Chương trước
Chương sau
Tấn chức Đế Tôn tam tầng cảnh, thần hồn lực Dương Khai vốn đã có sự tăng cường mạnh, nhưng loại tăng cường đó so với tình huống dưới mắt này, quả thực là không đáng nhắc tới!

 

Hắn chẳng thể nghĩ tới, cùng Ngọc Như Mộng đột phá tầng quan hệ cuối cùng này, mình lại nhận được tốt chỗ lớn như thế.

 

Tuy khá bất ngờ, nhưng vẫn có thể hiểu được.

 

bình thường xử nữ nữ tử tu luyện, bên trong nguyên âm sẽ ẩn chứa một loại lực lượng kỳ lạ, nữ tử thực lực càng mạnh, loại lực lượng này sẽ càng khổng lồ. Trên đời này có rất nhiều công pháp mượn dùng cỗ lực lượng này đến tu luyện, chỉ là loại thải âm bổ dương thuật này tà ác vô cùng, kết cục của nữ tử làm lô đỉnh bị thải bổ cũng thực thê lương.

 

Ngọc Như Mộng là Ma Thánh, nguyên âm lực dữ dội khủng bố, khi tầng lá chắn kia bị xé rách, nguyên âm lực tích góp cả đời trong cơ thể phát tiết ra toàn bộ, Dương Khai tiếp nhận, thần hồn lực liền có sự tăng trưởng cực kỳ lớn.

 

Thức hải đang không ngừng khuếch trương, giọng nói nỉ non một mực vọng bên tai, để hắn tìm được sự bình tĩnh trước nay chưa từng có.

 

Nhưng mọi sự luôn luôn có kết thúc, khi thức hải khuếch trương đến gấp ba lần, lực lượng trong cơ thể NNM mới dần dần không còn tuôn ra nữa, tiếng nỉ non cũng dần bình ổn xuống.

 

Bởi vì có Ôn Thần Liên, thần hồn Dương Khai cao hơn cảnh giới tự thân, tấn chức Đế Tôn tam tầng, Dương Khai nghĩ lấy thần hồn mình tuy không thể bằng được Bán Thánh, nhưng cũng không kém bao nhiêu, mà Đế Tôn tam tầm bình thường không có khả năng bằng được.

 

Mà bây giờ đã khuếch trương gấp ba, cũng khiến thần hồn hắn bỏ qua Bán Thánh mấy con phố.

 

Đang hứng trí chuẩn bị kiểm tra tự thân...

 

Bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng.

 

Dương Khai lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn lại, thấy Ngọc Như Mộng có chút u oán nhìn mình, mặt vẻ xấu hổ, khóe mắt còn có một chút ướt át.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Như Mộng dời ánh mắt, cắn môi đỏ mọng.

 

Dương Khai cúi người hôn tới khóe mắt kia, bắt đầu luận động, giờ khắc này, đặt ở dưới thân không phải một trong mười hai Ma Thánh cao cao tại thượng, mà là nữ tử sơ kinh nhân sự không chịu nổi chà đạp.

 

Tương đối với hạng người kinh nghiệm sa trường như Dương Khai, Ngọc Như Mộng một đóa kiều nhụy, quả nhiên là bị làm cho đến chết đi sống lại.

 

Liên tiếp ba ngày ba đêm không rời khỏi phòng.

 

Ba ngày sau, sương phòng đã tràn ngập khí tức kiều diễm, Dương Khai mới chậm rãi mở mắt, Ngọc Như Mộng tóc đen tán loạn, nằm ở trong ngực mình, hô hấp vững vàng, còn đang ngủ say.

 

Bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve trên cái lưng trơn bóng, phía cuối lưng còn có một độ cong kinh tâm động phách, Dương Khai cố nén xúc động trong lòng, lén lút rút tay từ dưới thân Ngọc Như Mộng ra.

 

Mặc chỉnh tề, Dương Khai đi ra sương phòng, đi tới đình viện.

 

Dương Khai hai tay vòng ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt thất thần.

 

Đắc thủ! Như mộng lại không có ngăn cản mình! Mặc dù đã có ba ngày ba đêm, Dương Khai cũng vẫn có chút không thể tin được, mình lại thật sự cùng Ngọc Như Mộng đột phá phòng tuyến cuối cùng kia, hoàn toàn giữ lấy nàng.

 

Lời của Bắc Ly Mạch cùng Minh Nguyệt nói trước đó khiến hắn nhiều ít có một ít tâm phòng bị đối với Ngọc Như Mộng.

 

 

Chẳng lẽ là Bắc Ly Mạch cùng Minh Nguyệt cũng lầm rồi? Một nữ nhân, nguyện ý mây mưa dâng bản thân cho mình, đây không thể nghi ngờ có thể nói rằng nữ nhân này đã không có gì giữ lại đối với mình, nếu không sao có thể lấy thân trong sạch của mình ra giỡn.

 

“Xuy!” Một tiếng vang nhỏ truyền đến, cùng với một tiếng kêu truyền vào trong tai Dương Khai: “Chết đi!”

 

Phong duệ kình khí từ sau lưng tập tới, Dương Khai xoay người, hai ngón tay kẹp lại, một thanh trường kiếm liền bị hắn kẹp giữa hai ngón tay, mũi kiếm cách mắt chỉ ba tấc.

 

Chủ nhân trường kiếm dùng sức rút, lại không thể đoạt lại binh khí của mình, cắn răng một cái, tay buông kiếm ra, một chưởng vỗ tới Dương Khai.

 

Đế nguyên bộc phát, mùi hoa bốn phía. Dương Khai lập tức áp sát tới, đối phương hoảng sợ, bất ngờ bị Dương Khai giữ lấy cổ tay, ma nguyên chấn động, lập tức mất đi sức phản kháng.

 

Nhìn nữ tử trước mặt, Dương Khai khẽ thở dài một tiếng.

 

Hắn biết sau khi mình đoạt cơ duyên Đại Đế, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không tốt, chỉ là không nghĩ tới người thứ nhất tìm mình phiền toái lại là Lý Thi Tình!

 

Giờ này khắc này, Lý Thi Tình mắt đẹp đỏ bừng, ánh mắt vô cùng cừu thị trừng Dương Khai, nữ tử xưa nay nhát gan khiếp nhược, bây giờ là một bộ bừng bừng sát khí.

 

Trường kiếm bị đoạt, cổ tay bị bắt, đế nguyên đều không thể thúc dục, Lý Thi Tình không thể làm gì hơn, tay kia liền không chút do dự mà nắm lại, nện trên ngực Dương Khai, một bên cắn răng nói: “Ta giết ngươi, giết ngươi!”

 

Dương Khai bình tĩnh nhìn nàng, cũng không vận dụng Ma nguyên, tùy ý để nàng đánh.

 

Được một lúc sau, Dương Khai mới mở miệng hỏi: “Vì sao muốn giết ta?”

 

Lý Thi Tình căm tức nhìn hắn: “Ngươi giết Đại Đế, ta muốn vì Đại Đế báo thù!”

 

“Sao ngươi biết là ta giết Đại Đế?”

 

“Ta tận mắt thấy.”

 

Dương Khai rủ mắt xuống, thản nhiên nói: “Tận mắt thấy chưa chắc đã là sự thật!”

 

“Ta nhìn thấy... Chính là ngươi giết Đại Đế!” Lý Thi Tình đột nhiên khóc lên, nước mắt rầm rầm chảy xuống, nàng vừa khóc, sát khí trên người cũng tan thành mây khói, không suy nghĩ mà chất vấn nói: “Vì sao người lại giết hắn! Vì sao?”.

 

Dương Khai không có gì để nói, vì sao giết Đại Đế? Nếu ngày đó hắn biết là Minh Nguyệt giả dạng Nguyệt Tang, thế nào cũng không có khả năng quyết tuyệt như vậy.

 

Đáng tiếc Minh Nguyệt đã chết, hiện tại nghĩ mấy cái này cũng vô dụng. Lý Thi Tình phản ứng như vậy là bình thường, đổi lại một nhân tộc Tinh giới khác, chắc chắn cũng muốn giết mình báo thù cho Minh Nguyệt.

 

Càng không phải nói, Lý Thi Tình là đệ tử Hoa Ảnh Đại Đế, so với người bình thường càng nên có trách nhiệm cùng giác ngộ như vậy.

 

Dương Khai không thể trách nàng, cũng sẽ không đi trách nàng, chỉ hận mình lúc ấy thực lực thấp kém, không thể bảo trụ Minh Nguyệt.

 

Động tĩnh bên này rất nhanh dẫn bọn người Lao Khắc tới, mỗi người đều trừng lớn tròng mắt trông lại, Ba Nhã dường như cũng hiểu được gì đó, chỉ khẽ thở dài.

 

Lý Thi Tình còn đang khóc, Dương Khai nâng tay nhẹ một chưởng đánh cho nàng hôn mê bất tỉnh, tay đỡ Lý Thi Tình, vẫy vẫy Ba Nhã, phân phó: “Mang nàng xuống đi.”

 

Ba Nhã không nói một lời, tiếp nhận Lý Thi Tình hôn mê, nhanh chóng biến mất.

 

“Cũng lui đi!” Dương Khai phất phất tay, quay người về phía sương phòng rồi bước đi.

 

Đẩy cửa phòng rồi đi vào, phía trên giường lớn, Ngọc Như Mộng nằm nghiêng, ngọc thủ nâng má, nhìn về phía hắn.

 

Nàng không mặc quần áo, trên người chỉ có một tầng sa mỏng, thân thể tuyệt vời như ẩn như hiện, làm cho người ta nhìn mà sôi máu.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc Như Mộng cười dài nói: “Nàng muốn giết ngươi, ngươi lại buông tha nàng như vậy?”

 

“Cần gì phải so đo với nàng.” Dương Khai mắt chuyển loạn trên người Ngọc Như Mộng, vừa nói vừa tiến đến, nằm xuống phía sau Ngọc Như Mộng, một tay nắm thắt lưng của nàng, một tay kia không chút khách khí tác oai tác quái.


 

“Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!” Ngọc Như Mộng dở khóc dở cười, nhưng cũng có chút tận hưởng, khẽ nhắm hai mắt lại, đầu ngửa ra sau.

 

“Ta muốn gây sóng gió!” Dương Khai nói xong, một ngụm cắn vào vai nàng, Ngọc Như Mộng liền duyên dáng rên to một tiếng...ưm ưm

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.