Chương trước
Chương sau
Trên giáo trường, hơn bốn mươi Ma Vương tụ hội, lấy Lao Khắc, Khoa Sâm cùng Âm dẫn đầu, nghiêm nghị đứng thẳng.

 

Phía sau những Ma Vương này lại có hơn một nghìn Ma soái, hơn vạn Ma tướng tu vi không khác nhau.

 

Nhân số nhiều, nhưng trên giáo trường lại yên lặng như tờ, bầu không khí nghiêm nghị cực kì.

 

Ba Thượng phẩm Ma Vương nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt nhau, không biết vị Thân Vương mới tới này tự nhiên tập hợp bọn họ đến đây làm gì, cả ba người đều có linh cảm được có đại sự sắp phát sinh.

 

Dương Khai đứng trước chúng Ma Vương, nhàn nhạt quét qua một vòng, mở miệng nói: "Bản Vương tới đây cũng mới chỉ hai ngày, nhưng hiện nay có báu vật bị mất, thực sự để bản Vương rất là đau lòng!"

 

Lao Khắc nghe vậy khóe mắt giật một cái, hắn là thống lĩnh Vân Ảnh Thành, phụ trách tất cả sự vụ Vân Ảnh Thành, nếu Dương Khai đột nhiên ném bừa ra cái gì, hắn tuyệt đối không tránh khỏi có quan hệ, hơn nữa nhìn dáng vẻ hưng sư động chúng này của Dương Khai, dường như đồ vật bị mất kia rất quý trọng, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an, việc hôm nay mà không xử lí tốt, mình sợ là phải xui xẻo.

 

Ngay sau đó bước lên trước, ôm quyền nói: "Đại vương, xin hỏi ngươi làm mất vật gì, thất lạc khi nào? Thuộc hạ nguyện tự mình dẫn đội điều tra rõ việc này, cho Đại vương một câu trả lời rõ ràng."

 

Dương Khai giơ tay lên nói: "Vậy cũng không cần thiết, phó Thống lĩnh đã điều tra rõ hướng đi của tặc nhân, chỉ có điều tặc nhân kia thực lực không tầm thường, nhân thủ không ít, hôm nay triệu tập các ngươi tới đây, chính là muốn đi lùng bắt đám tặc nhân này, dẹp yên Vân Ảnh Thành."

 

Lao Khắc nghe vậy không khỏi sâu kín liếc mắt qua Ba Nhã một cái, chỉ thấy nữ nhân này đang cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng bất an nồng nặc.

 

Hắn biết vị phó thống lĩnh mới nhậm chức này trong hai ngày nay nghĩ tất cả các biện pháp tranh quyền với mình, chỉ là hắn đã mất đi vẻ hùng tâm tráng chí lúc còn trẻ, hơn nữa Ba Nhã cũng danh chính ngôn thuận, nên hắn cứ buông xuôi bỏ mặc, nhưng hắn cũng chỉ là phân một nửa quyền cho nàng, nửa kia thì lại vững vàng mà nắm trong tay mình, không có hùng tâm tráng chí không có nghĩa là không có tâm tự vệ.

 

Chỉ là. . . Vị phó Thống lĩnh này lúc nào đi tìm hiểu ra loại tin tức này? Tại sao hắn không lấy được chút tin tức nào.

 

Không chỉ hắn nghi ngờ trong lòng, trong lòng Ba Nhã cũng là đang mắng mẹ. Nàng tự nhiên biết Dương Khai muốn như thế nào, báu vật thất lạc, bắt tặc nhân đúng là một cái cớ tốt, nhưng người ở đây tuy nhiều, cường giả cũng không ít, thật là có thể giúp được sao? Đột nhiên cảm giác thấy Dương Khai quá mức ngây thơ, cầm một cái lông gà lên làm tiễn, tối nay làm không tốt, không chừng sẽ thua thiệt lớn.

 

Âm thầm quyết định chú ý, nếu thế cuộc không ổn, tuyệt đối sẽ không đi quản sống chết của Dương Khai, tìm cơ hội đoạt hồn khôi lại, từ đây cao bay xa chạy.

 

Bên kia, Dương Khai nói tiếp: "Lần hành động này bản Vương tự mình dẫn đội, các ngươi cần phải nghe theo hiệu lệnh, phó Thống lĩnh đâu?"

 

Ba Nhã khóe miệng quất một cái, bước ra khỏi hàng nói: "Có thuộc hạ."

 

"Trông coi thật kĩ, nếu có ai dám kháng mệnh không tuân, trực tiếp giết!" Dương Khai mắt lạnh sâu kín đảo qua chúng ma.

 

Ba Nhã nhắm mắt nói: "Tuân lệnh!"

 

"Rất tốt." Dương Khai thoả mãn gật đầu, vung tay lên nói: "Đi thôi!"

 

Dứt lời, lập tức phóng lên trời, Ba Nhã theo sát phía sau, ba Thượng phẩm Ma Vương liếc mắt nhìn nhau, cũng vội vàng lệnh thủ hạ đuổi theo, lúc này, phía trên thành, hơn vạn bóng người mênh mông cuồn cuộn chạy như bay.

 

Sắc trời đã muộn, nhưng bên trong Vân Ảnh Thành vẫn khá náo nhiệt, mượn bóng đêm che đậy, cả đám người dù người đông thế mạnh, nhưng cũng lặng yên không một tiếng động.

 

Phía trước nhất, Dương Khai hờ hững, dáng vẻ phong kinh vân đạm, Ba Nhã lại thấp thỏm bất an, mắt nhìn trái nhìn phải, làm như đang tìm kiếm con đường lát nữa còn rút lui.

 

Mà ở phía sau hai người, ba Thượng phẩm Ma Vương thần niệm lặng lẽ phun trào, hiển nhiên là đang giao lưu gì đó.

 

Dương Khai dù có phát hiện, cũng không thèm để ý, ba tên này chắc chắn là đang suy đoán ý đồ hành động của mình, chỉ là bọn họ cũng sắp được biết rồi.

 

Trên thực tế cũng xác thực như vậy, đi lên được một đoạn, Âm bỗng truyền âm nói: "Không phải vị Đại vương này sẽ đi đối phó Liệt Cuồng chứ?"

 

Lao Khắc cùng Khoa Sâm giật nảy mình, dồn dập xoay đầu nhìn nàng, Khoa Sâm hỏi: "Ngươi nhìn ra cái gì?"

 

Dương Khai nói là mất báu vật, đi bắt tặc nhân, tuyệt đối chỉ là bề ngoài, bọn họ cũng không phải người ngu, làm sao không thấy được? Dù có bảo vật cũng sẽ đặt bên trong không gian giới, sao vô duyên vô cớ bị người ta đánh cắp? Trước đó đám người Lao Khắc còn tưởng rằng Dương Khai muốn mượn cái này đến trừng phạt mấy người bọn hắn để lập uy, sau đó mới biết không phải là như vậy.

 

Thế nhưng không tiếc hưng sư động chúng như vậy, khẳng định có mưu đồ khác.

 

Âm cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đừng bảo với ta, chuyện Liệt Cuồng vào thành hôm qua các ngươi không hề biết chút nào."

 

Liệt Cuồng vào thành cũng không che dấu, mà là nghênh ngang, thậm chí sau khi vào thành còn liên lạc ba người bọn hắn, tìm hiểu một hồi chuyện vị thân vương mới kia, bọn họ làm sao không biết?

 

Âm lại chỉ tay ra phía trước: "Phủ đệ của Liệt Cuồng chính ở bên kia!"

 

Mà hướng nàng chỉ, chính là phương vị mọi người đang đi.

 

Nghe nàng nói như thế, Khoa Sâm cùng Lao Khắc đều biến sắc, không chừng vị Thân Vương này là thật muốn đi đối phó Liệt Cuồng! Bằng không sao đang nửa đêm còn đi làm việc, còn tìm được một cái cớ vụng về như vậy.

 

Khoa Sâm cau mày nói: "Nếu thật sự như vậy, vậy nên làm thế nào cho phải?"

 

Theo đạo lý tới nói, bọn họ phải nghe theo lệnh Dương Khai, nhưng bọn họ lại chưa quen thuộc đối với vị này Thân Vương, cũng không có chút cảm giác tín phục, nếu Dương Khai thật để bọn họ đi đối phó Liệt Cuồng, bọn họ nhất định là trăm lần không vui.

 

Cái tên Liệt Cuồng kia chính là một người điên, thực lực lại mạnh, nếu bức hắn đến tuyệt lộ, ba người bọn hắn tối thiểu phải có một người chôn cùng hắn, loại chuyện xuất lực mà không có kết quả tốt như này, ai nguyện ý làm.

 

Âm cũng nhăn mày, cảm giác Dương Khai cho mấy người bọn hắn một vấn đề thật là khó, đồng thời trong lòng cũng là rất căm tức, cái tên này tự cho là có Thánh Tôn sau lưng là có thể muốn làm gì thì làm? Quả thực ngu xuẩn cực độ. Mặc dù Thánh Tôn sắc phong hắn làm Thân Vương, chưởng quản Vân Ảnh đại lục, nhưng không có đầy đủ vũ lực uy hiếp, ai sẽ cam nguyện nghe theo hắn? Huống chi, Giới Môn Vân Ảnh đại lục cũng sắp phải biến mất, trong vòng trăm năm, toàn bộ đại lục sẽ phải triệt để cô lập, mấy người bọn họ lại thuộc kiểu mợ không yêu cậu không thương, đều đã có suy nghĩ liều mạng, bức bách Liệt Cuồng tới trình độ nhất định, thua thiệt sẽ chỉ là Dương Khai.

 

Trầm ngâm một trận, Âm truyền âm nói: "Yên lặng theo dõi đi."

 

Vô luận như thế nào nàng cũng không thể ra tay với Liệt Cuồng, tuy nói Dương Khai cho nàng một ít hi vọng, nhưng hy vọng kia lại quá mức mờ mịt, còn chưa đủ khiến nàng vì đó mà bán mạng.

 

Chuyện tối nay, kết thúc hòa bình là không thể tốt hơn, nếu để đến mức độ không thể cứu vãn, nàng sẽ không đứng bên Dương Khai, cùng lắm là trực tiếp phản lại Vân Ảnh đại lục, đi đầu quân những Thánh Tôn khác.

 

Một vị Thượng phẩm Ma Vương, tới chỗ nào đều sẽ có người tiếp nhận, chỉ là chịu tiếng xấu làm phản, cuộc sống sau này sẽ không dễ chịu lắm.

 

Khoa Sâm cùng Lao Khắc hiển nhiên cũng là có tâm tư này, đều rối rít gật đầu, đồng ý quan điểm của nàng.

 

Mà trong lúc ba người âm thầm giao lưu, đám người đã tới trên một tòa phủ to lớn, Dương Khai dẫn đầu dừng lại, quan sát đèn đuốc sáng choang phía dưới, nhếch miệng mỉm cười.

 

Ba người Lao Khắc liếc mắt nhìn nhau, tự bảo quả thế! Thân Vương này lại gan lớn bằng trời, dám xuống tay với Liệt Cuồng!

 

Dương Khai chỉ tay xuống phía dưới, mở miệng nói: "Tặc nhân trộm lấy bảo vật của bản Vương chính là ẩn giấu ở đây, kính xin ba vị trợ bản Vương bắt hắn!"

 

Ánh mắt quét tới bên cạnh, ba người Lao Khắc đều lẳng lặng nhìn lại hắn, thờ ơ không động lòng.

 

Một bên khác, Ba Nhã lấy tay che mặt, thật sự không tiện nhìn xuống, chỉ cảm thấy cả người lúng túng. . . Đúng thật là mất mặt a.

 

Dương Khai lại giống như chưa tỉnh, nhàn nhạt mỉm cười, vung tay lên, quát lên: "Vây!"

 

Mệnh lệnh này đúng là để đám người Lao Khắc có hơi do dự, cũng không phải là khó làm, mà là ngoài ý muốn, bọn họ còn tưởng rằng Dương Khai sẽ trực tiếp để bọn họ đánh luôn đây, nếu như chỉ là vây, bọn họ cũng không phải là không thể phối hợp một chút.

 

Chỉ cần không trực tiếp va chạm với Liệt Cuồng, sẽ không coi là đắc tội hắn.

 

Nên chỉ là hơi trầm ngâm, Lao Khắc liền xông Khoa Sâm cùng Âm gật gật đầu, dưới hiệu lệnh của ba người, hơn bốn mươi Ma Vương, hơn một nghìn Ma soái thậm chí hơn vạn Ma tướng lập tức tản ra bốn phía, vây chật kín phủ đệ, đồng thời cũng âm thầm truyền lệnh xuống, không có lệnh của bọn họ, tuyệt đối không được ra tay.

 

Cùng lúc đó, bên trong cung điện, trong một tòa phủ đệ, đèn đuốc sáng choang, ăn uống linh đình.

 

Trên Thượng vị, một Ma Vương cao lớn vạm vỡ mặt đầy sẹo, lôi thôi lếch thếch, nhìn qua giống như một người điên, thân mặc trang phục màu đen, đang ôm ấp đề huề, phía dưới, hơn hai mươi Ma Vương ngồi hai bên, trên bàn bày đầy trái cây rượu nhạt, sơn hào hải vị.

 

Ở giữa cung điện, một bầy nữ tử độ tuổi thanh xuân vừa múa vừa hát, thanh âm đàn trúc lả lướt.

 

Ngồi trên thượng vị chính là Liệt Cuồng, đang mặt đầy nụ cười nhìn xuống phía dưới, hai nữ tử trong lòng hết sức nịnh nọt, tận tâm hầu hạ, để hắn sung sướng không thôi.

 

Chợt có một Ma Vương từ trong bữa tiệc đứng dậy, chắp tay ôm quyền nói: "Đại nhân, khi nào chúng ta đi bái kiến vị Thân Vương kia?"

 

Lời vừa nói ra, ồn ào bốn phía lập tức yên tĩnh xuống, tất cả các Ma Vương đều kinh ngạc nhìn gia hỏa này, Liệt Cuồng cũng chuyển đầu từ trên nữ tử bên cạnh xuống, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, để Ma Vương vừa mở miệng chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, nghĩ thầm chẳng lẽ mình nói sai chỗ nào rồi? Đại nhân tới Vân Ảnh Thành, chẳng lẽ không phải vì đến bái kiến Thân Vương mới tới kia?

 

Đang ngờ vực, đã thấy Liệt Cuồng đột nhiên nắm lấy một bình rượu trước mặt, ném xuống phía dưới.

 

Ầm một tiếng, Ma Vương vừa nói chuyện bị đập cho đầu ngửa cả ra phía sau, hắn bản năng muốn tránh, nhưng căn bản không dám tránh, thậm chí không dám sử dụng ma nguyên hộ thể, dù thân thể hắn cường hãn, lần này cũng bị đập cho vỡ đầu chảy máu.

 

Ma Vương kia kinh hoảng, vội vàng nửa quỳ xuống, cúi thấp đầu nói: "Đại nhân bớt giận, thuộc hạ biết sai rồi."

 

Liệt Cuồng hừ lạnh nói: "Sai ở đâu?"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.