Chương trước
Chương sau
Ánh mắt quét qua trăm người, Dương Khai nhếch miệng cười, nói: - Hoàng Tuyền Tông à.... đúng là âm hồn không tan.

Trong trăm người này, có mười mấy người khí tức âm hàn, bao gồm cả lão già họ Vũ cùng người ra tay với Tề Hải, đều là tu luyện công pháp âm tà.

Khí tức những người này làm Dương Khai cảm giác không khác mấy Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần.

Như vậy, đã chỉ ra được thân phận mười mấy người này.

Ở Đông Vực, ngoài người Hoàng Tuyền Tông ra, chỉ sợ không còn nhà khác.

Ngoài mười mấy người Hoàng Tuyền Tông, thực lực những người còn lại cao thấp không đều, lúc này đều vô cùng quan tâm nhìn Tề Hải, hẳn là người Tề Thiên Bảo.

Ánh mắt Dương Khai nhanh chóng dừng lại trên một lão giả khác, nhíu mày: "Ban lão? Sao ngươi cũng ở đây!

Lão giả này là người dẫn dường cho hắn và Nhược Tích vào Cổ Địa, Ban lão.

Nghe lời Dương Khai hỏi, Ban lão cười khổ: - Bọn họ muốn vào Cổ Địa... người ta là dao thớt, ta là thịt cá...

Một câu này, nói rõ bất đắc dĩ trong lòng.

- Lão già kia câm miệng! Một lập tức Hoàng Tuyền Tông bên cạnh Ban lão liền trừng mắt, Ban lão biến sắc, quả thật không dám nói tiếp, nhưng âm thầm truyền âm: "Tiểu ca mau đi, những người Hoàng Tuyền Tông này cố ý tới tìm ngươi."

Nào biết lão vừa nói xong, đệ tử Hoàng Tuyền Tông kia liền quát lớn: - Lão già này còn dám lén truyền âm, muốn chết!

Dứt lời, một chưởng đánh về phía Ban lão.

Ban lão chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, dù truyền âm bí ẩn, nhưng tạo ra dao động nguyên lực nào che giấu được đệ tử Hoàng Tuyền Tông là Đạo Nguyên tam tầng cảnh? Nhìn lão già này rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này lập tức muốn dạy dỗ một phen.

Dù sao người mà phó tông chủ đại nhân muốn tìm đã chủ động hiện thân, tự nhiên không cần vào Cổ Địa nữa, nếu đã thế, vậy có hay không người dẫn đường đã không còn cần thiết, đánh chết cũng chẳng sao.

Một chưởng này không hề nương tình, tiếng gió rít gào, sắc mặt Ban lão trắng bệch.

Thấy một chưởng này sắp đánh vào người Ban lão, đối diện lại vươn ra một chưởng, quỷ dị đón đỡ.

- Kẻ nào! Đệ tử Hoàng Tuyền Tông này kinh hãi, chưa kịp nhìn rõ mặt mũi là ai, hai chưởng đã đụng vào nhau.

Lực lượng như biển gầm đánh tới, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này cảm nhận được lực lượng đó nghiền nát phòng ngự của mình, một đường xông vào thân thể, tàn phá lung tung.

Phụt....

Phun ra ngụm máu, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này văng ra sau, lăn mấy vòng dưới đất.

Đến khi đứng dậy, vừa tra xét, mặt mày như tro tàn, tuyệt vọng nói:

- Kinh mạch của ta... kinh mạch của ta đã bị hủy!

Hắn ngẩng đầu gào thét điên dài, đến lúc này mới thấy rõ, kẻ ra tay chính là người tên Dương Khai kia, liền nghiến răng: - Ngươi đúng là độc ác!

Dương Khai cứu Ban lão, đem theo hắn trở về chỗ cũ, nhàn nhạt nhìn đệ tử Hoàng Tuyền Tông kia, nói: - Tiểu tử, người lớn trong nhà không có dạy ngươi, làm người phải biết kính già yêu trẻ hay sao? Phẩm đức này cũng không có, phế kinh mạch của ngươi chỉ là phạt nhẹ cảnh cáo, sau này gặp người già, không được vô lễ như thế nữa.

Đệ tử Hoàng Tuyền Tông này vốn đã dau đớn muốn chết, giờ nghe Dương Khai dạy bảo như thế, không nhịn được phun máu,quay sang lão già họ Vũ: - Phó tông chủ đại nhân, kinh mạch của đệ tử bị hủy, ngài phải làm chủ cho đệ tử!

Lão già họ Vũ hừ lạnh: - Mất mặt xấu hổ, cút đi!

Đệ tử này ngẩn ngơ, không thể ngờ phó tông chủ đại nhân lại không để ý tình nghĩa như vậy, chẳng những không giúp mình lại còn mắng chửi, chợt cảm thấy không thiết sống nữa, lửa giận công tâm liền mắt trợn trắng ngất đi.

Lão già họ Vũ lạnh lùng nhìn Dương Khai, hừ khẽ nói: - Đế Tôn nhất tầng cảnh, tu vi cũng không kém!

Dương Khai nhe răng cười với lão, nói không biết ngượng: - Tàm tạm thôi...

Nói rồi, lại quay đi, thu lại nụ cười, lạnh băng nhìn Tề Hải: - Tề Hải huynh, hình như ngươi làm chuyện có lỗi với ta, điều này làm bổn thiếu rất đau lòng!

Tề Hải nghe vậy, thần sắc không được tự nhiên, xấu hổ lúng túng, nhưng vẫn cắn răng nói: - Dương huynh, nếu không phải bất đắc dĩ, Tề mỗ cũng không muốn như vậy. Chỉ là tánh mạng thê tử nguy ở sớm tối, đáng tiếc Dương huynh mang Phượng Hoàng Chân Hỏa lại không muốn giúp, Tề mỗ đành phải dựa vào người khác.

Dương Khai thở dài, nhàn nhạt nói: - Tình cảm của Tề huynh đối với quý phu nhân, bổn thiếu rất bội phục. Đáng tiếc... dù ngươi bán đứng ta, vị phó tông chủ đại nhân này cũng không thèm để ý.

Trên mặt Tề Hải đắng chát.

Lúc người Hoàng Tuyền Tông tìm đến Tề Thiên Bảo, không ngoài việc Tề Thiên Bảo vốn là dân bản địa, hiểu biết Cổ Địa nhiều hơn người khác. Khi đó Tề Hải đang tức giận Dương Khai keo kiệt, thậm chí một chuyện nhấc tay cũng không chịu giúp, bởi vậy không do dự đồng ý yêu cầu của Vũ phó tông chủ, dẫn mấy chục đệ tử Tề Thiên Bảo, chuẩn bị vào Cổ Địa tìm dấu vết Dương Khai.

Chỉ là bọn họ còn chưa vào, Dương Khai lại tự chạy ra, hơn nữa còn đụng mặt bọn họ.

- Chuyện là người làm! Tề Hải nghiến răng nói: - Tề mỗ một lòng chân thành, chỉ cần Vũ phó tông chủ có thể cho mượn dụng Phượng Hoàng Chân Hỏa, Tề mỗ sẵn sàng trả bất cứ giá nào!

Lúc nói, Tề Hải nhìn về phía lão già họ Vũ, người sau thần sắc lạnh nhạt, không thèm quan tâm.

Dương Khai cười ha ha nói: - Tề huynh nói rất hay, chỉ là... chẳng lẽ Tề Hòa Phong không nói cho ngươi, hiện tại Phượng Hoàng Chân Hỏa đã không ở trên người ta?

Tề Hải cười khổ nói: - Dương huynh, Phượng Hoàng Chân Hỏa quý giá như thế, ai lấy được mà lại đem tặng người? Tề mỗ chỉ muốn ngươi giúp một chuyện nhỏ, đối với ngươi cũng chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng đối với ta lại còn quan trọng hơn tính mạng mình, vì sao ngươi cứ đẩy đưa từ chối?

Sắc mặt Dương Khai phát lạnh: - Có tin hay không tùy ngươi! Ta đã sớm tặng Phượng Hoàng Chân Hỏa cho người khác, hiện tại người kia không ở đây. Vốn ta còn nghĩ, dựa vào ân tình ngươi bán cho lần trước, đợi người trở về sẽ dẫn đi Tề Thiên Bảo một chuyến, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bây giờ... Độc Thiên Sương Địa Lâm của quý phu nhân, nghe theo mệnh trời đi!

Sắc mặt Tề Hải lập tức biến đổi, run giọng: - Dương huynh... Phượng Hoàng Chân Hỏa đó, thật không ở trên người ngươi?

Dương Khai hừ lạnh, cũng lười dài dòng với hắn, nói tới hắn và Tề Hải vốn không có nhiều giao tình, lần ở Toái Tinh Hải không giết hắn diệt khẩu đã là may mắn của hắn, lần này lại tiết lộ tin hắn có Phượng Hoàng Chân Hỏa ra ngoài, đúng là làm người ta nổi giận.

Nhìn thần sắc Dương Khai, Tề Hải chợt hiểu được Dương Khai không phải nói bừa, dù sao ngày đó Tề Hòa Phong trở về Tề Gia Bảo, cũng đã nhắc với hắn chuyện này.

Hiện giờ Dương Khai lặp lại, làm hắn không khỏi tin vài phần.

Nhất thời, trong lòng hắn ảo não không thôi, miệng đắng chát, mất hồn mất vía đứng đó.

- Ngươi là phó tông chủ Hoàng Tuyền Tông? Dương Khai quay sang lão gia to con, nhướng mày.

- Làm càn!

Lão giả ra tay với Tề Hải giận dữ quát: - Gặp được phó tông chủ đại nhân bổn tông còn không quỳ xuống!

Dương Khai cười xì: - Hắn là thứ gì, có tư cách làm bổn thiếu quỳ xuống?

Lão già này còn muốn nói, đã bị lão già họ Vũ khoát tay ngăn lại.

Lão già họ Vũ nhàn nhạt nhìn Dương Khai, gật đầu: - Tâm tính không tệ, tu vi không kém, tiểu tử, bổn tọa muốn thu ngươi vào Hoàng Tuyền Tông, ý ngươi thế nào?

- A! Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông nghe vậy, đều cả kinh, không thể ngờ tới phó tông chủ đại nhân lại để mắt Dương Khai như thế. Hoàng Tuyền Tông là tông môn đứng đầu Đông Vực, danh tiếng uy vọng chỉ dưới U Hồn Cung, không phải ai muốn vào cũng được.

Nhưng có phó tông chủ đại nhân lên tiếng, tự nhiên thu người không phải chuyện khó.

Đệ tử Hoàng Tuyền Tông bị Dương Khai phế bỏ kinh mạch ngất đi, vừa vặn đang tỉnh lại, nghe lời này cả người chấn động, mở to mắt nhìn Dương Khai.

- Thu ta vào Hoàng Tuyền Tông? Dương Khai không nhịn được, cười ha ha.

Lão già họ Vũ gật đầu: - Đúng thế, bổn tọa Vũ Nguyên Chính phó tông chủ Hoàng Tuyền Tông, chỉ cần ngươi đồng ý, bổn tọa có tư cách thu ngươi nhập môn.

Dương Khai vuốt mặt, ngẫm nghĩ rồi nói: - Đệ tử Hoàng Tuyền Tông... bổn thiếu không có hứng thú.

Vũ Nguyên Chính nói: - Nếu bổn tọa hứa cho ngươi một ghế trưởng lão thì sao?

- Cái gì? Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông như bị sét đánh, ngây dại tại chỗ.

Còn đệ tử Hoàng Tuyền Tông bị phế kinh mạch lại phun máu, chết ngất lần nữa.

Vốn hắn còn mong phó tông chủ đại nhân có thể báo thù rửa hận thay mình, giết Dương Khai, nhưng không ngờ sự tình phát triển nằm ngoài tưởng tượng, chẳng những phó tông chủ đại nhân không có ý báo thù, còn muốn thu Dương Khai vào tông môn, thậm chí hứa cho hắn một ghế trưởng lão.

Một khi Dương Khai thật sự trở thành trưởng lão Hoàng Tuyền Tông, hắn nào còn cơ hội báo thù, chuyện mình bị phế kinh mạch cũng xếp xó.

- Trưởng lão... Dương Khai trợn trắng, giống như không tin vào tai mình, quay sang Cơ Dao hỏi: - Dao nhi, vi sư có phải nghe nhầm không?

Cơ Dao mặt không đổi sắc nói: - Đệ tử cũng nghe được.

Nàng không khỏi bĩu môi xem thường, sư tôn chính là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, địa vị Băng Tâm Cốc không kém Hoàng Tuyền Tông bao nhiêu, Vũ Nguyên Chính này lại muốn sư tôn đi Hoàng Tuyền Tông làm trưởng lão, không biết có phải đầu bị lừa đá, thật là cười chết người.

Vũ Nguyên Chính nhàn nhạt nói: - Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi nhất định phải giao Phượng Hoàng Chân Hỏa cho bổn tọa. Chỉ cần ngươi giao ra Phượng Hoàng Chân Hỏa, tất cả ân oán giữa ngươi và Hoàng Tuyền Tông liền xóa bỏ, bổn tọa đảm bảo ngươi làm trưởng lão bổn tông, ý ngươi thế nào?

Dương Khai tràn đầy kích động, nói: - Nghe ra hình như rất hay.

Vũ Nguyên Chính mỉm cười: - Bổn tông cũng là tông môn đứng đầu Đông Vực, dù cho trưởng lão, nói địa vị cũng không kém hơn tông chủ những tông môn hạng nhì. Ngươi còn trẻ, còn có tiền đồ, chỉ cần thời gian, có khả năng còn leo đến địa vị như bổn tọa. Ánh mắt quét qua trăm người, Dương Khai nhếch miệng cười, nói: - Hoàng Tuyền Tông à.... đúng là âm hồn không tan.

Trong trăm người này, có mười mấy người khí tức âm hàn, bao gồm cả lão già họ Vũ cùng người ra tay với Tề Hải, đều là tu luyện công pháp âm tà.

Khí tức những người này làm Dương Khai cảm giác không khác mấy Doãn Nhạc Sinh và Hoa Phi Trần.

Như vậy, đã chỉ ra được thân phận mười mấy người này.

Ở Đông Vực, ngoài người Hoàng Tuyền Tông ra, chỉ sợ không còn nhà khác.

Ngoài mười mấy người Hoàng Tuyền Tông, thực lực những người còn lại cao thấp không đều, lúc này đều vô cùng quan tâm nhìn Tề Hải, hẳn là người Tề Thiên Bảo.

Ánh mắt Dương Khai nhanh chóng dừng lại trên một lão giả khác, nhíu mày: "Ban lão? Sao ngươi cũng ở đây!

Lão giả này là người dẫn dường cho hắn và Nhược Tích vào Cổ Địa, Ban lão.

Nghe lời Dương Khai hỏi, Ban lão cười khổ: - Bọn họ muốn vào Cổ Địa... người ta là dao thớt, ta là thịt cá...

Một câu này, nói rõ bất đắc dĩ trong lòng.

- Lão già kia câm miệng! Một lập tức Hoàng Tuyền Tông bên cạnh Ban lão liền trừng mắt, Ban lão biến sắc, quả thật không dám nói tiếp, nhưng âm thầm truyền âm: "Tiểu ca mau đi, những người Hoàng Tuyền Tông này cố ý tới tìm ngươi."

Nào biết lão vừa nói xong, đệ tử Hoàng Tuyền Tông kia liền quát lớn: - Lão già này còn dám lén truyền âm, muốn chết!

Dứt lời, một chưởng đánh về phía Ban lão.

Ban lão chỉ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, dù truyền âm bí ẩn, nhưng tạo ra dao động nguyên lực nào che giấu được đệ tử Hoàng Tuyền Tông là Đạo Nguyên tam tầng cảnh? Nhìn lão già này rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này lập tức muốn dạy dỗ một phen.

Dù sao người mà phó tông chủ đại nhân muốn tìm đã chủ động hiện thân, tự nhiên không cần vào Cổ Địa nữa, nếu đã thế, vậy có hay không người dẫn đường đã không còn cần thiết, đánh chết cũng chẳng sao.

Một chưởng này không hề nương tình, tiếng gió rít gào, sắc mặt Ban lão trắng bệch.

Thấy một chưởng này sắp đánh vào người Ban lão, đối diện lại vươn ra một chưởng, quỷ dị đón đỡ.

- Kẻ nào! Đệ tử Hoàng Tuyền Tông này kinh hãi, chưa kịp nhìn rõ mặt mũi là ai, hai chưởng đã đụng vào nhau.

Lực lượng như biển gầm đánh tới, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này cảm nhận được lực lượng đó nghiền nát phòng ngự của mình, một đường xông vào thân thể, tàn phá lung tung.

Phụt....

Phun ra ngụm máu, đệ tử Hoàng Tuyền Tông này văng ra sau, lăn mấy vòng dưới đất.

Đến khi đứng dậy, vừa tra xét, mặt mày như tro tàn, tuyệt vọng nói:

- Kinh mạch của ta... kinh mạch của ta đã bị hủy!

Hắn ngẩng đầu gào thét điên dài, đến lúc này mới thấy rõ, kẻ ra tay chính là người tên Dương Khai kia, liền nghiến răng: - Ngươi đúng là độc ác!

Dương Khai cứu Ban lão, đem theo hắn trở về chỗ cũ, nhàn nhạt nhìn đệ tử Hoàng Tuyền Tông kia, nói: - Tiểu tử, người lớn trong nhà không có dạy ngươi, làm người phải biết kính già yêu trẻ hay sao? Phẩm đức này cũng không có, phế kinh mạch của ngươi chỉ là phạt nhẹ cảnh cáo, sau này gặp người già, không được vô lễ như thế nữa.

Đệ tử Hoàng Tuyền Tông này vốn đã dau đớn muốn chết, giờ nghe Dương Khai dạy bảo như thế, không nhịn được phun máu,quay sang lão già họ Vũ: - Phó tông chủ đại nhân, kinh mạch của đệ tử bị hủy, ngài phải làm chủ cho đệ tử!

Lão già họ Vũ hừ lạnh: - Mất mặt xấu hổ, cút đi!

Đệ tử này ngẩn ngơ, không thể ngờ phó tông chủ đại nhân lại không để ý tình nghĩa như vậy, chẳng những không giúp mình lại còn mắng chửi, chợt cảm thấy không thiết sống nữa, lửa giận công tâm liền mắt trợn trắng ngất đi.

Lão già họ Vũ lạnh lùng nhìn Dương Khai, hừ khẽ nói: - Đế Tôn nhất tầng cảnh, tu vi cũng không kém!

Dương Khai nhe răng cười với lão, nói không biết ngượng: - Tàm tạm thôi...

Nói rồi, lại quay đi, thu lại nụ cười, lạnh băng nhìn Tề Hải: - Tề Hải huynh, hình như ngươi làm chuyện có lỗi với ta, điều này làm bổn thiếu rất đau lòng!

Tề Hải nghe vậy, thần sắc không được tự nhiên, xấu hổ lúng túng, nhưng vẫn cắn răng nói: - Dương huynh, nếu không phải bất đắc dĩ, Tề mỗ cũng không muốn như vậy. Chỉ là tánh mạng thê tử nguy ở sớm tối, đáng tiếc Dương huynh mang Phượng Hoàng Chân Hỏa lại không muốn giúp, Tề mỗ đành phải dựa vào người khác.

Dương Khai thở dài, nhàn nhạt nói: - Tình cảm của Tề huynh đối với quý phu nhân, bổn thiếu rất bội phục. Đáng tiếc... dù ngươi bán đứng ta, vị phó tông chủ đại nhân này cũng không thèm để ý.

Trên mặt Tề Hải đắng chát.

Lúc người Hoàng Tuyền Tông tìm đến Tề Thiên Bảo, không ngoài việc Tề Thiên Bảo vốn là dân bản địa, hiểu biết Cổ Địa nhiều hơn người khác. Khi đó Tề Hải đang tức giận Dương Khai keo kiệt, thậm chí một chuyện nhấc tay cũng không chịu giúp, bởi vậy không do dự đồng ý yêu cầu của Vũ phó tông chủ, dẫn mấy chục đệ tử Tề Thiên Bảo, chuẩn bị vào Cổ Địa tìm dấu vết Dương Khai.

Chỉ là bọn họ còn chưa vào, Dương Khai lại tự chạy ra, hơn nữa còn đụng mặt bọn họ.

- Chuyện là người làm! Tề Hải nghiến răng nói: - Tề mỗ một lòng chân thành, chỉ cần Vũ phó tông chủ có thể cho mượn dụng Phượng Hoàng Chân Hỏa, Tề mỗ sẵn sàng trả bất cứ giá nào!

Lúc nói, Tề Hải nhìn về phía lão già họ Vũ, người sau thần sắc lạnh nhạt, không thèm quan tâm.

Dương Khai cười ha ha nói: - Tề huynh nói rất hay, chỉ là... chẳng lẽ Tề Hòa Phong không nói cho ngươi, hiện tại Phượng Hoàng Chân Hỏa đã không ở trên người ta?

Tề Hải cười khổ nói: - Dương huynh, Phượng Hoàng Chân Hỏa quý giá như thế, ai lấy được mà lại đem tặng người? Tề mỗ chỉ muốn ngươi giúp một chuyện nhỏ, đối với ngươi cũng chỉ là nhấc tay mà thôi, nhưng đối với ta lại còn quan trọng hơn tính mạng mình, vì sao ngươi cứ đẩy đưa từ chối?

Sắc mặt Dương Khai phát lạnh: - Có tin hay không tùy ngươi! Ta đã sớm tặng Phượng Hoàng Chân Hỏa cho người khác, hiện tại người kia không ở đây. Vốn ta còn nghĩ, dựa vào ân tình ngươi bán cho lần trước, đợi người trở về sẽ dẫn đi Tề Thiên Bảo một chuyến, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bây giờ... Độc Thiên Sương Địa Lâm của quý phu nhân, nghe theo mệnh trời đi!

Sắc mặt Tề Hải lập tức biến đổi, run giọng: - Dương huynh... Phượng Hoàng Chân Hỏa đó, thật không ở trên người ngươi?

Dương Khai hừ lạnh, cũng lười dài dòng với hắn, nói tới hắn và Tề Hải vốn không có nhiều giao tình, lần ở Toái Tinh Hải không giết hắn diệt khẩu đã là may mắn của hắn, lần này lại tiết lộ tin hắn có Phượng Hoàng Chân Hỏa ra ngoài, đúng là làm người ta nổi giận.

Nhìn thần sắc Dương Khai, Tề Hải chợt hiểu được Dương Khai không phải nói bừa, dù sao ngày đó Tề Hòa Phong trở về Tề Gia Bảo, cũng đã nhắc với hắn chuyện này.

Hiện giờ Dương Khai lặp lại, làm hắn không khỏi tin vài phần.

Nhất thời, trong lòng hắn ảo não không thôi, miệng đắng chát, mất hồn mất vía đứng đó.

- Ngươi là phó tông chủ Hoàng Tuyền Tông? Dương Khai quay sang lão gia to con, nhướng mày.

- Làm càn!

Lão giả ra tay với Tề Hải giận dữ quát: - Gặp được phó tông chủ đại nhân bổn tông còn không quỳ xuống!

Dương Khai cười xì: - Hắn là thứ gì, có tư cách làm bổn thiếu quỳ xuống?

Lão già này còn muốn nói, đã bị lão già họ Vũ khoát tay ngăn lại.

Lão già họ Vũ nhàn nhạt nhìn Dương Khai, gật đầu: - Tâm tính không tệ, tu vi không kém, tiểu tử, bổn tọa muốn thu ngươi vào Hoàng Tuyền Tông, ý ngươi thế nào?

- A! Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông nghe vậy, đều cả kinh, không thể ngờ tới phó tông chủ đại nhân lại để mắt Dương Khai như thế. Hoàng Tuyền Tông là tông môn đứng đầu Đông Vực, danh tiếng uy vọng chỉ dưới U Hồn Cung, không phải ai muốn vào cũng được.

Nhưng có phó tông chủ đại nhân lên tiếng, tự nhiên thu người không phải chuyện khó.

Đệ tử Hoàng Tuyền Tông bị Dương Khai phế bỏ kinh mạch ngất đi, vừa vặn đang tỉnh lại, nghe lời này cả người chấn động, mở to mắt nhìn Dương Khai.

- Thu ta vào Hoàng Tuyền Tông? Dương Khai không nhịn được, cười ha ha.

Lão già họ Vũ gật đầu: - Đúng thế, bổn tọa Vũ Nguyên Chính phó tông chủ Hoàng Tuyền Tông, chỉ cần ngươi đồng ý, bổn tọa có tư cách thu ngươi nhập môn.

Dương Khai vuốt mặt, ngẫm nghĩ rồi nói: - Đệ tử Hoàng Tuyền Tông... bổn thiếu không có hứng thú.

Vũ Nguyên Chính nói: - Nếu bổn tọa hứa cho ngươi một ghế trưởng lão thì sao?

- Cái gì? Một đám đệ tử Hoàng Tuyền Tông như bị sét đánh, ngây dại tại chỗ.

Còn đệ tử Hoàng Tuyền Tông bị phế kinh mạch lại phun máu, chết ngất lần nữa.

Vốn hắn còn mong phó tông chủ đại nhân có thể báo thù rửa hận thay mình, giết Dương Khai, nhưng không ngờ sự tình phát triển nằm ngoài tưởng tượng, chẳng những phó tông chủ đại nhân không có ý báo thù, còn muốn thu Dương Khai vào tông môn, thậm chí hứa cho hắn một ghế trưởng lão.

Một khi Dương Khai thật sự trở thành trưởng lão Hoàng Tuyền Tông, hắn nào còn cơ hội báo thù, chuyện mình bị phế kinh mạch cũng xếp xó.

- Trưởng lão... Dương Khai trợn trắng, giống như không tin vào tai mình, quay sang Cơ Dao hỏi: - Dao nhi, vi sư có phải nghe nhầm không?

Cơ Dao mặt không đổi sắc nói: - Đệ tử cũng nghe được.

Nàng không khỏi bĩu môi xem thường, sư tôn chính là tổ sư khai phái Băng Tâm Cốc, địa vị Băng Tâm Cốc không kém Hoàng Tuyền Tông bao nhiêu, Vũ Nguyên Chính này lại muốn sư tôn đi Hoàng Tuyền Tông làm trưởng lão, không biết có phải đầu bị lừa đá, thật là cười chết người.

Vũ Nguyên Chính nhàn nhạt nói: - Đương nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi nhất định phải giao Phượng Hoàng Chân Hỏa cho bổn tọa. Chỉ cần ngươi giao ra Phượng Hoàng Chân Hỏa, tất cả ân oán giữa ngươi và Hoàng Tuyền Tông liền xóa bỏ, bổn tọa đảm bảo ngươi làm trưởng lão bổn tông, ý ngươi thế nào?

Dương Khai tràn đầy kích động, nói: - Nghe ra hình như rất hay.

Vũ Nguyên Chính mỉm cười: - Bổn tông cũng là tông môn đứng đầu Đông Vực, dù cho trưởng lão, nói địa vị cũng không kém hơn tông chủ những tông môn hạng nhì. Ngươi còn trẻ, còn có tiền đồ, chỉ cần thời gian, có khả năng còn leo đến địa vị như bổn tọa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.