Chương trước
Chương sau
- Lão làm gì vậy? Dương Khai mắt lạnh nhìn Tang Đức, lạnh giọng hỏi.

- Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương! Tang Đức lại không có mảy may áy náy của người đánh lén, nhìn Dương Khai cười híp mắt, nói: - Vừa rồi lão phu chỉ là làm một khảo nghiệm nho nhỏ với tiểu huynh đệ mà thôi, cũng không có ác ý!

- Nói đùa gì vậy? Khảo nghiệm gì mà lại dùng đến đánh lén, hơn nữa còn là đánh lén thần hồn!

Dương Khai một bụng căm tức, đây cũng là hắn, đổi lại là người khác lực lượng thần hồn không bằng hắn, không phải bây giờ còn nằm dài trên đất kêu cha gọi mẹ sao!?.

Thần hồn nếu bị thương cũng không phải là tổn thương nho nhỏ... Dương Khai lập tức không có hảo cảm với Tang Đức này.

- Bởi vì chuyện lão phu định làm cần dùng đến lực lượng thần hồn, nếu không phải trước đó nhìn thấy tiểu huynh đệ ở ngoài cửa đối phó với võ giả cùng đẳng cấp dễ dàng như thế, lão phu cũng lười khảo nghiệm tiểu huynh đệ!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng - Nói như vậy còn là vinh hạnh của ta rồi?

Hơn nữa nghe ý trong lời nói của lão, trước đó lúc mình cùng Dư Nhạc Bình động thủ ở bên ngoài, dường như lão cũng nhìn thấy.

- Tiểu huynh đệ an tâm một chút chớ nóng vội, hãy nghe lão phu chậm rãi giải thích! Tang Đức phất tay nói trấn an.

Dương Khai hung hăng nhìn chằm chằm vào Tang Đức một hồi, cũng không thể làm gì hơn. Hôm nay là hắn đến cầu xin người ta, dù là bất mãn cách làm của lão, cũng phải chờ lão chữa trị xong Tịnh Linh Trận kia rồi tính sau.

Thấy Dương Khai ngồi xuống, Tang Đức mới đổi vẻ mặt tươi cười, nói: - Lão phu muốn hỏi tiểu huynh đệ một điều, tiểu huynh đệ bị vây ở địa phương quỷ quái này bao nhiêu lâu rồi?

Dương Khai máy động trong lòng, thầm nghĩ: "Không phải lão già này nhìn thấu cái gì rồi chứ? Biết mình là mới tới? Bất quá vừa rồi lão lại nói mình không thiếu nguyên tinh, không có đạo lý ra tay với mình!" Trong đầu hắn lóe lên đủ ý niệm, ngoài mặt lạnh lùng nói:

- Hỏi cái này làm gì?

Tang Đức cười, nói: - Tiểu huynh đệ không nói cũng không sao, còn lão phu đã bị vây ở chỗ này 900 năm rồi!

Dương Khai cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Lão bị vây đến chết mới tốt!"

Tang Đức thở dài nói - 900 năm trước, lão phu là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, 900 năm sau, lão phu vẫn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Nhưng thật ra trình độ luyện khí một đường tăng lên. Nhưng chỉ có luyện khí thì sao chứ, còn không phải không thể rời đi? Không thể rời khỏi đây, không có biện pháp đột phá Đế Tôn Cảnh, sớm muộn gì phải chết ở chỗ này!

Dương Khai khẽ nhíu mày, không biết lão nói những thứ này làm gì, nhưng cũng không nói một lời, cố nhịn lòng căm tức lắng nghe.

- Không quản tiểu huynh đệ bị vây ở đây bao lâu, lão phu chỉ hỏi một câu... Bỗng nhiên sắc mặt của Tang Đức nghiêm túc, hai tròng mắt phát sáng, trầm giọng nói: - Tiểu huynh đệ có muốn rời khỏi nơi này hay không?

Dương Khai chấn động tâm thần, chăm chú nhìn Tang Đức nói: - Ngài có phương pháp rời đi ư?

Tang Đức mỉm cười, không đáp hỏi ngược lại: - Có hay không vậy... Hà hà hà...

Câu trả lời thiếu đánh này khiến Dương Khai thêm một bụng căm tức, hận không thể hiện tại chộp bắt Tang Đức này, sau đó thi triển pháp sưu hồn xem bên trong sọ đầu của lão chứa những thứ gì.

Trước đó hắn vốn định ở chỗ này một thời gian, sau đó sẽ từ từ dò tìm phương pháp rời nơi này, nhưng hôm nay lại nghe được một chút đầu mối từ nơi Tang Đức... điều này làm sao không làm cho Dương Khai động lòng?

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói: - Đại sư, chúng ta người ngay không nói lòng vòng, ngài nói có phương pháp rời đi ư? Ta không tin, có mấy vị Đế Tôn Cảnh đều bị vây ở đây, nếu có biện pháp rời đi, chẳng lẽ bọn họ không đi hết rồi sao?

- Bọn họ là bọn họ, lão phu là lão phu, đừng vội nói nhập làm một! Tang Đức bỉu môi một cái, ngạo nghễ nói: - Huống chi, phương pháp rời đi lão phu nắm giữ này, dù là Đế Tôn Cảnh biết cũng không thể rời đi!

Dương Khai nhướn mày, nói: - Nếu Đế Tôn Cảnh đều không thể rời đi, thì làm sao ngài có thể làm được?

- Đó là chuyện của lão phu! Tang Đức hừ một tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: - Lão phu tìm tới ngươi, xem như cơ duyên của ngươi, có thể nắm bắt được hay không hãy nhìn bản lãnh của chính ngươi!

Tang Đức này xem ra là người vui giận thất thường, Dương Khai dám khẳng định, nếu mình từ chối, khẳng định lão sẽ giết mình diệt khẩu! Lão già này mặc dù là một luyện khí sư, nhưng theo lão nói: 900 năm trước lão là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cấp bậc luyện khí sư này là tăng lên ở Thông Thiên Đảo, thực lực tuyệt đối không yếu.

Hiện tại lão tiết lộ tin tức cho mình, lựa chọn của mình cũng chỉ có hai đường, hoặc là hợp tác, hoặc là đối địch!

- Nếu thật đây là cơ duyên, dĩ nhiên ta sẽ không bỏ qua, nhưng ta làm sao biết ngài nói có đúng là thật hay không? Dương Khai một bộ dáng không muốn tin: - Tối thiểu ngài phải nói cho ta biết một chút, từ nơi nào rời đi!

Tang Đức mỉm cười, nói:

- Tiểu huynh đệ đúng là người cẩn thận, lão phu thích hợp tác chung với người cẩn thận! Lão dừng một chút, nói tiếp: - Địa phương rời đi ở Tịch Hư Hải!

Dương Khai nghe vậy bĩu môi, thầm nghĩ câu nói này chẳng khác gì không có nói a.

Tịch Hư Hải bao lớn, hắn đã lĩnh giáo sâu sắc, Tang Đức chỉ nói ra là ở Tịch Hư Hải, ai có thể tìm được, làm sao có thể xác nhận?

Tang Đức nói:

- Lão phu nói thật cho ngươi biết, vị trí lối ra này không chỉ một mình lão phu biết, còn có hai người khác cũng biết!

- Người nào? Dương Khai nhướn mày hỏi.

- Thành chủ Thông Thiên Thành và Các chủ Băng Tâm Các! Tang Đức hừ lạnh một tiếng: - Hai vị này chính là hai người cường đại nhất ở Thông Thiên Đảo!

Dương Khai lập tức rất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng tin tức bí ẩn như vậy khẳng định chỉ có một mình Tang Đức biết được, hiện tại xem ra cũng không phải như thế, mà Thông Thiên Thành chủ và Băng Tâm Các chủ đều biết.

Thành chủ Thông Thiên Thành hắn đã nghe Tiêu Dật nói tới, biết người này vốn là một Đế Tôn tam tầng cảnh, chỉ có điều sinh sống tu luyện ở Thông Thiên Đảo này, một thân thực lực căn bản không thể phát huy ra trạng thái đỉnh phong; còn vị Các chủ Băng Tâm Các kia tuy rằng Dương Khai không rõ lắm, nhưng nghĩ đến tình huống hẳn không khác biệt lắm với Thông Thiên Thành chủ.

Nói cách khác, hai người đều có cảnh giới cường đại của Đế Tôn tam tầng cảnh nhưng không cách nào phát huy ra trình độ phải có.

- Nếu bọn họ biết, vì sao không đi? Với thực lực của họ, hẳn là chỗ nào đều có thể đi được chứ? Dương Khai kinh ngạc nghi hoặc hỏi.

- Chỗ nào đều có thể đi ư? Tang Đức nghe vậy không ngừng cười lạnh, nói: - Cái này chưa chắc, nếu là ở phía ngoài, tu vi cường đại như vậy đúng thật có thể dọc ngang thiên địa, nhưng ở Tịch Hư Hải này, hai người bọn họ nếu dám ở lại bên ngoài thời gian lâu dài, thì chính là tìm chết!

- Lực lượng không lấy được bổ sung?

Dương Khai bỗng nhiên hiểu được.

- Đúng vậy! Tang Đức gật gật đầu: - Tịch Hư Hải rộng lớn biết bao? Hai vị đại nhân kia cho dù tiêu hao hết tu vi, cũng đừng nghĩ thông qua tự mình bay đến lối ra, một khi lực lượng tiêu hao hết, ở trong Tịch Hư Bí Cảnh này lại không lấy được bổ sung, thì dù bọn họ tu vi thông thiên cũng là một đường chết!

Tịch Hư Bí Cảnh tràn ngập hóa lực vô cùng tận, bất kỳ võ giả nào đều không có biện pháp hấp thu linh khí thiên địa, nếu như biển rộng gió êm sóng lặng ngược lại cũng dễ nói, cùng lắm thì dừng lại một chỗ, bố trí Tịnh Linh Trận, lợi dụng nguyên tinh và đan dược phụ trợ, từ từ khôi phục, đợi khôi phục tốt rồi tiếp tục đi tới.

Nhưng Dương Khai đã một đường đi tới Tịch Hư Hải, nên biết rõ biển rộng có vô số rồng hút nước, rồng hút nước kia lực hút cực mạnh, căn bản không phải địa phương thanh tịnh để khôi phục.

Hơn nữa càng đi vào sâu rồng hút nước càng nhiều, lực hút cũng càng kinh khủng, Đế Tôn tam tầng cảnh nhìn như cường đại, nhưng nếu thật bay đến bên đó, chờ đến khi lực lượng không đủ chỉ sợ cũng không có biện pháp chống đỡ.

Nghe đến đây, Dương Khai đã tin 7, 8 phần, Tang Đức nói hợp tình hợp lý, hắn không khỏi không tin.

- Vậy vị trí lối ra ở đâu, có thể để cho ta xem một chút hay không? Dương Khai kềm chế tâm tình kích động, nhìn như tùy ý hỏi một câu.

Chuyện mà Đế Tôn tam tầng cảnh không làm được, không nhất định hắn không làm được. Hắn có Huyền Giới Châu, lực lượng tiêu hao hết có thể vào bên trong Huyền Giới Châu tránh né, đợi khôi phục sẽ ra ngoài tiếp tục đi tới. Hắn duy nhất cần lo lắng, là những thứ rồng hút nước kia quá lợi hại.

Nếu là quá lợi hại, hắn cũng không ra được.

Bất quá trước cứ lấy được vị trí lối ra khẳng định cũng không tệ.

- Cái này thì không thể cho ngươi xem! Tang Đức nói lời từ chối.

Dương Khai trầm giọng nói: - Đại sư đừng úp mở vậy chứ? Ngài tìm ta hợp tác, thì phải chia nhau tin tức! Cái gì ngài cũng không cho ta xem, chỉ bằng lời nói của một bên, làm sao ta tin ngài?

Tang Đức mỉm cười, nói: - Tin thì có, không tin thì không!

Lão nói với bộ dáng ăn chắc Dương Khai sẽ chấp nhận. Dương Khai hận ngứa hàm răng nhưng lại không làm sao được.

Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Khai nói: - Ta không rõ, chuyện ra ngoài có quan hệ gì với đại sư tìm ta hợp tác?

Tang Đức nói: - Nếu muốn đi ra ngoài, chẳng những phải có vị trí lối ra, còn cần có công cụ phải không? Chẳng lẽ tiểu huynh đệ muốn một đường bay qua?

Dương Khai khẽ nhíu mày, nói: - Ngài ngay cả công cụ bay ra ngoài cũng không có ư?

Tang Đức nói: - Có thì có, bất quá không ở chỗ lão phu nơi này, cần phải đi lấy. Hơn nữa lấy vật kia cần mấy người cùng nhau hợp tác... đây cũng là nguyên nhân tại sao lão phu phải tìm tiểu huynh đệ!

Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: - Lấy món đồ kia, chẳng lẽ có quan hệ với lực lượng thần hồn mạnh yếu?

Tang Đức cười, gật gật đầu: - Đúng vậy! Tiểu huynh đệ có thể dưới tình huống bất ngờ tiếp nhận bảy thành lực lượng thần hồn của lão phu, ngược lại cũng rất hiếm có, nói rõ thần hồn của tiểu huynh đệ mặc dù tu vi không bằng lão phu, cũng chênh lệch không xa, nếu không tiểu huynh đệ cho là lão phu sẽ nói ra những điều này với tiểu huynh đệ ư?

Lão nói với vẻ mặt ngạo nghễ, dường như cho rằng Dương Khai có thể tiếp nhận bảy thành lực lượng thần hồn của mình là vinh hạnh của hắn. Lão lại không biết rằng, vừa rồi Dương Khai chỉ dùng hai thành lực lượng thần hồn mà thôi, nếu không phải sợ làm bị thương lão già này, tất nhiên Dương Khai đã cho lão kiến thức một chút cái gì gọi là lực lượng thần hồn chân chính, miễn cho lão ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.

Dương Khai không hiểu, hỏi: - Vật kia nếu là công cụ ra ngoài, vì sao không ở chỗ của ngài?

Tang Đức hừ một tiếng nói: - Vật đó là của sư phó ta luyện chế, với bản lãnh của lão phu, tạm thời còn không luyện chế được vật kia!

Dương Khai chấn động trong lòng! Tang Đức nghe nói đã chạm tới huyền bí của đế khí sư, mà ngay cả lão đều không luyện chế ra được, vậy chẳng phải vị sư phó của lão kia là một đế khí sư thứ thiệt sao?

Trong Tịch Hư Bí Cảnh này lại có một đế khí sư ư? Hơn nữa dường như mọi người không ai biết... Dương Khai vô cùng khiếp sợ.

Tang Đức dường như nhìn ra nghi hoặc của Dương Khai, liền nói: - Sư phụ của ta không ở Thông Thiên Thành, lão nhân gia cũng chưa để lộ bản lãnh luyện khí ra trước mặt người bên ngoài, cho nên mọi người không biết!

- Nếu đã là vật của sư phụ ngài, như vậy ngài lấy đi, người ấy không có ý kiến gì sao? Dương Khai cười lạnh hỏi, Tang Đức này quả nhiên không phải người tốt gì, vật của sư phụ mình cũng muốn lấy, cũng không biết người sư phó nào mắt mù, lại thu một nghịch đồ như vậy, đổi lại là hắn sớm đã thanh lý môn hộ rồi, sao còn tha cho Tang Đức sống đến bây giờ... - Lão làm gì vậy? Dương Khai mắt lạnh nhìn Tang Đức, lạnh giọng hỏi.

- Tiểu huynh đệ không cần khẩn trương! Tang Đức lại không có mảy may áy náy của người đánh lén, nhìn Dương Khai cười híp mắt, nói: - Vừa rồi lão phu chỉ là làm một khảo nghiệm nho nhỏ với tiểu huynh đệ mà thôi, cũng không có ác ý!

- Nói đùa gì vậy? Khảo nghiệm gì mà lại dùng đến đánh lén, hơn nữa còn là đánh lén thần hồn!

Dương Khai một bụng căm tức, đây cũng là hắn, đổi lại là người khác lực lượng thần hồn không bằng hắn, không phải bây giờ còn nằm dài trên đất kêu cha gọi mẹ sao!?.

Thần hồn nếu bị thương cũng không phải là tổn thương nho nhỏ... Dương Khai lập tức không có hảo cảm với Tang Đức này.

- Bởi vì chuyện lão phu định làm cần dùng đến lực lượng thần hồn, nếu không phải trước đó nhìn thấy tiểu huynh đệ ở ngoài cửa đối phó với võ giả cùng đẳng cấp dễ dàng như thế, lão phu cũng lười khảo nghiệm tiểu huynh đệ!

Dương Khai hừ lạnh một tiếng - Nói như vậy còn là vinh hạnh của ta rồi?

Hơn nữa nghe ý trong lời nói của lão, trước đó lúc mình cùng Dư Nhạc Bình động thủ ở bên ngoài, dường như lão cũng nhìn thấy.

- Tiểu huynh đệ an tâm một chút chớ nóng vội, hãy nghe lão phu chậm rãi giải thích! Tang Đức phất tay nói trấn an.

Dương Khai hung hăng nhìn chằm chằm vào Tang Đức một hồi, cũng không thể làm gì hơn. Hôm nay là hắn đến cầu xin người ta, dù là bất mãn cách làm của lão, cũng phải chờ lão chữa trị xong Tịnh Linh Trận kia rồi tính sau.

Thấy Dương Khai ngồi xuống, Tang Đức mới đổi vẻ mặt tươi cười, nói: - Lão phu muốn hỏi tiểu huynh đệ một điều, tiểu huynh đệ bị vây ở địa phương quỷ quái này bao nhiêu lâu rồi?

Dương Khai máy động trong lòng, thầm nghĩ: "Không phải lão già này nhìn thấu cái gì rồi chứ? Biết mình là mới tới? Bất quá vừa rồi lão lại nói mình không thiếu nguyên tinh, không có đạo lý ra tay với mình!" Trong đầu hắn lóe lên đủ ý niệm, ngoài mặt lạnh lùng nói:

- Hỏi cái này làm gì?

Tang Đức cười, nói: - Tiểu huynh đệ không nói cũng không sao, còn lão phu đã bị vây ở chỗ này 900 năm rồi!

Dương Khai cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ: "Lão bị vây đến chết mới tốt!"

Tang Đức thở dài nói - 900 năm trước, lão phu là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, 900 năm sau, lão phu vẫn là Đạo Nguyên tam tầng cảnh! Nhưng thật ra trình độ luyện khí một đường tăng lên. Nhưng chỉ có luyện khí thì sao chứ, còn không phải không thể rời đi? Không thể rời khỏi đây, không có biện pháp đột phá Đế Tôn Cảnh, sớm muộn gì phải chết ở chỗ này!

Dương Khai khẽ nhíu mày, không biết lão nói những thứ này làm gì, nhưng cũng không nói một lời, cố nhịn lòng căm tức lắng nghe.

- Không quản tiểu huynh đệ bị vây ở đây bao lâu, lão phu chỉ hỏi một câu... Bỗng nhiên sắc mặt của Tang Đức nghiêm túc, hai tròng mắt phát sáng, trầm giọng nói: - Tiểu huynh đệ có muốn rời khỏi nơi này hay không?

Dương Khai chấn động tâm thần, chăm chú nhìn Tang Đức nói: - Ngài có phương pháp rời đi ư?

Tang Đức mỉm cười, không đáp hỏi ngược lại: - Có hay không vậy... Hà hà hà...

Câu trả lời thiếu đánh này khiến Dương Khai thêm một bụng căm tức, hận không thể hiện tại chộp bắt Tang Đức này, sau đó thi triển pháp sưu hồn xem bên trong sọ đầu của lão chứa những thứ gì.

Trước đó hắn vốn định ở chỗ này một thời gian, sau đó sẽ từ từ dò tìm phương pháp rời nơi này, nhưng hôm nay lại nghe được một chút đầu mối từ nơi Tang Đức... điều này làm sao không làm cho Dương Khai động lòng?

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói: - Đại sư, chúng ta người ngay không nói lòng vòng, ngài nói có phương pháp rời đi ư? Ta không tin, có mấy vị Đế Tôn Cảnh đều bị vây ở đây, nếu có biện pháp rời đi, chẳng lẽ bọn họ không đi hết rồi sao?

- Bọn họ là bọn họ, lão phu là lão phu, đừng vội nói nhập làm một! Tang Đức bỉu môi một cái, ngạo nghễ nói: - Huống chi, phương pháp rời đi lão phu nắm giữ này, dù là Đế Tôn Cảnh biết cũng không thể rời đi!

Dương Khai nhướn mày, nói: - Nếu Đế Tôn Cảnh đều không thể rời đi, thì làm sao ngài có thể làm được?

- Đó là chuyện của lão phu! Tang Đức hừ một tiếng, có chút không kiên nhẫn nói: - Lão phu tìm tới ngươi, xem như cơ duyên của ngươi, có thể nắm bắt được hay không hãy nhìn bản lãnh của chính ngươi!

Tang Đức này xem ra là người vui giận thất thường, Dương Khai dám khẳng định, nếu mình từ chối, khẳng định lão sẽ giết mình diệt khẩu! Lão già này mặc dù là một luyện khí sư, nhưng theo lão nói: 900 năm trước lão là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, cấp bậc luyện khí sư này là tăng lên ở Thông Thiên Đảo, thực lực tuyệt đối không yếu.

Hiện tại lão tiết lộ tin tức cho mình, lựa chọn của mình cũng chỉ có hai đường, hoặc là hợp tác, hoặc là đối địch!

- Nếu thật đây là cơ duyên, dĩ nhiên ta sẽ không bỏ qua, nhưng ta làm sao biết ngài nói có đúng là thật hay không? Dương Khai một bộ dáng không muốn tin: - Tối thiểu ngài phải nói cho ta biết một chút, từ nơi nào rời đi!

Tang Đức mỉm cười, nói:

- Tiểu huynh đệ đúng là người cẩn thận, lão phu thích hợp tác chung với người cẩn thận! Lão dừng một chút, nói tiếp: - Địa phương rời đi ở Tịch Hư Hải!

Dương Khai nghe vậy bĩu môi, thầm nghĩ câu nói này chẳng khác gì không có nói a.

Tịch Hư Hải bao lớn, hắn đã lĩnh giáo sâu sắc, Tang Đức chỉ nói ra là ở Tịch Hư Hải, ai có thể tìm được, làm sao có thể xác nhận?

Tang Đức nói:

- Lão phu nói thật cho ngươi biết, vị trí lối ra này không chỉ một mình lão phu biết, còn có hai người khác cũng biết!

- Người nào? Dương Khai nhướn mày hỏi.

- Thành chủ Thông Thiên Thành và Các chủ Băng Tâm Các! Tang Đức hừ lạnh một tiếng: - Hai vị này chính là hai người cường đại nhất ở Thông Thiên Đảo!

Dương Khai lập tức rất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng tin tức bí ẩn như vậy khẳng định chỉ có một mình Tang Đức biết được, hiện tại xem ra cũng không phải như thế, mà Thông Thiên Thành chủ và Băng Tâm Các chủ đều biết.

Thành chủ Thông Thiên Thành hắn đã nghe Tiêu Dật nói tới, biết người này vốn là một Đế Tôn tam tầng cảnh, chỉ có điều sinh sống tu luyện ở Thông Thiên Đảo này, một thân thực lực căn bản không thể phát huy ra trạng thái đỉnh phong; còn vị Các chủ Băng Tâm Các kia tuy rằng Dương Khai không rõ lắm, nhưng nghĩ đến tình huống hẳn không khác biệt lắm với Thông Thiên Thành chủ.

Nói cách khác, hai người đều có cảnh giới cường đại của Đế Tôn tam tầng cảnh nhưng không cách nào phát huy ra trình độ phải có.

- Nếu bọn họ biết, vì sao không đi? Với thực lực của họ, hẳn là chỗ nào đều có thể đi được chứ? Dương Khai kinh ngạc nghi hoặc hỏi.

- Chỗ nào đều có thể đi ư? Tang Đức nghe vậy không ngừng cười lạnh, nói: - Cái này chưa chắc, nếu là ở phía ngoài, tu vi cường đại như vậy đúng thật có thể dọc ngang thiên địa, nhưng ở Tịch Hư Hải này, hai người bọn họ nếu dám ở lại bên ngoài thời gian lâu dài, thì chính là tìm chết!

- Lực lượng không lấy được bổ sung?

Dương Khai bỗng nhiên hiểu được.

- Đúng vậy! Tang Đức gật gật đầu: - Tịch Hư Hải rộng lớn biết bao? Hai vị đại nhân kia cho dù tiêu hao hết tu vi, cũng đừng nghĩ thông qua tự mình bay đến lối ra, một khi lực lượng tiêu hao hết, ở trong Tịch Hư Bí Cảnh này lại không lấy được bổ sung, thì dù bọn họ tu vi thông thiên cũng là một đường chết!

Tịch Hư Bí Cảnh tràn ngập hóa lực vô cùng tận, bất kỳ võ giả nào đều không có biện pháp hấp thu linh khí thiên địa, nếu như biển rộng gió êm sóng lặng ngược lại cũng dễ nói, cùng lắm thì dừng lại một chỗ, bố trí Tịnh Linh Trận, lợi dụng nguyên tinh và đan dược phụ trợ, từ từ khôi phục, đợi khôi phục tốt rồi tiếp tục đi tới.

Nhưng Dương Khai đã một đường đi tới Tịch Hư Hải, nên biết rõ biển rộng có vô số rồng hút nước, rồng hút nước kia lực hút cực mạnh, căn bản không phải địa phương thanh tịnh để khôi phục.

Hơn nữa càng đi vào sâu rồng hút nước càng nhiều, lực hút cũng càng kinh khủng, Đế Tôn tam tầng cảnh nhìn như cường đại, nhưng nếu thật bay đến bên đó, chờ đến khi lực lượng không đủ chỉ sợ cũng không có biện pháp chống đỡ.

Nghe đến đây, Dương Khai đã tin 7, 8 phần, Tang Đức nói hợp tình hợp lý, hắn không khỏi không tin.

- Vậy vị trí lối ra ở đâu, có thể để cho ta xem một chút hay không? Dương Khai kềm chế tâm tình kích động, nhìn như tùy ý hỏi một câu.

Chuyện mà Đế Tôn tam tầng cảnh không làm được, không nhất định hắn không làm được. Hắn có Huyền Giới Châu, lực lượng tiêu hao hết có thể vào bên trong Huyền Giới Châu tránh né, đợi khôi phục sẽ ra ngoài tiếp tục đi tới. Hắn duy nhất cần lo lắng, là những thứ rồng hút nước kia quá lợi hại.

Nếu là quá lợi hại, hắn cũng không ra được.

Bất quá trước cứ lấy được vị trí lối ra khẳng định cũng không tệ.

- Cái này thì không thể cho ngươi xem! Tang Đức nói lời từ chối.

Dương Khai trầm giọng nói: - Đại sư đừng úp mở vậy chứ? Ngài tìm ta hợp tác, thì phải chia nhau tin tức! Cái gì ngài cũng không cho ta xem, chỉ bằng lời nói của một bên, làm sao ta tin ngài?

Tang Đức mỉm cười, nói: - Tin thì có, không tin thì không!

Lão nói với bộ dáng ăn chắc Dương Khai sẽ chấp nhận. Dương Khai hận ngứa hàm răng nhưng lại không làm sao được.

Ngẫm nghĩ một hồi, Dương Khai nói: - Ta không rõ, chuyện ra ngoài có quan hệ gì với đại sư tìm ta hợp tác?

Tang Đức nói: - Nếu muốn đi ra ngoài, chẳng những phải có vị trí lối ra, còn cần có công cụ phải không? Chẳng lẽ tiểu huynh đệ muốn một đường bay qua?

Dương Khai khẽ nhíu mày, nói: - Ngài ngay cả công cụ bay ra ngoài cũng không có ư?

Tang Đức nói: - Có thì có, bất quá không ở chỗ lão phu nơi này, cần phải đi lấy. Hơn nữa lấy vật kia cần mấy người cùng nhau hợp tác... đây cũng là nguyên nhân tại sao lão phu phải tìm tiểu huynh đệ!

Dương Khai như có điều suy nghĩ nói: - Lấy món đồ kia, chẳng lẽ có quan hệ với lực lượng thần hồn mạnh yếu?

Tang Đức cười, gật gật đầu: - Đúng vậy! Tiểu huynh đệ có thể dưới tình huống bất ngờ tiếp nhận bảy thành lực lượng thần hồn của lão phu, ngược lại cũng rất hiếm có, nói rõ thần hồn của tiểu huynh đệ mặc dù tu vi không bằng lão phu, cũng chênh lệch không xa, nếu không tiểu huynh đệ cho là lão phu sẽ nói ra những điều này với tiểu huynh đệ ư?

Lão nói với vẻ mặt ngạo nghễ, dường như cho rằng Dương Khai có thể tiếp nhận bảy thành lực lượng thần hồn của mình là vinh hạnh của hắn. Lão lại không biết rằng, vừa rồi Dương Khai chỉ dùng hai thành lực lượng thần hồn mà thôi, nếu không phải sợ làm bị thương lão già này, tất nhiên Dương Khai đã cho lão kiến thức một chút cái gì gọi là lực lượng thần hồn chân chính, miễn cho lão ếch ngồi đáy giếng, tự cao tự đại.

Dương Khai không hiểu, hỏi: - Vật kia nếu là công cụ ra ngoài, vì sao không ở chỗ của ngài?

Tang Đức hừ một tiếng nói: - Vật đó là của sư phó ta luyện chế, với bản lãnh của lão phu, tạm thời còn không luyện chế được vật kia!

Dương Khai chấn động trong lòng! Tang Đức nghe nói đã chạm tới huyền bí của đế khí sư, mà ngay cả lão đều không luyện chế ra được, vậy chẳng phải vị sư phó của lão kia là một đế khí sư thứ thiệt sao?

Trong Tịch Hư Bí Cảnh này lại có một đế khí sư ư? Hơn nữa dường như mọi người không ai biết... Dương Khai vô cùng khiếp sợ.

Tang Đức dường như nhìn ra nghi hoặc của Dương Khai, liền nói: - Sư phụ của ta không ở Thông Thiên Thành, lão nhân gia cũng chưa để lộ bản lãnh luyện khí ra trước mặt người bên ngoài, cho nên mọi người không biết!

- Nếu đã là vật của sư phụ ngài, như vậy ngài lấy đi, người ấy không có ý kiến gì sao? Dương Khai cười lạnh hỏi, Tang Đức này quả nhiên không phải người tốt gì, vật của sư phụ mình cũng muốn lấy, cũng không biết người sư phó nào mắt mù, lại thu một nghịch đồ như vậy, đổi lại là hắn sớm đã thanh lý môn hộ rồi, sao còn tha cho Tang Đức sống đến bây giờ...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.