra, quay áo lay động theo gió, mặt không cảm xúc.

 

Ngay sau đó, Ngọc Như Mộng cũng bước ra, gật đầu hẹ với Dương Khai đến mức không thể nhận ra.

 

Dương Khai thấy vậy rất vui mừng, trong lòng hiểu có lẽ đã bàn bạc xong xuôi.

 

Đằng sau nữa là Trường Thiên, chỉ có điều lúc Trường Thiên đi ra lại dừng ở khe cửa, sau đó hắn duỗi tay từ từ đẩy cửa lớn sang hai bên. Cửa lớn rất nặng, cũng không biết dùng vật liệu gì để chế tạo, khi mở vang lên từng tiếng trầm đục.

 

Mà đôi tay Trường Thiên dường như không phải mở cửa lớn, ngược lại là đôi mắt hai người Liên tỷ muội ——  cánh cửa dần mở rộng, chúng ngày càng trừng lớn giống như nhìn thấy điều gì cực kì không tưởng tượng được.

 

Cuối cùng, cánh cửa mở to hết cỡ, Liên tỷ muội cùng nhau đưa tay che cặp môi đỏ mọng, đôi mắt dễ thương run rẩy.

 

Dương Khai ngoái đầu nhìn các nàng, mặt lộ vẻ kì quái, không hiểu họ kích động vì sao, chỉ mở cửa mà thôi, đâu đến mức như vậy chứ?

 

Giọng nói của Ngọc Như Mộng truyền vào tai:

 

“Trước kia Trường Thanh đã chiến đấu cùng rất nhiều Thánh Linh khắp Ma vực, tràn đầy kiêu ngạo ngang ngược, nhưng cuối cùng bị đám Ma Thánh liên thủ đánh bại. Hắn rơi vào đường cùng phải trở về Bách Linh đại lục, nhưng kể từ đó, cánh cửa này chưa từng mở ra hoàn toàn. Đối với Trường Thiên mà nói, cánh cửa mở một nửa là sự cổ vũ, cũng là sự sỉ nhục. Hắn từng nói rằng, bao giờ hắn có thể chiến đấu bên ngoài Bách Linh đại lục thì cánh cửa lúc ấy mới chính thức được mở. Vì lẽ này mới khiến bọn họ kinh ngạc.”

 

Dương Khai nghe xong cũng hiểu rõ, hành động của Trường Thiên lần này tỏ vẻ Bách Linh đại lục muốn nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, khó trách Liên tỷ muội có biểu cảm như thế.

 

Roẹt hai tiếng, Liên tỷ muội đến trước mặt Trường Thiên, quỳ một gối trên đất, cúi thấp đầu xuống, giọng Hắc Liên run rẩy:

 

“Xin đại nhận hạ lệnh, hàng tỉ binh sĩ của Bách Linh đại lục thề cất bước theo đại nhân, cho dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!”

 

“Xin đại nhân hạ lệnh!” Bạch Liên cũng trầm giọng nói, đôi mắt đẹp lấp lánh ánh sáng.

 

Trường Thiên mỉm cười: “Triệu bọn họ tới, bản tọa có điều dặn dò.”

 

Hắn cũng không nói triệu ai đến, nhưng người có tư cách gặp hắn chỉ có thể là các Bán Thánh.

 

“Tuân lệnh!” Liên tỷ muội lên tiếng, xoay người đã không thấy bóng dáng.

 

Triệu tập nhân thủ chắc chắn tốn chút thời gian, nhưng tất cả đều là hạng người có tu vi cao thâm, không để ý chậm lại quãng thời gian này.

 

 

Có lẽ vì đã hạ quyết tâm, cho nên tâm trạng của Trường Thiên lúc này càng thoải mái, phất tay bày một cái bàn trước mặt, lại lấy ra ấm trà và nước suối, tự mình pha trà chiêu đãi.

 

Dương Khai và Ngọc Như Mộng đứng gần nhau, lặng lẽ truyền âm trò chuyện. Bắc Ly Mạch đứng một bên thờ ơ, lạnh nhạt, đôi môi đỏ thi thoảng động đậy một lần, im lặng mắng chửi người. Nàng đến đây chủ yếu muốn tận mắt nhìn Dương Khai có phải muốn nuốt chửng Bách Linh đại lục hay không, nếu thế, Trường Thiên nói chuyện kia đã không có đường lui, lúc đó chuyện nàng đã đồng ý cũng không thể thay đổi.

 

Chẳng bao lâu, hương trà ngào ngạt khắp nơi, Trường Thiên mời họ ngồi xuống, vừa thưởng thức tách trà vừa chờ đợi.

 

Tầm nửa ngày sau, Bán Thánh đầu tiên đến, sau khi nhìn thấy Ngọc Như Mộng và Bắc Ly Mạch không khỏi hơi ngơ ngác, nhưng hắn nhanh chóng che giấu vẻ kì lạ trong ánh mắt, tiến lên chào hỏi.

 

Trường Thiên lặng lẽ truyền âm một câu, Bán Thánh kia lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi nhiều mà quay người rời đi.

 

Các Bán Thánh nhận được tin tức lần lượt chạy tới, gặp mặt Trường Thiên lại nhanh chóng rời đi.

 

Lúc này Dương Khai cũng biết dụng ý của Trường Thiên rồi, sau đó nuốt chửng Bách Linh đại lục chắc chắn gây ra động tĩnh không nhỏ, việc này không sớm nói cho các Bán Thánh thì không chừng gây ra nhiễu loạn. Hắn thông báo trước, các Bán Thánh kia cũng chuẩn bị xong xuôi, bớt đi rất nhiều phiền phức.

 

Đến tận hai hôm sau, Bán Thánh cuối cùng khó khăn lắm mới đến nơi, nghe dặn dò xong liền nhanh chóng rời đi.

 

Mọi người chờ thêm hai ngày, Trường Thiên mới đứng dậy, nhìn Dương Khai nói: “Bây giờ bắt đầu đi.”

 

Dương Khai khẽ gật đầu, hắn đã chờ đợi từ lâu, đương nhiên có chút sốt ruột, sớm buộc Trường Thiên lên cùng con thuyền với mình sẽ yên tâm hơn, nếu không phải chờ Trường Thiên thông báo cho các Bán Tháng kia, hắn đã động thủ rồi.

 

Bóng dáng hắn lóe lên, trực tiếp bay trên bầu trời, lật bàn tay tế Huyền Giới Châu ra, Ma Nguyên* bắt đầu khởi động, suy nghĩ vừa hiện, kèm theo một tiếng nổ, Huyền Giới Châu bỗng hóa thành quái vật khổng lồ hình tròn vo. Trong khoảnh khắc, hư không Bách Linh đại lục chấn động,  từng vết nứt không gian xuất hiện trên bầu trời.

 

Liên tủy muội đồng thanh thốt lên, vẻ mặt hoảng sợ, dù kiến thức của hai người phong phú cũng không biết quái vật khổng lồ này rốt cuộc là cái gì, vì sao vừa xuất hiện liền có thể rung chuyển không gian Bách Linh đại lục.

 

Dương Khai chỉ tay một cái, Cổn Cổn lập tức cúi người hạ xuống, cá miệng cực lớn há ra, cắn Bách Linh đại lục một miệng tạo ra lỗ hổng vô cùng lớn, long trời lở đất, những nơi Cổn Cổn đi qua đều là vùng hư vô hỗn độn, kể cả vật sống hay chết cũng bị cắn nuốt.

 

Vẻ mặt Liên tỷ muội hiển nhiên trắng bệch, cảnh tượng kinh hoàng như vậy quả thật được chứng kiến lần đầu, không kìm lòng được mà quay đầu nhìn về phía Trường Thiên, vẻ mặt trưng cầu (ý kiến).

 

Trường Thiên cũng khá rung động, lần trước Dương Khai nuốt chửng Thiên Võ đại lục, hắn ở trong Tiểu Huyền Giới chứng kiến toàn bộ quá trình, hôm nay hắn đứng bên ngoài nhìn lại càng chấn động lòng người hơn.

 

Không chỉ hắn, biểu cảm Ngọc Như Mộng cũng chăm chú.

 

Lần đầu tiên nàng thấy chuyện như vậy.

 

Ngược lại, Bắc Ly Mạch từng có kinh nghiệm một lần, vẻ mặt nhẹ như mây gió, nhưng sự kinh hãi trong đôi mắt đẹp vẫn không thể che giấu.

 

Chỉ trong một thời gian ngắn, Bách Linh đại lục đã bị gặm một lỗ hổng lớn vô cùng, khu vực nghìn dặm xung quanh đã trở thành vùng không gian hư vô, trong không gian này có đối lưu bộc phát khiến con người có cảm giác rất nguy hiểm.

 

“Hai người các ngươi đi vào trong làm yên lòng bọn họ, đừng để hoảng loạn.”

 

Trường Thiên bỗng quay đầu về phía Liên tỷ muội rồi nói.

 

“Không cần phiền phức như vậy.”

 

Dương Khai bỗng ngăn cản các nàng, duỗi ra hai tay nói:

 

“Ta đưa các người vào.”

 

Liên tỷ muội liếc nhau, tâm linh tương thông cùng đặt tay vào lòng bàn tay Dương Khai.

 

“Đừng phản kháng.” Dương Khai dặn dò một tiếng, suy nghĩ vừa hiện, Liên tỷ muội liền biến mất ngay tại chỗ, không thấy gì nữa.

 

“Ta cũng vào xem.” Ngọc Như Mộng mở miệng nói.

 

Mặc dù nàng nghe nhiều chuyện về Huyền Giới Châu từ miệng Dương Khai, kể cả nuốt chửng đại lục để pháp tắc bản thân lớn mạnh, từ đó sáng tạo ra một Ma vực mới, nhưng nàng còn chưa tận mắt nhìn thấy nên hiển nhiên hơi tò mò.

 

Phu nhân nhà mình muốn đi vào, Dương Khai đương nhiên không ý kiến gì, lập tức đưa nàng vào luôn.

 

Trong Tiểu Huyền giới vẫn là tòa núi cao kia.

 

Hoắc Luân đứng trước căn nhà gỗ của mình, đang nhìn khe nứt trên bầu trời, chậm rãi lắc đầu.

 

Nhìn cảnh tượng như vậy lần nữa, hắn cũng không còn khiếp sợ như ban đầu, đã sớm thành thói quen chết lặng, trong lòng hiểu nhất định lại có một đại lục nào đó bị cắn nuốt rồi,

 

Trước đó có một đại lục bị cắn nuốt, Hoắc Luân còn đi qua tìm những Ma tộc kia rồi trò chuyện một hồi, biết được bọn họ là Thiên Võ đại lục, cũng không biết lần này là đại lục nào bị cắn nuốt.

 


 

Liên tỷ muội phải đi trấn an lòng người, nàng có thể không cần làm.

 

(Ma Nguyên: nguyên tố ma thuật).

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.