Chương trước
Chương sau
Hắn là nghe được thuộc hạ của mình báo cáo nói bên này xảy ra nhiễu loạn, cho nên mới cấp tốc tới điều tra, trước đó Dương Khai từ chỗ hắn rời đi đúng là hướng bên này, cho nên hắn mới hoài nghi có phải bên này đã xảy ra chuyện gì hay không.

 

Hiện tại đến xem, quả là thế.

 

Hơn nữa từ khí tức lưu lại đến xem, đại chiến vừa rồi hẳn phải là mức độ Bán Thánh, Bạch Chước nhịn không được nhìn pháp thân thêm vài lần.

 

“Nguyệt Tang đến rồi!” Dương Khai trầm mặt nhìn hắn.

 

“Làm sao có thể?” Bạch Chước kinh hãi, “Ngươi có phải nhìn lầm rồi hay không ?”

 

Dương Khai cắn răng nói: “Ta còn không đến mức ngay cả người muốn giết ta là ai cũng nhìn lầm.”

 

“Thế nhưng mà không phải hắn tại lưỡng giới...” Bạch Chước nói xong nhướng mày, như là nhớ ra cái gì đó, lộ ra vẻ chợt hiểu, gật đầu nói: “Nếu là như thế, hắn trở lại cũng không kỳ quái.”

 

Dương Khai một bên thu long thân, khôi phục bộ dáng, một bên lạnh lùng hừ một tiếng.

 

Cái này lại để cho Bạch Chước không khỏi có chút xấu hổ, dù sao ngay hơn một canh giờ trước, hắn còn nói cho Dương Khai biết Nguyệt Tang còn ở lưỡng giới chiến trường trấn thủ, ai ngờ Dương Khai vừa đi liền bị Nguyệt Tang tập kích, may mắn không có xảy ra chuyện gì, nếu không hắn cũng phải gánh một phần trách nhiệm, không khỏi ngượng ngập cười một tiếng nói: “Không có bị thương a?”

 

Dương Khai cũng biết không trách được hắn, sở dĩ sắc mặt khó coi, cũng không phải bởi vì Bạch Chước cung cấp tình báo sai để cho mình lâm vào bị động, mà là đang trách thằng này đến quá là đúng lúc.

 

Sở dĩ Nguyệt Tang quyết đoán bỏ chạy, có lẽ là cảm ứng được khí tức Bạch Chước, hắn cũng biết, một khi Bạch Chước tới chắc chắn sẽ không đứng về phía hắn, hai người vốn đã có thù, hôm nay hắn lại là vụng trộm tiềm hồi Ma vực, nếu cho Bạch Chước bắt được cơ hội sao lại dễ tha hắn, đến lúc đó Bạch Chước cùng Dương Khai pháp thân liên thủ, hắn cũng đừng nghĩ đơn giản trốn đi được.

 

Ôm lấy một bụng khó chịu, Dương Khai giọng buồn bực nói: “Không có gì đáng ngại.”

 

Bạch Chước nhẹ gật đầu: “Thánh Tôn trong nửa ngày sẽ đến, bên này thu thập một chút đi.” Tuy nói Nguyệt Tang đã rút đi, nhưng mấy trăm Vạn Ma tộc phía dưới vẫn còn hỗn chiến, nếu không có người nhúng tay, không phải nhất thời có thể giải quyết, đến lúc Ngọc Như Mộng tới đây mà thấy tình cảnh như vậy, ai cũng rất khó coi, cái này chính là nội loạn rồi, sẽ chỉ để các Ma Thánh khác chê cười Ngọc Như Mộng ngự hạ vô năng.

 

Dương Khai ngược lại là hận không thể giết sạch đám ma tộc theo nữ mị ma kia, nhưng cũng biết Bạch Chước đã hiện thân, ý nghĩ này cũng không thực tế rồi, hơn nữa bên mình chết thương cũng không ít, chỉ trong chốc lát như vậy, 200 vạn đại quân đã chết gần một phần mười rồi.

 

Dù sao hòa thượng trốn được miếu trốn không được, vô luận là Nguyệt Tang, Địch Lực, hay là nữ mị ma, Dương Khai cũng đã đưa bọn chúng vào danh sách cừu nhân, chỉ cần mọi người vẫn còn dưới trướng Ngọc Như Mộng kiếm cơm ăn, sớm muộn có một ngày có thể tìm được.

 

Không nói một lời, cùng pháp thân vọt xuống dưới, trong đại quân địch giết ra mấy đường, để ý chí chiến đấu của đối phương triệt để tan rã, làm cho đại quân đối phương binh bại như núi đổ, lúc này mới dừng tay.

 

Sau đó có bọn người Lao Khắc kiểm kê chiến trường, không cần Dương Khai đi quan tâm thêm.

 

Bạch Chước một tấc cũng không rời theo sát bên người Dương Khai, đoán chừng cũng là sợ Nguyệt Tang giết hồi mã thương. Chiến đấu bên này chấm dứt không bao lâu, Truy Phong liền diễu võ dương oai chạy trở lại, còn chẳng biết xấu hổ tiến đến bên người Dương Khai, một bộ tranh công.

 

Dương Khai ập xuống bắt nó lại đánh cho một trận, vừa đánh vừa mắng: “Bảo ngươi đuổi theo sao? Ai bảo ngươi đuổi theo, ngươi sửa tên thành truy nhân được rồi, tên gì Truy Phong a!” Nếu không phải thằng này bị nữ mị ma dắt đi, không chừng hôm nay đã có thể lưu Nguyệt Tang lại.

 

Truy Phong vẻ mặt ủy khuất, hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì.

 

Bạch Chước ở một bên xem mà hãi hùng khiếp vía, đại danh Truy Phong hắn cũng sớm có nghe nói, thằng này thân là tọa kỵ chủ nhân Bách Linh đại lục, tính tình xưa nay không phải bình ổn lấy xưng, hơn nữa thực lực cũng khủng bố, mắt thấy Dương Khai một hồi đánh chửi, hắn đúng là sợ Truy Phong dưới sự giận dữ đạp chết Dương Khai...

 

Lại để cho hắn càng kinh ngạc hơn, Truy Phong lại là đánh không hoàn thủ mắng không trả khẩu, chỉ là thỉnh thoảng hưu hưu vài tiếng biểu đạt ủy khuất... Sau khi bị đánh xong, chán nản chạy đến một bên rồi nằm xuống dưới, một bộ tổn thương.

 

Bạch Chước ở một bên tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

 

Ba Nhã cùng Lý Thi Tình cũng đã tỉnh, người sau vốn là không có gì trở ngại, thấy Dương Khai bình yên vô sự, còn thoáng mỉm cười với hắn, Dương Khai ấm áp trong lòng, cùng xuất thân Tinh Giới, vốn là có cảm giác tự nhiên thân cận, nếu không phải bởi vì cần ngụy trang, thái độ Dương Khai đối với nàng cũng không trở nên ác liệt như vậy, nhưng mà đang ở Ma vực, hết thảy đều không thể không cẩn thận.

 

Ba Nhã thì sắc mặt tái nhợt, nhưng sau khi phục dụng đan dược, thương thế cũng có chỗ chuyển biến tốt, sẽ không lưu lại di chứng gì.

 

Dương Khai động viên các nàng vài câu, mệnh Tiểu Vũ hảo hảo chiếu cố, lúc này mới cùng Bạch Chước nhìn ra xa.

 

Khách quan, tranh đấu giữa Đại Đế cùng Ma Thánh, xung đột nơi đây chỉ có thể nói là tiểu đả tiểu nháo, đường chân trời vù vù thanh âm chưa từng dừng lại, trên vị trí cực kỳ xa xôi, thỉnh thoảng bộc phát ra một đoàn hào quang, để cho thiên địa ảm đạm thất sắc, hư không run rẩy không ngớt.

 

Vô luận là ai, chỉ cần thực lực đã đến được cấp độ nhất định, đều có thể cảm nhận được pháp tắc phiến thiên địa này đã bắt đầu bị nghiền nát.

 

Đây là do lực lượng của Đại Đế cùng Ma Thánh, nhất cử nhất động của bọn hắn, thật sự có thể ảnh hưởng đến tồn vong của một phiến đại lục.

 

“Đại đa số Bán Thánh đều quay về Ma vực, lưỡng giới chiến trường bên kia làm sao bây giờ?” Dương Khai bỗng nhiên mở miệng hỏi.

 

Bạch Chước nhún nhún vai nói: “Co đầu rút cổ thôi, trừ cái đó ra còn có thể làm sao.”

 

Dương Khai khẽ cười một tiếng nói: “Nhóm Thánh Tôn đây là định dùng nhân số mài chết một vị Đại Đế sao?”

 

Đã gọi đại đa số Bán Thánh trở về, còn đều tề tụ lại Trụ Thiên đại lục, chỉ có thể nói rõ những Bán Thánh này cuối cùng phải đối mặt với Minh Nguyệt, một hai Bán Thánh trước mặt Minh Nguyệt có lẽ không được tác dụng gì, nhưng chỉ cần nhân số đủ nhiều, là có thể làm được chuyện kiến đông cắn chết voi.

 

Bạch Chước nhíu nhíu mày, trầm ngâm một chút mới nói: “Mặc dù cũng có thể nói như vậy, nhưng chuyện cũng không phải đơn giản như ngươi nghĩ, nhóm Thánh Tôn còn có ý định sâu xa hơn, hơn nữa chuyện nơi đây đối với các Bán Thánh là một hồi sinh tử hào đổ, cũng là một hồi thiên đại cơ duyên.”

 

“A?” Dương Khai giương mày lên, “Xin lắng tai nghe!”

 

Bạch Chước cười khổ lắc đầu: “Việc này ngươi vẫn là nên đi hỏi Thánh Tôn a, nếu nàng nguyện ý nói cho ngươi, thì sẽ nói cho ngươi tinh tường, nếu nàng không muốn, ta cũng không nên nhiều chuyện làm thay.”

 

Dương Khai lóe mắt lên một cái, thấy thế cũng không hỏi nhiều nữa, Bạch Chước đã biểu lộ thái độ như vậy, hỏi thêm cũng vô dụng.

 

Sinh tử hào đổ hắn có thể lý giải, Bán Thánh đối mặt Đại Đế, tự nhiên là một hồi hào đổ! Nhưng thiên đại cơ duyên là cái gì? Chẳng lẽ giết Minh Nguyệt có thể được chỗ tốt gì? Bạch Chước để lộ ra đến tin tức khiến cho hắn thật sự là không để ý không được.

 

Chiến trường bên này còn chưa quét dọn sạch sẽ, xa xa, một cỗ khí tức kinh khủng đã nhanh chóng chạy tới.

 

Còn đang bò trên mặt đất, Truy Phong lập tức đứng dậy, cảnh giác nhìn lại bên kia, hiển nhiên cũng đã cảm nhận được áp lực, nhưng rất nhanh, nó lại lần nữa nằm xuống.

 

Dương Khai cùng Bạch Chước cũng cùng ngẩng đầu nhìn, người sua thần sắc chấn động: “Thánh Tôn đến rồi.”

 

Không cần hắn nói, Dương Khai cũng cảm nhận được khí tức Ngọc Như Mộng.

 

Quả nhiên, một lát sau, vầng sáng hiện lên, Ngọc Như Mộng hiển lộ trước mặt hai người.

 

“Bái kiến Thánh Tôn!” Bạch Chước vội vàng chắp tay ôm quyền, đại quân sau lưng cũng rầm rầm quỳ xuống một mảng lớn.

 

Ngọc Như Mộng hơi gật đầu, nhìn lướt qua bốn phía, không khỏi nhíu mày một cái: “Chuyện gì xảy ra?”

 

Trong sơn cốc này huyết khí trùng thiên, khắp nơi có thể thấy được chi gãy hài cốt, rõ ràng vừa trải qua một hồi đại chiến, thậm chí ngay cả sắc mặt Dương Khai cũng hơi trắng bệch, đã bị thụ thương.

 

Không khỏi làm Ngọc Như Mộng hoảng sợ, còn tưởng rằng dư ba chiến đấu bên Minh Nguyệt oanh đến bên này.

 

Bạch Chước quay đầu liếc Dương Khai, thấy hắn không có ý muốn nói, trong lòng thở dài, chỉ có thể cất bước tiến lên, đem chuyện bên Dương Khai nói một lần.

 

Nghe nói Nguyệt Tang đã trở về, càng ở chỗ này tập sát Dương Khai, Ngọc Như Mộng tức đến trắng mặt, cắn răng kêu: “Làm càn!” Quay đầu nhìn Bạch Chước nói: “Gọi Nguyệt Tang tới gặp bản tôn!”

 

Không có điều lệnh tự ý trở về thì thôi, còn dám ở chỗ này tập sát Dương Khai, Ngọc Như Mộng há có thể bỏ qua cho hắn? Không nói tới nàng cùng Dương Khai có tâm ấn bí thuật chế ước, bản thân Dương Khai hôm nay càng là mấu chốt để cả Ma vực yên ổn, không có hắn, ai đi giữ gìn những giới môn không ổn định kia, ai đi chữa trị những giới môn biến mất kia? Về công về tư, Ngọc Như Mộng đều có thể cho Dương Khai bảo hộ hợp lý.

 

Bạch Chước tuân lệnh, lúc này qua một bên, lấy ra một vật, hẳn là nghĩ biện pháp liên hệ Nguyệt Tang.

 

Ngọc Như Mộng lại quay đầu nhìn về phía Dương Khai, thần sắc trở nên ôn hòa: “Ngươi không sao chứ? Bạch Chước nói là thật?”

 

Dương Khai lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ có điều Bạch Chước huynh cũng chỉ hiểu rõ là một phần mà thôi.”

 

Ngọc Như Mộng nói: “Còn có cái gì hắn không biết.”

 

Dương Khai nhẹ nhàng cười lạnh nói: “Ta có Truy Phong hộ giá, chỉ bằng vào một Nguyệt Tang còn không đến mức có thể làm gì ta, nhưng hắn hiển nhiên cũng biết điểm này, cho nên có người giúp hắn dụ Truy Phong rời đi.”

 

“Ai!” Ngọc Như Mộng trầm mặt xuống, có thể dẫn Truy Phong rời đi, không thể nghi ngờ là một Bán Thánh, nàng thật sự là không nghĩ tới, những Bán Thánh dưới tay mình cư nhiên làm càn như thế, tại thời khắc mấu chốt này còn cho mình thêm phiền.

 

“Không biết, là một nữ mị ma.” Dương Khai trả lời.

 

“Còn có Địch Lực?” Ngọc Như Mộng không khỏi nhướng mày, nhưng ngẫm lại Địch Lực cùng Nguyệt Tang quan hệ có vẻ rất không tồi, cũng thấy bình thường.

 

Trước trước nàng phong Dương Khai làm thân vương đi trấn thủ Vân Ảnh đại lục, thủ hạ Bán Thánh có thật nhiều người không đồng ý, dù sao tại Ma vực, chỉ có Bán Thánh mới có tư cách quản lý một đại lục, một tên tiểu tử Nhân tộc mới đến, hà đức hà năng gì có thể bình khởi bình tọa cùng bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.