Ngực một bồn lửa giận như núi lửa phun trào, Dương Khai tiến lên một bước chỉ vào Phục Truân la mắng: "Chớ có cho ngươi là Nhị trưởng lão Long tộc liền có thể muốn làm gì thì làm, Tình Nhi tuy là Long tộc nhưng cũng có tự do của mình, còn chưa tới phiên ngươi can thiệp. Một ngày ta là phu quân của nàng, liền cả đời là phu quân của nàng, cũng không cần lão yêu bà ngươi đồng ý, hôm nay tới gặp ngươi là cho ngươi mặt mũi, bất quá ngươi nếu không cần mặt mũi này vậy cũng không sao, dù sao hai vợ chồng ta cũng không cần ngươi thừa nhận làm gì."
Lời kia vừa thốt ra, Chúc Tình liền biết nguy rồi, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Quả nhiên, khí tức Phục Truân khẽ động, thế giới vốn là giá lạnh trở nên càng rét lạnh, híp mắt nói: "Tiểu tử, ngươi hô bản cung cái gì?"
"Lão yêu bà lão yêu bà lão yêu bà lão yêu bà lão yêu bà lão yêu bà!" Dương Khai há mồm phun chữ, khiêu khích nhìn qua nàng: "Đã nghiền không? Chưa đã nghiền ta có thể lại hô thêm vài tiếng."
Phục Truân chậm rãi đứng dậy, nói: "Qua hôm nay, nếu như ngươi còn có sống, chắc hẳn là ngươi có thể nhớ kỹ đạo lý họa từ miệng mà ra."
Dương Khai nhe răng cười một tiếng: "Muốn đánh nhau phải không? Đến a, nhìn xem là ngươi chết hay là ta vong."
Thời điểm dứt lời, một tiếng long ngâm nổ vang, hư ảnh Kim Thánh Long phía sau nhào vào trong người Dương Khai, trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687197/chuong-3280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.