Thái độ hôm nay của Bắc Ly Mạch thật sự là rất quái lạ, lấy quan hệ giữa mình với nàng, nàng đáp ứng Huyết Lệ cũng chẳng có gì lạ, nhưng trên thực tế Bắc Ly Mạch lại cự tuyệt để bảo toàn Dương Khai.
Ngọc Như Mộng thật sự là không nghĩ ra.
Càng làm cho Ngọc Như Mộng khó hiểu hơn, Bắc Ly Mạch rõ ràng đã tới đây được một khoảng thời gian, lấy thủ đoạn của nàng, vì sao không xuống tay với Dương Khai? Nàng cũng không tin bởi vì một câu của Hoang Vô Cực mà khiến Bắc Ly Mạch sợ ném chuột vỡ đồ.
Thực lực Hoang Vô Cực trong tất cả các Ma Thánh là mạnh nhất, nhưng Bắc Ly Mạch cũng là Ma Thánh, đều không phải là thủ hạ của Hoang Vô Cực, nào có dễ nghe lời như vậy?
Ẩn ẩn, Ngọc Như Mộng cảm giác chuyện hôm nay có vẻ không tầm thường.
“Ta nào có mưu ma chước quỷ gì.” Bắc Ly Mạch khẽ cười, hai mắt sáng rực nhìn Dương Khai, thâm tình chân thành nói: “Ta chỉ là coi trọng tiểu tử này, không được sao?”
Nhu tình mật ý như vậy, Dương Khai nổi cả da gà.
Ngọc Như Mộng cười lạnh nói: “Thật sự là vậy sao?”
“Chẳng lẽ còn có thể giả bộ!” Bắc Ly Mạch nói như đương nhiên, khiêu khích nhìn Ngọc Như Mộng, “Nếu các ngươi không tới nhanh, chỉ sợ ta với hắn đã thành toàn chuyện tốt.”
“Tốt!” Ngọc Như Mộng không chút yếu thế, vung tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687419/chuong-3502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.