Chương trước
Chương sau
Ngươi... ngươi dám đánh gãy tay của ta! Dư Nhạc Bình cho tới giờ này cũng không thể chấp nhận thực tế một cánh tay của mình bị phế, oán độc nhìn Dương Khai đồng thời tận lực gào thét, gương mặt bởi vì đau đớn gần như hoàn toàn vặn vẹo.

- Cút! Dương Khai hung tợn quát một tiếng.

Một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ nhoi dám lớn lối ở trước mặt hắn như vậy, quả thực không biết cái chết thế nào. Mấy ngày nay hắn vốn bởi vì gặp rủi ro lạc đến Thông Thiên Đảo nên tâm tình không tốt lắm, giờ này có người đụng vào trên miệng súng, tự nhiên thừa cơ phát tiết ra.

Dư Nhạc Bình dường như cuối cùng cũng ý thức được Dương Khai không phải là trái hồng mềm có thể tùy tiện bóp nặn, ác độc nhìn trừng trừng vào hắn, rồi ôm cánh tay bị thương xám xịt chạy đi.

Trước cửa nhà đại sư, vẫn yên tĩnh như trước, mười người kia đều toàn thân phát lạnh, sắc mặt trắng bệch.

- Đại sư không phải đã mở cửa sao? Còn phải đợi tới khi nào? Dương Khai thấy đứa nhỏ kia đứng ở đó như kẻ ngốc, lập tức thúc giục một câu.

- Đi theo ta, đi theo ta! Đứa nhỏ co rụt cổ lại, đâu còn dám chậm trễ, vội vàng đi trước dẫn đường.

Với tính tình nóng nảy của Dương Khai cùng xem theo mức độ ra tay tàn nhẫn vừa rồi, phỏng chừng nếu mình không phải môn hạ của Tang Đức đại sư, chỉ sợ người này cũng muốn ra tay với mình.

Dù sao vừa rồi lúc người này bị chiếm chỗ, mình cũng không có giúp hắn nói một câu.

Không bao lâu, đám người dưới hướng dẫn của đứa nhỏ đi vào nội đường, đứa nhỏ kia chỉ vào cửa hông nói: - Từng người một đi vào, đại sư đang ở bên trong, quy củ các ngươi đều đã hiểu, tự tiện đi!

Sau khi nói xong hắn lập tức chạy ra, như một làn khói không thấy bóng dáng.

Đợi hắn đi rồi, võ giả xếp hạng thứ nhất kia mới e dè thận trọng nhìn Dương Khai, phát hiện Dương Khai đã tự ngồi xuống một góc, hắn mới biết đối phương không có ý muốn cướp vị trí thứ nhất của hắn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào cửa hông gặp đại sư luyện khí.

Tám người khác tìm đến Tang Đức đại sư luyện khí cũng đều tự tìm chỗ ngồi chờ tới phiên mình, bất quá hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kiêng kỵ Dương Khai, cho nên cách vị trí của hắn khá xa.

Làm như Dương Khai độc bá một phương, còn những người khác thì chen lấn một chỗ.

Dương Khai không thèm để ý chút nào, nhắm mắt lại dưỡng thần.

- Tên Dư Nhạc Bình kia lai lịch không bình thường, vị sư huynh này phải cẩn thận một chút!

Bỗng nhiên truyền vào trong tai Dương Khai một thanh âm dịu dàng, có ý nhắc nhở hắn.

Dương Khai mở mắt ra nhìn lại, liền thấy là một thiếu phụ mặc y phục bình thường.

Trong mười người tới nơi này tìm đại sư luyện khí, chỉ có hai người là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, trừ Dương Khai chính là người thiếu phụ này, những người khác đều là Đạo Nguyên nhất, nhị tầng cảnh.

Thiếu phụ tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng không giấu được vẻ đẹp của nàng. Trước đó Dương Khai cũng nhìn lướt qua nàng, nhưng không để ý lắm, không nghĩ tới thời khắc này nàng lại truyền âm cho mình.

Thấy Dương Khai nhìn lại phía mình, thiếu phụ chỉ khẽ gật gật đầu, ngay sau đó dời mắt chỗ khác.

Ở trong nội đường này, Dương Khai cùng nàng là tu vi cao nhất, thần niệm cũng mạnh nhất, cho nên truyền âm như vậy cũng không cần lo lắng sẽ bị những người khác phát hiện. Bất quá nàng lén lén lút lút như vậy, hiển nhiên là không muốn rước lấy phiền toái cho mình.

- Đa tạ vị sư muội này nhắc nhở, ta nhớ kỹ! Dương Khai trả lời.

Thiếu phụ thấy dáng vẻ của hắn dường như không cho là đúng, nói tiếp: - Vị sư huynh này nhất thiết không nên khinh thường, Dư Nhạc Bình kia là người của phủ thành chủ, ỷ vào thành chủ đại nhân che chở, ở trong Thông Thiên Thành xưa nay quen thói ương ngạnh lớn lối, không coi người khác vào đâu, lần này huynh làm cho hắn thua thiệt như vậy, nhất định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

- Nếu hắn muốn tìm chết, ta không ngại thành toàn cho hắn!

Nghe Dương Khai hời hợt nói như vậy, thiếu phụ lập tức hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội nói: - Tuyệt đối không được, nếu huynh thật giết hắn, thì Thông Thiên Đảo sẽ không có đất cho huynh dung thân!

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta biết làm sao được?

Thiếu phụ nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, biết Dương Khai nói không sai. Chuyện hôm nay, dù Dương Khai nhẹ tay nương tình thả cho Dư Nhạc Bình một đường sống, thì với tâm tính thường ngày của Dư Nhạc Bình khẳng định sẽ không nhẫn nhịn, đến lúc đó Dương Khai hoặc là thúc thủ chịu trói, mặc cho hắn xử lý, hoặc là phấn khởi phản kháng.

- Đa tạ vị sư muội này! Dương Khai nhàn nhạt nói cảm tạ một tiếng.

Tuy thiếu phụ này cũng không có giúp hắn điều gì, nhưng dù sao cũng âm thầm nhắc nhở hắn, xem như người ta có lòng tốt.

Thiếu phụ không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Khai, trong ánh mắt kia chứa đầy vẻ thương hại và đồng tình, dường như đã liệu trước tương lai bi thảm của Dương Khai.

Nội đường vẫn yên tĩnh, mọi người đều không ai nói chuyện với nhau. Người tới nơi này đều muốn cầu xin Tang Đức đại sư luyện khí, thời khắc này chờ đợi lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tình đi nói chuyện phiếm.

Ước chừng sau nửa canh giờ, võ giả thứ nhất đi vào cửa hông bỗng nhiên đi ra. Mọi người đều nhìn lại hắn, chỉ thấy người này sắc mặt vui mừng, dường như gặp chuyện tốt gì, sau khi đi ra không nói một lời liền rời đi.

Võ giả thứ hai vội vàng đứng lên, bước vào chỗ cửa hông.

Cứ tiếp tục như thế, một mực đợi đến khi màn đêm buông xuống, chín người kia đều theo thứ tự rời đi, lúc đi ra mỗi người đều sắc mặt bất đồng, có người vui mừng, có người trang trọng, nhưng không có người nào mày ủ mặt ê.

Dương Khai quan sát sắc mặt, biết danh tiếng của vị Tang Đức đại sư này, quả nhiên là chân tài thực học, hắn giúp chín người kia luyện khí đại khái đều thành công, ngay cả một kiện thất bại cũng không có.

Đồn đãi nói Tang Đức đại sư mơ hồ chạm đến huyền bí của đế khí sư, có lẽ không phải giả.

Chờ đến lúc người thứ 9 từ cửa hông đi ra, Dương Khai mới đứng lên, sải bước đi vào.

Vừa vào cửa hông, bên trong mờ tối âm trầm, bất quá phía trước lại có cánh cửa truyền ra một tia sáng, Dương Khai theo ánh sáng kia một đường đi tới, không bao lâu liền đi tới trong một môi trường nóng hừng hực.

Phóng mắt nhìn tới, nơi này là một cái mật thất, bốn phía có ngọn lửa không ngừng nhảy lên, một cái lò luyện khí to lớn bày ở vị trí chính giữa mật thất, mà ở bên cạnh lò luyện khí, một thân ảnh ngồi xếp bằng, bốn phía ngọn lửa nhấp nháy, thân ảnh ấy cũng ẩn hiện không chừng, vô cùng quỷ dị.

Ánh sáng tuy rằng không tốt lắm, nhưng Dương Khai vẫn thấy rõ diện mạo của Tang Đức đại sư.

Ngoài dự liệu của hắn, vị đại sư này thoạt nhìn giống như một lão già bình thường, toàn thân nhìn không ra mảy may chỗ khác thường, nhưng Dương Khai có thể mơ hồ nhận ra lão già này không dễ chọc, lão ngồi đó giống như một ngọn núi lửa yên lặng, trong thân thể ẩn chứa năng lượng to lớn.

Lão già ngoại trừ là một luyện khí sư không tầm thường, thực lực bản thân lão chỉ sợ cũng tuyệt đối không thấp.

- Ra mắt đại sư! Dương Khai ôm quyền chào.

- Ngồi! Tang Đức giương mắt, chỉ vào một cái bồ đoàn trước mặt, nói.

Dương Khai ung dung ngồi xuống.

- Muốn luyện chế cái gì, lấy ra vật liệu, nói ra yêu cầu của mình! Tang Đức mở miệng nói.

Dương Khai vội vàng lấy ra bộ Tịnh Linh Trận cao cấp, đưa tới hướng Tang Đức nói: - Ta muốn cầu đại sư chữa trị bộ trận kỳ trận cơ này!

Tang Đức nhận lấy, quan sát cẩn thận một hồi, gật gật đầu nói: - Bộ này là do tay lão phu làm, chữa trị nó cũng không khó!

Dương Khai nghe vậy rất vui mừng. Trước hắn đã phỏng đoán Tịnh Linh Trận cao cấp này là do tay Tang Đức làm ra, hiện tại quả nhiên không sai.

Người ta nếu có thể luyện chế, thì nhất định chữa trị là không thành vấn đề, hắn vội nói: - Ta cũng không biết cần tài liệu gì, cho nên cũng không có chuẩn bị, nếu đại sư có tài liệu thích hợp ta có thể mua, nguyên tinh không thành vấn đề!

Tang Đức đưa tay vỗ vào lò luyện khí một cái, nắp lò lập tức bay lên, lão liền thảy toàn bộ trận kỳ trận cơ vào trong, lúc này mới nhìn Dương Khai lạnh nhạt nói: - Ngươi xem ta như là người thiếu nguyên tinh ư?

Dương Khai không biết lão hỏi câu này là có ý gì, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp như thế nào.

- Ta không cần nguyên tinh! Tang Đức nói tiếp.

- Vậy đại sư muốn thứ gì? Dương Khai giật mình trong lòng, thầm nghĩ lão hỏi cũng không thèm hỏi trước đã thảy Tịnh Linh Trận cao cấp của mình vào lò luyện khí, sau đó mới nói không cần nguyên tinh, đây không phải là cố tình lên giá sao?

Vạn nhất thù lao lão muốn mình không trả nổi thì làm sao bây giờ, Tịnh Linh Trận cao cấp còn cần hay không?

Nếu Tịnh Linh Trận này là của hắn, thì cũng cũng không sao, mà mấu chốt vật này là của Lăng Âm Cầm. Hơn nữa còn có ý nghĩa cực lớn với Lăng Âm Cầm, nếu không Dương Khai đâu cần làm chuyện phiền toái như thế, trực tiếp tìm một bộ giá cao mua trả lại cho nàng là được.

Chính vì Tịnh Linh Trận này ký thác tưởng niệm bầu bạn đối với Lăng Âm Cầm, Dương Khai mới phí hết tâm tư tìm tới Tang Đức nơi này chữa trị.

- Vậy phải nhìn xem ngươi có thể cho ta thứ gì! Tang Đức thản nhiên nói.

Dương Khai không khỏi tức giận mắng thầm, thầm nghĩ nếu lão muốn tính mạng của ta chẳng lẽ ta phải giao cho lão? Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn mà! Đứa nhỏ kia hành vi xử sự khiến người ta không dám gật bừa, Tang Đức này cũng đúng y như vậy.

Xem ra đặt tên cũng không sai, Tang Đức Tang Đức, mất đức!

Hắn cố nén không vui trong lòng, trầm giọng nói: - Đại sư muốn thứ gì? Nếu ta có thể làm được, nhất định làm hết sức!

Ngụ ý, không làm được thì sẽ không làm.

Tang Đức mỉm cười, nụ cười kia có vẻ có chút biến hoá kỳ lạ.

Đang lúc Dương Khai tâm thần chuyên chú, chuẩn bị lắng nghe, Tang Đức bên kia bỗng nhiên truyền đến một tia lực lượng thần hồn tinh thuần mà cuồn cuộn, hội tụ thành hình dáng một thanh trường mâu, đâm thẳng tới thức hải của hắn.

Dương Khai tuy rằng bị đánh lén, nhưng phản ứng cũng không chậm, vội vàng thúc giục lực lượng thần hồn đón đỡ.

"Ầm..." Va chạm âm thầm không tiếng động, Dương Khai cùng Tang Đức đều hơi chấn động một chút.

Tang Đức lộ vẻ kinh ngạc trong mắt, ngay sau đó lại mừng rỡ: vốn vẻ lạnh nhạt trong mắt trước đó lập tức phát ra tia sáng khiếp người, dùng một bộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Khai như muốn ăn thịt người, dường như phát hiện một bảo bối gì đó.

Dương Khai lại đứng bật dậy, vừa rồi hắn bị đánh lén, không có phát huy toàn bộ thần thức lực, không phải hắn không muốn phát huy, mà là sợ đánh bị thương Tang Đức. Nếu đánh bị thương nặng thần hồn của lão, thì coi như không có người thay lão tu bổ Tịnh Linh Trận.

Nhưng Tang Đức không nói một lời liền đánh lén mình như vậy, Dương Khai vô cùng căm tức, thầm quyết định nếu lão già này không cho mình một lời giải thích hài lòng, sẽ lập tức gác đao trên cổ lão, buộc lão tu bổ Tịnh Linh Trận kia như lúc ban đầu cho mình... Ngươi... ngươi dám đánh gãy tay của ta! Dư Nhạc Bình cho tới giờ này cũng không thể chấp nhận thực tế một cánh tay của mình bị phế, oán độc nhìn Dương Khai đồng thời tận lực gào thét, gương mặt bởi vì đau đớn gần như hoàn toàn vặn vẹo.

- Cút! Dương Khai hung tợn quát một tiếng.

Một tên Đạo Nguyên tam tầng cảnh nhỏ nhoi dám lớn lối ở trước mặt hắn như vậy, quả thực không biết cái chết thế nào. Mấy ngày nay hắn vốn bởi vì gặp rủi ro lạc đến Thông Thiên Đảo nên tâm tình không tốt lắm, giờ này có người đụng vào trên miệng súng, tự nhiên thừa cơ phát tiết ra.

Dư Nhạc Bình dường như cuối cùng cũng ý thức được Dương Khai không phải là trái hồng mềm có thể tùy tiện bóp nặn, ác độc nhìn trừng trừng vào hắn, rồi ôm cánh tay bị thương xám xịt chạy đi.

Trước cửa nhà đại sư, vẫn yên tĩnh như trước, mười người kia đều toàn thân phát lạnh, sắc mặt trắng bệch.

- Đại sư không phải đã mở cửa sao? Còn phải đợi tới khi nào? Dương Khai thấy đứa nhỏ kia đứng ở đó như kẻ ngốc, lập tức thúc giục một câu.

- Đi theo ta, đi theo ta! Đứa nhỏ co rụt cổ lại, đâu còn dám chậm trễ, vội vàng đi trước dẫn đường.

Với tính tình nóng nảy của Dương Khai cùng xem theo mức độ ra tay tàn nhẫn vừa rồi, phỏng chừng nếu mình không phải môn hạ của Tang Đức đại sư, chỉ sợ người này cũng muốn ra tay với mình.

Dù sao vừa rồi lúc người này bị chiếm chỗ, mình cũng không có giúp hắn nói một câu.

Không bao lâu, đám người dưới hướng dẫn của đứa nhỏ đi vào nội đường, đứa nhỏ kia chỉ vào cửa hông nói: - Từng người một đi vào, đại sư đang ở bên trong, quy củ các ngươi đều đã hiểu, tự tiện đi!

Sau khi nói xong hắn lập tức chạy ra, như một làn khói không thấy bóng dáng.

Đợi hắn đi rồi, võ giả xếp hạng thứ nhất kia mới e dè thận trọng nhìn Dương Khai, phát hiện Dương Khai đã tự ngồi xuống một góc, hắn mới biết đối phương không có ý muốn cướp vị trí thứ nhất của hắn, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi vào cửa hông gặp đại sư luyện khí.

Tám người khác tìm đến Tang Đức đại sư luyện khí cũng đều tự tìm chỗ ngồi chờ tới phiên mình, bất quá hoặc nhiều hoặc ít đều có chút kiêng kỵ Dương Khai, cho nên cách vị trí của hắn khá xa.

Làm như Dương Khai độc bá một phương, còn những người khác thì chen lấn một chỗ.

Dương Khai không thèm để ý chút nào, nhắm mắt lại dưỡng thần.

- Tên Dư Nhạc Bình kia lai lịch không bình thường, vị sư huynh này phải cẩn thận một chút!

Bỗng nhiên truyền vào trong tai Dương Khai một thanh âm dịu dàng, có ý nhắc nhở hắn.

Dương Khai mở mắt ra nhìn lại, liền thấy là một thiếu phụ mặc y phục bình thường.

Trong mười người tới nơi này tìm đại sư luyện khí, chỉ có hai người là Đạo Nguyên tam tầng cảnh, trừ Dương Khai chính là người thiếu phụ này, những người khác đều là Đạo Nguyên nhất, nhị tầng cảnh.

Thiếu phụ tuy rằng ăn mặc bình thường, nhưng không giấu được vẻ đẹp của nàng. Trước đó Dương Khai cũng nhìn lướt qua nàng, nhưng không để ý lắm, không nghĩ tới thời khắc này nàng lại truyền âm cho mình.

Thấy Dương Khai nhìn lại phía mình, thiếu phụ chỉ khẽ gật gật đầu, ngay sau đó dời mắt chỗ khác.

Ở trong nội đường này, Dương Khai cùng nàng là tu vi cao nhất, thần niệm cũng mạnh nhất, cho nên truyền âm như vậy cũng không cần lo lắng sẽ bị những người khác phát hiện. Bất quá nàng lén lén lút lút như vậy, hiển nhiên là không muốn rước lấy phiền toái cho mình.

- Đa tạ vị sư muội này nhắc nhở, ta nhớ kỹ! Dương Khai trả lời.

Thiếu phụ thấy dáng vẻ của hắn dường như không cho là đúng, nói tiếp: - Vị sư huynh này nhất thiết không nên khinh thường, Dư Nhạc Bình kia là người của phủ thành chủ, ỷ vào thành chủ đại nhân che chở, ở trong Thông Thiên Thành xưa nay quen thói ương ngạnh lớn lối, không coi người khác vào đâu, lần này huynh làm cho hắn thua thiệt như vậy, nhất định hắn sẽ không từ bỏ ý đồ!

- Nếu hắn muốn tìm chết, ta không ngại thành toàn cho hắn!

Nghe Dương Khai hời hợt nói như vậy, thiếu phụ lập tức hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh, vội nói: - Tuyệt đối không được, nếu huynh thật giết hắn, thì Thông Thiên Đảo sẽ không có đất cho huynh dung thân!

Dương Khai toét miệng cười, nói: - Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, ta biết làm sao được?

Thiếu phụ nghe vậy, khẽ thở dài một tiếng, biết Dương Khai nói không sai. Chuyện hôm nay, dù Dương Khai nhẹ tay nương tình thả cho Dư Nhạc Bình một đường sống, thì với tâm tính thường ngày của Dư Nhạc Bình khẳng định sẽ không nhẫn nhịn, đến lúc đó Dương Khai hoặc là thúc thủ chịu trói, mặc cho hắn xử lý, hoặc là phấn khởi phản kháng.

- Đa tạ vị sư muội này! Dương Khai nhàn nhạt nói cảm tạ một tiếng.

Tuy thiếu phụ này cũng không có giúp hắn điều gì, nhưng dù sao cũng âm thầm nhắc nhở hắn, xem như người ta có lòng tốt.

Thiếu phụ không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Dương Khai, trong ánh mắt kia chứa đầy vẻ thương hại và đồng tình, dường như đã liệu trước tương lai bi thảm của Dương Khai.

Nội đường vẫn yên tĩnh, mọi người đều không ai nói chuyện với nhau. Người tới nơi này đều muốn cầu xin Tang Đức đại sư luyện khí, thời khắc này chờ đợi lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tình đi nói chuyện phiếm.

Ước chừng sau nửa canh giờ, võ giả thứ nhất đi vào cửa hông bỗng nhiên đi ra. Mọi người đều nhìn lại hắn, chỉ thấy người này sắc mặt vui mừng, dường như gặp chuyện tốt gì, sau khi đi ra không nói một lời liền rời đi.

Võ giả thứ hai vội vàng đứng lên, bước vào chỗ cửa hông.

Cứ tiếp tục như thế, một mực đợi đến khi màn đêm buông xuống, chín người kia đều theo thứ tự rời đi, lúc đi ra mỗi người đều sắc mặt bất đồng, có người vui mừng, có người trang trọng, nhưng không có người nào mày ủ mặt ê.

Dương Khai quan sát sắc mặt, biết danh tiếng của vị Tang Đức đại sư này, quả nhiên là chân tài thực học, hắn giúp chín người kia luyện khí đại khái đều thành công, ngay cả một kiện thất bại cũng không có.

Đồn đãi nói Tang Đức đại sư mơ hồ chạm đến huyền bí của đế khí sư, có lẽ không phải giả.

Chờ đến lúc người thứ 9 từ cửa hông đi ra, Dương Khai mới đứng lên, sải bước đi vào.

Vừa vào cửa hông, bên trong mờ tối âm trầm, bất quá phía trước lại có cánh cửa truyền ra một tia sáng, Dương Khai theo ánh sáng kia một đường đi tới, không bao lâu liền đi tới trong một môi trường nóng hừng hực.

Phóng mắt nhìn tới, nơi này là một cái mật thất, bốn phía có ngọn lửa không ngừng nhảy lên, một cái lò luyện khí to lớn bày ở vị trí chính giữa mật thất, mà ở bên cạnh lò luyện khí, một thân ảnh ngồi xếp bằng, bốn phía ngọn lửa nhấp nháy, thân ảnh ấy cũng ẩn hiện không chừng, vô cùng quỷ dị.

Ánh sáng tuy rằng không tốt lắm, nhưng Dương Khai vẫn thấy rõ diện mạo của Tang Đức đại sư.

Ngoài dự liệu của hắn, vị đại sư này thoạt nhìn giống như một lão già bình thường, toàn thân nhìn không ra mảy may chỗ khác thường, nhưng Dương Khai có thể mơ hồ nhận ra lão già này không dễ chọc, lão ngồi đó giống như một ngọn núi lửa yên lặng, trong thân thể ẩn chứa năng lượng to lớn.

Lão già ngoại trừ là một luyện khí sư không tầm thường, thực lực bản thân lão chỉ sợ cũng tuyệt đối không thấp.

- Ra mắt đại sư! Dương Khai ôm quyền chào.

- Ngồi! Tang Đức giương mắt, chỉ vào một cái bồ đoàn trước mặt, nói.

Dương Khai ung dung ngồi xuống.

- Muốn luyện chế cái gì, lấy ra vật liệu, nói ra yêu cầu của mình! Tang Đức mở miệng nói.

Dương Khai vội vàng lấy ra bộ Tịnh Linh Trận cao cấp, đưa tới hướng Tang Đức nói: - Ta muốn cầu đại sư chữa trị bộ trận kỳ trận cơ này!

Tang Đức nhận lấy, quan sát cẩn thận một hồi, gật gật đầu nói: - Bộ này là do tay lão phu làm, chữa trị nó cũng không khó!

Dương Khai nghe vậy rất vui mừng. Trước hắn đã phỏng đoán Tịnh Linh Trận cao cấp này là do tay Tang Đức làm ra, hiện tại quả nhiên không sai.

Người ta nếu có thể luyện chế, thì nhất định chữa trị là không thành vấn đề, hắn vội nói: - Ta cũng không biết cần tài liệu gì, cho nên cũng không có chuẩn bị, nếu đại sư có tài liệu thích hợp ta có thể mua, nguyên tinh không thành vấn đề!

Tang Đức đưa tay vỗ vào lò luyện khí một cái, nắp lò lập tức bay lên, lão liền thảy toàn bộ trận kỳ trận cơ vào trong, lúc này mới nhìn Dương Khai lạnh nhạt nói: - Ngươi xem ta như là người thiếu nguyên tinh ư?

Dương Khai không biết lão hỏi câu này là có ý gì, trong lúc nhất thời cũng không biết nên đáp như thế nào.

- Ta không cần nguyên tinh! Tang Đức nói tiếp.

- Vậy đại sư muốn thứ gì? Dương Khai giật mình trong lòng, thầm nghĩ lão hỏi cũng không thèm hỏi trước đã thảy Tịnh Linh Trận cao cấp của mình vào lò luyện khí, sau đó mới nói không cần nguyên tinh, đây không phải là cố tình lên giá sao?

Vạn nhất thù lao lão muốn mình không trả nổi thì làm sao bây giờ, Tịnh Linh Trận cao cấp còn cần hay không?

Nếu Tịnh Linh Trận này là của hắn, thì cũng cũng không sao, mà mấu chốt vật này là của Lăng Âm Cầm. Hơn nữa còn có ý nghĩa cực lớn với Lăng Âm Cầm, nếu không Dương Khai đâu cần làm chuyện phiền toái như thế, trực tiếp tìm một bộ giá cao mua trả lại cho nàng là được.

Chính vì Tịnh Linh Trận này ký thác tưởng niệm bầu bạn đối với Lăng Âm Cầm, Dương Khai mới phí hết tâm tư tìm tới Tang Đức nơi này chữa trị.

- Vậy phải nhìn xem ngươi có thể cho ta thứ gì! Tang Đức thản nhiên nói.

Dương Khai không khỏi tức giận mắng thầm, thầm nghĩ nếu lão muốn tính mạng của ta chẳng lẽ ta phải giao cho lão? Quả nhiên là thượng bất chính hạ tắc loạn mà! Đứa nhỏ kia hành vi xử sự khiến người ta không dám gật bừa, Tang Đức này cũng đúng y như vậy.

Xem ra đặt tên cũng không sai, Tang Đức Tang Đức, mất đức!

Hắn cố nén không vui trong lòng, trầm giọng nói: - Đại sư muốn thứ gì? Nếu ta có thể làm được, nhất định làm hết sức!

Ngụ ý, không làm được thì sẽ không làm.

Tang Đức mỉm cười, nụ cười kia có vẻ có chút biến hoá kỳ lạ.

Đang lúc Dương Khai tâm thần chuyên chú, chuẩn bị lắng nghe, Tang Đức bên kia bỗng nhiên truyền đến một tia lực lượng thần hồn tinh thuần mà cuồn cuộn, hội tụ thành hình dáng một thanh trường mâu, đâm thẳng tới thức hải của hắn.

Dương Khai tuy rằng bị đánh lén, nhưng phản ứng cũng không chậm, vội vàng thúc giục lực lượng thần hồn đón đỡ.

"Ầm..." Va chạm âm thầm không tiếng động, Dương Khai cùng Tang Đức đều hơi chấn động một chút.

Tang Đức lộ vẻ kinh ngạc trong mắt, ngay sau đó lại mừng rỡ: vốn vẻ lạnh nhạt trong mắt trước đó lập tức phát ra tia sáng khiếp người, dùng một bộ ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Khai như muốn ăn thịt người, dường như phát hiện một bảo bối gì đó.

Dương Khai lại đứng bật dậy, vừa rồi hắn bị đánh lén, không có phát huy toàn bộ thần thức lực, không phải hắn không muốn phát huy, mà là sợ đánh bị thương Tang Đức. Nếu đánh bị thương nặng thần hồn của lão, thì coi như không có người thay lão tu bổ Tịnh Linh Trận.

Nhưng Tang Đức không nói một lời liền đánh lén mình như vậy, Dương Khai vô cùng căm tức, thầm quyết định nếu lão già này không cho mình một lời giải thích hài lòng, sẽ lập tức gác đao trên cổ lão, buộc lão tu bổ Tịnh Linh Trận kia như lúc ban đầu cho mình...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.