Chương trước
Chương sau
Mà trong những Bán Thánh đó, Địch Lực lên tiếng phản đối lớn nhất, chỉ là lúc kia đều bị nàng cưỡng ép áp chế xuống, cho nên Dương Khai không biết.

 

Không nghĩ tới chuyện lần này cũng có bóng dáng Địch Lực, lần này liên lụy đến ba vị Bán Thánh dưới tay nàng, Ngọc Như Mộng cũng không khỏi cảm thấy đau đầu, nếu chỉ là một mình Nguyệt Tang thì cũng dễ xử lý, giết gà dọa khỉ là được, thế nhưng cả ba người thì khác, nếu  trọng phạt cả ba người, không chừng sẽ khiến các Bán Thánh khác bất mãn.

 

Tại Ma vực, mặc dù Ma Thánh là tồn tại đỉnh cao nhất, nhưng số lượng thủ hạ Bán Thánh nắm giữ nhiều ít cũng là căn cơ mạnh yếu của bọn hắn, nếu không một Ma Thánh chỉ có tu vi, nhưng ngay cả người làm việc đều không có, vậy cũng không có ý nghĩ gì.

 

Đang nói chuyện, Bạch Chước vẻ mặt âm trầm trở về, chắp tay nói: “Thánh Tôn, Nguyệt Tang không có hồi âm!”

 

“Là không có hồi âm hay là không dám đáp lại?” Ngọc Như Mộng quay đầu nhìn qua hắn.

 

Bạch Chước nói: “Hẳn là không đáp lại...”

 

“Hắn phản rồi!” Ngọc Như Mộng giận tím mặt, chuyện ngày hôm nay hoàn toàn là do Nguyệt Tang gây ra, Địch Lực cùng nữ mị ma có lẽ chỉ là giúp Nguyệt Tang chút sức, “Tiếp tục đưa tin, nói cho hắn biết, trong vòng một canh giờ nếu không xuất hiện trước mặt bản tôn, vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa.”

 

Bạch Chước nghe vậy khẽ giật mình, giống như không nghĩ tới Ngọc Như Mộng xử phạt cư nhiên nghiêm trọng như thế, nhưng rất nhanh liền chắp tay rời đi, hạ đạt tối hậu thư cho Nguyệt Tang.

 

Ngọc Như Mộng tức giận một hồi, vừa an ủi Dương Khai nói: “Yên tâm, chuyện này ta sẽ cho ngươi một công đạo.”

 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Không cần, chuyện của ta ta tự mình giải quyết.”

 

Ngọc Như Mộng nhíu nhíu mày, liếc qua pháp thân đứng ở một bên, nhẹ gật đầu nói: “Tùy ngươi, nhưng phải đợi khi chuyện bên này chấm dứt, chuyện bên này mới là đại sự.” Trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra, mặc dù bản thân nàng cũng nguyện ý cho Dương Khai một cái công đạo, nhưng nếu như nàng tự mình ra mặt, Nguyệt Tang tạm không nói đến, về phần Địch Lực cùng nữ mị ma, không thể làm gì quá với hai người này, nhưng lại tuyệt đối không cách nào ngăn cản bọn hắn truyền tin đi, nếu vây, mình sẽ bị giảm uy tín với thủ hạ dưới trướng, quan trọng hơn là Dương Khai sẽ dựa dẫm vào mình.

 

Nhưng nếu như Dương Khai tự mình động thủ, vậy sẽ tốt hơn nhiều, nàng cũng nhìn ra pháp thân có tu vi Bán Thánh, nhưng Địch Lực cùng nữ mị ma cũng không phải dễ trêu, cho nên Dương Khai tính toán tự mình động thủ, cũng không nhất định có thể làm gì người ta.

 

Giữa những Bán Thánh thuộc hạ của Nàng cũng không phải là không có tranh đấu, tỷ như nói Nguyệt Tang cùng Bạch Chước, cả hai đều có ân oán, đây cũng là chuyện mọi người đều biết, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích tổng thể của nàng, nàng cũng sẽ không dễ nhúng tay.

 

Trước kia không nhúng tay, hiện tại tự nhiên là tốt nhất cũng không nhúng tay vào, nếu không, mở ra một tiền lệ như vậy, về sau sẽ không có biện pháp xử lý công bằng rồi.

 

“Nghe nói ngươi bị thương?” Dương Khai nhìn nàng.

 

Ngọc Như Mộng không muốn nhiều lời, thuận miệng nói: “Chỉ là chút thương nhỏ, không đáng lo, ngược lại là ngươi, sao lại tới nơi này, ngươi không phải đang ở Bách Linh đại lục sao?”

 

“Nghe nói bên này xảy ra chút chuyện, tới đây xem náo nhiệt.” Dương Khai dữ tợn cười một tiếng, “Chỉ là không nghĩ tới, Minh Nguyệt Đại Đế lại ở chỗ này.”

 

“Hắn vốn luôn ở đây.”

 

“Đã đã khốn được hắn ở chỗ này, vì sao không giết hắn?”

 

Ngọc Như Mộng chậm rãi lắc đầu nói: “Chuyện không có đơn giản như ngươi nghĩ, nếu chỉ là giết hắn, lúc trước hắn đã bị chết. Lưu tánh mạng hắn tự nhiên là có hắn tác dụng của hắn, chỉ là...”

 

“Chỉ là cái gì?”

 

Ngọc Như Mộng thở dài nói: “Chỉ là chẳng ai ngờ rằng, hắn lại có thể dưới loại tình huống này mà khôi phục trạng thái toàn thịnh, cho nên kế hoạch có biến.”

 

Dương Khai cau mày nói: “Vừa rồi Bạch Chước huynh nói chuyện nơi đây đối với các Bán Thánh là một hồi sinh tử hào đổ, lại là một hồi thiên đại cơ duyên, đến cùng là thế nào?”

 

Ngọc Như Mộng nghe vậy, quay đầu lườm Bạch Chước, như có chút trách cứ hắn nói nhiều.

 

Dương Khai nhún vai nói: “Không tiện nói thì đừng nói, dù sao ta chỉ là tới tham gia náo nhiệt, có thể tận mắt nhìn thấy một vị Đại Đế vẫn lạc cũng không tệ, đúng rồi, lần này Minh Nguyệt còn có đường sống sao?”

 

Ngọc Như Mộng khẽ cười một tiếng: “Ngươi đối với Tinh Giới oán niệm vẫn sâu như vậy sao.”

 

Dương Khai hừ lạnh nói: “Nếu không có bọn hắn hùng hổ dọa người, ta sao có thể luân lạc tới tình cảnh như này.”

 

Ngọc Như Mộng liếc hắn: “Ma vực có gì không tốt sao? Ta xem ngươi gần đây cũng rất thoải mái.”

 

“Không có gì không tốt, chỉ là dù sao ta cũng là nhân tộc, ở chỗ này luôn luôn có chút không hợp.” Dương Khai khẽ cười một tiếng, chuyển lời: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta, Minh Nguyệt có đường sống không?”

 

Ngọc Như Mộng mỉm cười nhìn hắn: “Mười hai Ma Thánh đều xuất hiện, ngươi cảm thấy hắn có bao nhiêu khả năng sống?”

 

“Xem ra hắn hẳn phải chết không nghi ngờ.”

 

Đúng lúc này, Lý Thi Tình bỗng nhiên lao đến, sắc mặt tái nhợt cầm lấy cánh tay Dương Khai, vội vàng nhìn hắn: “Cứu, cứu minh Nguyệt đại nhân!”

 

Nàng vốn ngồi khôi phục cách đó không xa, hiển nhiên cũng đã nghe được đối thoại giữa Dương Khai cùng Ngọc Như Mộng, cho nên mới có cử động như vậy.

 

Ngọc Như Mộng nhìn nàng, lại nhìn Dương Khai

 

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, dùng sức hất tay lên, bỏ qua Lý Thi Tình, lạnh lùng nói: “Trở về đi.”

 

Lý Thi Tình không buông tha, lại nhào tới bắt lấy cánh tay hắn, trong mắt đẹp tràn đầy ý cầu xin: “Minh Nguyệt đại nhân là Đại Đế Tinh Giới, hắn không thể xảy ra chuyện gì, ngươi nghĩ biện pháp cứu hắn được không? Ngươi không phải có không gian thần thông sao, ngươi có thể mang minh Nguyệt đại nhân đi.”

 

“Ta nói lại lần nữa, mau trở về!” Dương Khai vẻ mặt lạnh lùng. Nếu Không gian thần thông lợi hại như vậy, hắn cũng không trở thành ở chỗ này giương mắt nhìn Minh Nguyệt lâm hiểm cảnh. Ứng phó những Bán Thánh kia, không gian thần thông có lẽ còn có thể có hiệu quả, nhưng đối mặt với mười hai Ma Thánh, không gian thần thông lại có thể tạo được bao nhiêu tác dụng? Những thứ khác không nói, một khi Dương Khai có chỗ dị động, nhóm Ma Thánh chỉ cần phong bế Trụ Thiên đại lục này, liền có thể đến bắt rùa trong hũ.

 

Minh Nguyệt là hắn muốn cứu, nhưng không phải cứu như vậy.

 

Trong lúc Lý Thi Tình còn đang lải nhải, Dương Khai đưa tay vỗ nhẹ xuống đầu của nàng, trực tiếp để nàng hôn mê bất tỉnh, xông Âm nháy mắt ra dấu, Âm lập tức tiến lên đem Lý Thi Tình xuống.

 

“Ngươi cũng hạ thủ được.” Ngọc Như Mộng nghiêng qua Dương Khai, “Không phải là cố ý làm cho ta xem a?”

 

Dương Khai khẽ cười nói: “Có cái gì cố ý không cố ý.” Nói xong, thò tay tới cái cằm Ngọc Như Mộng.

 

Ngọc Như Mộng biến sắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhiều người như vậy, lưu cho ta chút mặt mũi.”

 

Dương Khai cười hắc hắc, thuận tay vuốt tóc nàng.

 

Ngọc Như Mộng bất đắc dĩ, mắt nhìn lướt qua bốn phía, thấy Bạch Chước ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa bực mình vừa buồn cười, nói sang chuyện khác: “Nguyệt Tang như thế nào rồi?”

 

Bạch Chước vội vàng chắp tay: “Vẫn chưa có phản hồi.”

 

“Xem ra hắn thật sự muốn phản rồi.” Ngọc Như Mộng giận quá hóa cười, “Ta ngược lại muốn xem hắn muốn chết như thế nào!”

 

Bạch Chước nói: “Thánh Tôn, có cần thuộc hạ đi bắt giữ hắn hay không?” Loại cơ hội đánh chó mù đường này Bạch Chước cũng không muốn bỏ qua, vẻ mặt kích động.

 

Ngọc Như Mộng khua tay nói: “Không cần, xử lý chuyện bên này trước.”

 

“Vâng!”

 

“Ngươi cũng trở về đi, nơi đây tùy thời đều có thể có biến, truyền lệnh xuống, để tất cả người chờ, chuẩn bị sẵn sàng.”

 

Bạch Chước lĩnh mệnh rời đi, rất nhanh không thấy bóng dáng.

 

Hắn đi rồi, Dương Khai mới vẻ mặt hồ nghi hỏi: “Chuẩn bị cái gì? Ta bên này có cần chuẩn bị cái gì hay không?”

 

Ngọc Như Mộng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt hiện lên vẻ do dự, rất lâu mới thở dài một tiếng: “Ngươi không nên tới đây, sở dĩ ta không thông tri ngươi tới, cũng là bởi vì nơi đây quá nguy hiểm.”

 

Dương Khai nhún nhún vai nói: “Thế nhưng ta đã đến rồi.”

 

Ngọc Như Mộng cười khổ nói: “Hiện tại để ngươi rời đi, chỉ sợ cũng rất không có khả năng a?”

 

Dương Khai nhếch miệng cười nói: “Nếu như người đánh ngất xỉu ta rồi cho người dẫn ta đi, cũng có thể mà.” Nói xong, hắn lại sợ Ngọc Như Mộng thật sẽ làm như vậy, mặc dù không biết tại sao Ngọc Như Mộng không muốn mình đến đây, nhưng trước tiên phải nói lời phá hỏng lựa chọn tốt nhất của nàng.

 

“Ta đem ngươi từ Tinh Giới tới đây, không hy vọng ngươi chết ở chỗ này.”

 

Dương Khai trầm ngâm một chút, mở miệng nói: “Ta sẽ cẩn thận!”

 

Cưỡng ép đè xuống chấn động trong lòng, Dương Khai cố gắng bằng phẳng ngữ khí của mình: “Sinh tử hào đổ không khó lý giải, nhóm Bán Thánh đi đánh chết một vị Đại Đế, xác thực cần không để ý sinh tử, nhưng cơ duyên? Chẳng lẽ bọn hắn đánh chết Minh Nguyệt sẽ có chỗ tốt gì?”

 

Ngọc Như Mộng nhẹ nhàng nói: “Lúc trước không giết Minh Nguyệt, mà vận dụng đại trận cùng huyết tế chi thuật đem Minh Nguyệt khốn ở chỗ này, ý định của chúng ta vốn là muốn khiến Minh Nguyệt chậm rãi suy yếu, vẫn lạc nơi đây, Minh Nguyệt là Đại Đế Tinh Giới, bản thân hắn tồn tại đại biểu một bộ phận ý chí Tinh Giới, nếu hắnvẫn lạc tại đây, một bộ phận ý chí đó sẽ được Ma vực tiếp nhận, đồng hóa, đối với Ma vực là có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.