Chương trước
Chương sau
Nhất thời Dương Khai có chút do dự, không biết có nên thừa cơ hội gia nhập Thanh Dương Thần Điện, hưởng thụ bóng mát, hay là tiếp tục một mình thoải mái tự do.

- Ngươi trở về cân nhắc mấy ngày, nghĩ kỹ thì cho ta câu trả lời. Cao Tuyết Đình cũng nhìn ra hắn khó xử, không ép buộc, mà chủ động lùi bước.

Dương Khai thở phào, nói:

- Cám ơn Cao trưởng lão, vậy chuyện Vô Tương Huyền Thảo.

- Giá cả không đổi, ghi sổ trước, ta đã chuyển cho ngươi 1000 gốc. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói:

- Khi nào ngươi thành đệ tử Thần Điện, khoản nợ này mới tính là xong.

- Vậy... được. Khóe miệng Dương Khai co rút, thầm nghĩ Thanh Dương Thần Điện quả thật coi trọng mình, muốn dùng cách này để trói chân mình.

Tiếp theo là một thời gian dài im lặng.

Sau đó, Cao Tuyết Đình mở mắt ra, nói:

- Ngươi ra ngoài, người đưa Vô Tương Huyền Thảo đã chờ sẵn, ngươi đi nói với hắn là được.

- Cám ơn Cao trưởng lão! Dương Khai cám ơn xong, quay người lui ra.

Ra ngoài động phủ, quả nhiên Dương Khai thấy được có một nam nhân trung niên đang chờ.

Nam nhân này khoảng chừng 40 tuổi, tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, đặt ở nơi khác thì có thể rất khá, ví dụ như ở Phong Lâm Thành, lão tổ các đại gia tộc cũng chỉ nằm ở mức độ này.

Nhưng nơi đây là Thanh Dương Thần Điện, vậy thì không đủ xem, hiển nhiên là bởi không đủ tư chất.

Chuyến này Dương Khai rời Phong Lâm Thành, thấy được quá nhiều nhân tài mới nổi, thanh niên tuấn kiệt, tầm mắt cùng lịch duyệt cũng mở rộng hơn trước.

Nam nhân trung niên vừa thấy Dương Khai đi ra, mặt đầy tươi cười, từ xa chắp tay nói:

- Tại hạ phụng lệnh Trần trưởng lão, đưa đến 1000 cây Vô Tương Huyền Thảo, không biết các hạ có phải Dương huynh Dương Khai?

- Đúng vậy! Dương Khai gật đầu.

Nam nhân này sáng mắt lên, không ngừng khen ngợi:

- Đã sớm nghe đại danh Dương huynh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

- Cái gì? Ta rất có tiếng ở Thanh Dương Thần Điện? Dương Khai vuốt mũi.

Nam nhân trung niên cười nói:

- Hẳn là những ngày qua Dương huynh vẫn bế quan khổ tu, cho nên không nghe được tin tức bên ngoài. Đại danh Dương huynh nào chỉ truyền rộng rãi trong Thanh Dương Thần Điện, ngay cả Nam Vực cũng đã vang dội.

- Có chuyện này? Sắc mặt Dương Khai đột nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy không ổn.

Đối phương lại không hề ý thức được Dương Khai khác thường, tiếp tục nịnh nọt:

- Ở trong Tứ Quý Chi Địa, Dương huynh luyện chế bảo đan, chống đỡ Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường, chuyện này đã sớm chấn động thiên hạ, hiện tại Dương huynh đã rất nổi danh rồi...

Hắn đang nói, mới phát hiện sắc mặt Dương Khai khó coi, bỗng ý thức được vấn đề, cười gượng ngừng nịnh nọt, ho khẽ nói:

- Dương huynh, đây là Vô Tương Huyền Thảo do Trần trưởng lão sai ta mang tới, ngài có muốn kiểm tra lại không.

- Không cần. Dương Khai nhận lấy nhẫn không gian của đối phương đưa sang, chắp tay nói cám ơn, liền quay người đi.

Dù nói gây ra chuyện trong trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai cũng đoán mình sẽ không che giấu được chút bí mật, nhưng tin tức truyền bá nhanh như thế, liên lụy rộng như vậy, hắn vẫn không thể ngờ tới.

Nếu là vậy, hắn phải nên suy nghĩ kỹ đề nghị của Cao Tuyết Đình, có nên gia nhập Thanh Dương Thần Điện.

Có lá chắn đệ tử Thanh Dương Thần Điện, ngày sau nhất định sẽ bớt được nhiều rắc rối, bằng không ngày sau đi lại Tinh Giới, làm không xong sẽ bị nhiều người dòm ngó.

Các võ giả trong Tứ Quý Chi Địa nhất định biết Thái Diệu đan đã hết, nhưng mà Thái Diệu đan liên lụy quá lớn, nói không chừng có người không tin tưởng, cứ muốn tìm tới Dương Khai đòi lấy Thái Diệu đan...

Hắn càng nghĩ càng buồn bực, trở về động phủ Tử Trúc Phong, tâm tình mới dần ổn định.

Hiện tại phiền não những điều này cũng vô dụng, nếu thật xuất hiện tình huống như thế, cũng là người ta nghĩ lung tung, không liên quan tới hắn.

Còn phải nói, hắn không phải dễ chọc, dù rằng lịch lãm trong thế giới Thần Du Kính, tu vi thân thể không tăng lên, nhưng thần niệm có tiến bộ vượt bậc, võ giả bình thường đối phó hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trừ khi có Đế Tôn Cảnh ra tay.

Nhưng dù cho Đế Tôn nhất tầng cảnh, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn không trốn được?

Nghĩ vậy, tâm thần của hắn thoải mái, tự nhiên sinh ra khí thế ngạo nghễ, toàn thân tràn đầy tự tin khó tả, thoải mái hơn nhiều.

Ngồi xuống, lấy ra Nô Trùng Trạc, thu 1000 cây Vô Tương Huyền Thảo vào vòng tay, nhét vào hũ chứa Phệ Hồn Trùng.

Trên Kỳ Trùng Kinh có ghi, Vô Tương Huyền Thảo là dược liệu tốt nhất cho quá trình tiến hóa của Phệ Hồn Trùng, bởi vì dược khí Vô Tương Huyền Thảo có tác dụng kích thích rất mạnh, hơn nữa dược hiệu có thể giúp Phệ Hồn Trùng trưởng thành.

Lập tức, bên trong hũ truyền ra tiếng rắc rắc điên cuồng, tựa như ngàn vạn binh mã xung trận.

Dương Khai nghe một hồi, liền không để ý nữa.

Phệ Hồn Trùng tiến hóa, hắn đã không thể nhúng tay, kết quả cuối cùng thế nào, đành phải chờ thời gian chứng minh.

Hắn thu hồi thần niệm, lại lấy ra một món, đặt trong tay ngắm nghía.

Đây là một món Đế Bảo khác của Trùng Đế, Trảm Hồn Đao!

Trước khi vào thế giới Thần Du Kính, hắn chưa từng ngờ tới Trảm Hồn Đao lại là Đế Bảo thần hồn, nếu không mang nó vào theo, có lẽ thật lâu sau này Dương Khai mới phát hiện được.

Nếu nó chỉ là Đế Bảo bình thường, Dương Khai còn không để ý luyện hóa nó.

Hiện tại hắn rất nhiều thủ đoạn chiến đấu, không nói các loại thần thông không gian mà mình lĩnh ngộ ra, chỉ riêng Đế Bảo trong tay cũng có hai loại Tịch Diệt Lôi Châu cùng Bách Vạn Kiếm. Đương nhiên, Bách Vạn Kiếm thi trở về Phong Lâm Thành vẫn phải trả lại Tần gia.

Nhưng mà ham nhiều không lợi, trước kia Dương Khai không luyện hóa Trảm Hồn Đao, đầu tiên là có băn khoăn này, thứ hai cũng là không đủ thực lực.

Nhưng nếu nó là Đế Bảo thần hồn, vậy thì khác, Dương Khai nhất định phải luyện hóa nó.

Cho nên hắn sớm hạ quyết tâm, đợi xử lý xong chuyện Phệ Hồn Trùng, liền bắt đầu luyện hóa Trảm Hồn Đao.

Vốn hắn tưởng luyện hóa Đế Bảo như vậy nhất định phải tốn không ít công sức, dù sao chỉ riêng Nô Trùng Trạc cũng làm hắn tốn hơn 1 tháng, càng đừng nói Trảm Hồn Đao chủ sát phạt.

Nhưng thực tế, luyện hóa Trảm Hồn Đao còn muốn thoải mái hơn cả Nô Trùng Trạc.

Trước sau không tới nửa tháng, Dương Khai đã phá vỡ cấm chế, hủy diệt dấu ấn Trùng Đế, để lại dấu ấn thần hồn của mình....

Hắn nghĩ lại, cảm thấy xuất hiện tình trạng này là vì 2 nguyên nhân, một là thần niệm của mình đủ mạnh, rút ngắn thời gian luyện hóa; hai là ở trong thế giới Thần Du Kính, nó từng dung hợp với linh thể thần hồn của mình, cùng chung chiến đấu, điều này tăng cường liên hệ tâm thần giữa hắn và Trảm Hồn Đao, cho nên mới chỉ cần nửa tháng là luyện hóa xong.

Nhưng mà... cũng như những bí bảo khác, luyện hóa xong cũng không nhất định phát huy ra toàn bộ uy lực, muốn phát huy hết uy năng của bí bảo, nhất định phải tiến hành tuần tự.

Dương Khai đặt Trảm Hồn Đao trong thức hải, linh thể thần hồn hiện ra, không tiếc tiêu hao tâm thần dùng bí pháp tế luyện.

Bí pháp này là hắn học được từ Thiên Diễn.

Trong 2 ngày cuối cùng ở thế giới Thần Du, Dương Khai thỉnh giáo tiền bối Thiên Diễn không ít thứ.

Dù sao người ta cũng là Đại Đế, ngay cả không có thân xác, nhưng nếu đến trình độ này, chỉ điểm Dương Khai còn không đơn giản?

Kinh nghiệm, bí pháp tu luyện thần hồn, Thiên Diễn không che giấu, truyền thụ cho Dương Khai không ít kiến thức cho hắn được lợi cả đời.

Nhưng về mặt bí thuật, Dương Khai chỉ học một thứ từ Thiên Diễn.

Thiên Diễn có nói, bí thuật chỉ quý tinh thông không cần nhiều, nếu dùng tốt, dù chỉ học được một thứ cũng có thể vô địch thiên hạ, nếu dùng không tốt thì có học nhiều cũng vô dụng. Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về biển, võ kỹ công pháp cũng cùng đạo lý này.

Cho nên lão cũng chỉ truyền cho Dương Khai một loại bí thuật.

Bí thuật này tên là: Phá Thiên Nhất Kích!

Bình thường, dùng pháp môn đặc thù tế luyện tẩm bổ vũ khí của mình, đợi lúc cần dùng, ra một chiêu sẽ bùng nổ toàn bộ uy lực tích lũy, thường có thể đạt tới hiệu quả một chiêu chết ngay, giải quyết nhanh gọn.

Thiên Diễn không có bí bảo thần hồn, cho nên lão dùng bí thuật này tẩm bổ vũ khí ngưng tụ từ lực lượng thần hồn.

Hơn nữa, đó là chuyện mấy chục ngàn năm trước, khi lão là Đế Tôn Cảnh đã lĩnh ngộ ra bí thuật này.

Hiện tại Thiên Diễn đã không cần loại bí thuật này nữa, bản thân đã là Đại Đế, nắm giữ quy tắc thiên địa, thiên hạ này không ai là đối thủ, còn cần bí thuật làm gì?

Vừa lúc lấy ra dạy Dương Khai.

Tuy rằng Phá Thiên Nhất Kích chỉ có hiệu quả một lần khi tế ra bí bảo thần hồn, công kích sau đó cũng chỉ phát huy uy năng vốn có, nhưng bản thân Trảm Hồn Đao chính là Đế Bảo, cho dù Dương Khai không thể phát huy được toàn bộ uy năng của nó, nhưng với thực lực hiện tại mà buộc phải lấy ra bảo vật này, sợ là cũng không mấy người đỡ được.

Lại cộng thêm bí thuật Phá Thiên Nhất Kích, chỉ một đòn, Đế Tôn Cảnh có khi cũng phải lùi bước.

Đây cũng là chiêu sát thủ hộ mệnh, Dương Khai tự nhiên dốc hết sức mà tế luyện.

Trong thức hải, linh thể thần hồn của Dương Khai hiện ra, hai tay không ngừng bấm quyết, thức hải sôi trào, hội tụ thành sóng, từng đợt từng đợt tẩy rửa Trảm Hồn Đao.

Mỗi lần tẩy rửa, Dương Khai biến ảo pháp quyết, Trảm Hồn Đao lóe lên hào quang, uy năng tăng thêm một chút, dù là gần như không nhận ra, nhưng tiếp tục như vậy, nhất định uy năng sẽ làm người ta ngước nhìn.

Tung đao đầu tiên cũng nhất định kinh hồn khiếp vía!

Thỉnh thoảng Dương Khai phun ra khí thần hồn tinh thuần, thổi vào Trảm Hồn Đao, tẩy rửa lực lượng của nó.

Từng ngày trôi qua, Dương Khai ở trong động phủ Tử Trúc Phong, luôn dùng bí thuật Phá Thiên Nhất Kích tế luyện Trảm Hồn Đao.

Tuy nhiên hắn cùng dành thời gian vào Tiểu Huyền Giới gặp Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích.

Lần trước đưa viên Thái Diệu đan cuối cùng cho Hoa Thanh Ti, nữ nhân này không khác khí sử dụng, hơn nữa thái độ đối với Dương Khai cũng xoay chuyển 108 độ, dù không đến mức nói gì cũng nghe, nhưng đã không còn bài xích như trước, lúc ở chung với Dương Khai cũng ngoan ngoãn nghe lời hơn. Nhất thời Dương Khai có chút do dự, không biết có nên thừa cơ hội gia nhập Thanh Dương Thần Điện, hưởng thụ bóng mát, hay là tiếp tục một mình thoải mái tự do.

- Ngươi trở về cân nhắc mấy ngày, nghĩ kỹ thì cho ta câu trả lời. Cao Tuyết Đình cũng nhìn ra hắn khó xử, không ép buộc, mà chủ động lùi bước.

Dương Khai thở phào, nói:

- Cám ơn Cao trưởng lão, vậy chuyện Vô Tương Huyền Thảo.

- Giá cả không đổi, ghi sổ trước, ta đã chuyển cho ngươi 1000 gốc. Cao Tuyết Đình nhàn nhạt nói:

- Khi nào ngươi thành đệ tử Thần Điện, khoản nợ này mới tính là xong.

- Vậy... được. Khóe miệng Dương Khai co rút, thầm nghĩ Thanh Dương Thần Điện quả thật coi trọng mình, muốn dùng cách này để trói chân mình.

Tiếp theo là một thời gian dài im lặng.

Sau đó, Cao Tuyết Đình mở mắt ra, nói:

- Ngươi ra ngoài, người đưa Vô Tương Huyền Thảo đã chờ sẵn, ngươi đi nói với hắn là được.

- Cám ơn Cao trưởng lão! Dương Khai cám ơn xong, quay người lui ra.

Ra ngoài động phủ, quả nhiên Dương Khai thấy được có một nam nhân trung niên đang chờ.

Nam nhân này khoảng chừng 40 tuổi, tu vi Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, đặt ở nơi khác thì có thể rất khá, ví dụ như ở Phong Lâm Thành, lão tổ các đại gia tộc cũng chỉ nằm ở mức độ này.

Nhưng nơi đây là Thanh Dương Thần Điện, vậy thì không đủ xem, hiển nhiên là bởi không đủ tư chất.

Chuyến này Dương Khai rời Phong Lâm Thành, thấy được quá nhiều nhân tài mới nổi, thanh niên tuấn kiệt, tầm mắt cùng lịch duyệt cũng mở rộng hơn trước.

Nam nhân trung niên vừa thấy Dương Khai đi ra, mặt đầy tươi cười, từ xa chắp tay nói:

- Tại hạ phụng lệnh Trần trưởng lão, đưa đến 1000 cây Vô Tương Huyền Thảo, không biết các hạ có phải Dương huynh Dương Khai?

- Đúng vậy! Dương Khai gật đầu.

Nam nhân này sáng mắt lên, không ngừng khen ngợi:

- Đã sớm nghe đại danh Dương huynh, hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.

- Cái gì? Ta rất có tiếng ở Thanh Dương Thần Điện? Dương Khai vuốt mũi.

Nam nhân trung niên cười nói:

- Hẳn là những ngày qua Dương huynh vẫn bế quan khổ tu, cho nên không nghe được tin tức bên ngoài. Đại danh Dương huynh nào chỉ truyền rộng rãi trong Thanh Dương Thần Điện, ngay cả Nam Vực cũng đã vang dội.

- Có chuyện này? Sắc mặt Dương Khai đột nhiên trầm xuống, trong lòng cảm thấy không ổn.

Đối phương lại không hề ý thức được Dương Khai khác thường, tiếp tục nịnh nọt:

- Ở trong Tứ Quý Chi Địa, Dương huynh luyện chế bảo đan, chống đỡ Thiên Vũ Thánh Địa Vô Thường, chuyện này đã sớm chấn động thiên hạ, hiện tại Dương huynh đã rất nổi danh rồi...

Hắn đang nói, mới phát hiện sắc mặt Dương Khai khó coi, bỗng ý thức được vấn đề, cười gượng ngừng nịnh nọt, ho khẽ nói:

- Dương huynh, đây là Vô Tương Huyền Thảo do Trần trưởng lão sai ta mang tới, ngài có muốn kiểm tra lại không.

- Không cần. Dương Khai nhận lấy nhẫn không gian của đối phương đưa sang, chắp tay nói cám ơn, liền quay người đi.

Dù nói gây ra chuyện trong trong Tứ Quý Chi Địa, Dương Khai cũng đoán mình sẽ không che giấu được chút bí mật, nhưng tin tức truyền bá nhanh như thế, liên lụy rộng như vậy, hắn vẫn không thể ngờ tới.

Nếu là vậy, hắn phải nên suy nghĩ kỹ đề nghị của Cao Tuyết Đình, có nên gia nhập Thanh Dương Thần Điện.

Có lá chắn đệ tử Thanh Dương Thần Điện, ngày sau nhất định sẽ bớt được nhiều rắc rối, bằng không ngày sau đi lại Tinh Giới, làm không xong sẽ bị nhiều người dòm ngó.

Các võ giả trong Tứ Quý Chi Địa nhất định biết Thái Diệu đan đã hết, nhưng mà Thái Diệu đan liên lụy quá lớn, nói không chừng có người không tin tưởng, cứ muốn tìm tới Dương Khai đòi lấy Thái Diệu đan...

Hắn càng nghĩ càng buồn bực, trở về động phủ Tử Trúc Phong, tâm tình mới dần ổn định.

Hiện tại phiền não những điều này cũng vô dụng, nếu thật xuất hiện tình huống như thế, cũng là người ta nghĩ lung tung, không liên quan tới hắn.

Còn phải nói, hắn không phải dễ chọc, dù rằng lịch lãm trong thế giới Thần Du Kính, tu vi thân thể không tăng lên, nhưng thần niệm có tiến bộ vượt bậc, võ giả bình thường đối phó hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

Trừ khi có Đế Tôn Cảnh ra tay.

Nhưng dù cho Đế Tôn nhất tầng cảnh, hắn đánh không lại chẳng lẽ còn không trốn được?

Nghĩ vậy, tâm thần của hắn thoải mái, tự nhiên sinh ra khí thế ngạo nghễ, toàn thân tràn đầy tự tin khó tả, thoải mái hơn nhiều.

Ngồi xuống, lấy ra Nô Trùng Trạc, thu 1000 cây Vô Tương Huyền Thảo vào vòng tay, nhét vào hũ chứa Phệ Hồn Trùng.

Trên Kỳ Trùng Kinh có ghi, Vô Tương Huyền Thảo là dược liệu tốt nhất cho quá trình tiến hóa của Phệ Hồn Trùng, bởi vì dược khí Vô Tương Huyền Thảo có tác dụng kích thích rất mạnh, hơn nữa dược hiệu có thể giúp Phệ Hồn Trùng trưởng thành.

Lập tức, bên trong hũ truyền ra tiếng rắc rắc điên cuồng, tựa như ngàn vạn binh mã xung trận.

Dương Khai nghe một hồi, liền không để ý nữa.

Phệ Hồn Trùng tiến hóa, hắn đã không thể nhúng tay, kết quả cuối cùng thế nào, đành phải chờ thời gian chứng minh.

Hắn thu hồi thần niệm, lại lấy ra một món, đặt trong tay ngắm nghía.

Đây là một món Đế Bảo khác của Trùng Đế, Trảm Hồn Đao!

Trước khi vào thế giới Thần Du Kính, hắn chưa từng ngờ tới Trảm Hồn Đao lại là Đế Bảo thần hồn, nếu không mang nó vào theo, có lẽ thật lâu sau này Dương Khai mới phát hiện được.

Nếu nó chỉ là Đế Bảo bình thường, Dương Khai còn không để ý luyện hóa nó.

Hiện tại hắn rất nhiều thủ đoạn chiến đấu, không nói các loại thần thông không gian mà mình lĩnh ngộ ra, chỉ riêng Đế Bảo trong tay cũng có hai loại Tịch Diệt Lôi Châu cùng Bách Vạn Kiếm. Đương nhiên, Bách Vạn Kiếm thi trở về Phong Lâm Thành vẫn phải trả lại Tần gia.

Nhưng mà ham nhiều không lợi, trước kia Dương Khai không luyện hóa Trảm Hồn Đao, đầu tiên là có băn khoăn này, thứ hai cũng là không đủ thực lực.

Nhưng nếu nó là Đế Bảo thần hồn, vậy thì khác, Dương Khai nhất định phải luyện hóa nó.

Cho nên hắn sớm hạ quyết tâm, đợi xử lý xong chuyện Phệ Hồn Trùng, liền bắt đầu luyện hóa Trảm Hồn Đao.

Vốn hắn tưởng luyện hóa Đế Bảo như vậy nhất định phải tốn không ít công sức, dù sao chỉ riêng Nô Trùng Trạc cũng làm hắn tốn hơn 1 tháng, càng đừng nói Trảm Hồn Đao chủ sát phạt.

Nhưng thực tế, luyện hóa Trảm Hồn Đao còn muốn thoải mái hơn cả Nô Trùng Trạc.

Trước sau không tới nửa tháng, Dương Khai đã phá vỡ cấm chế, hủy diệt dấu ấn Trùng Đế, để lại dấu ấn thần hồn của mình....

Hắn nghĩ lại, cảm thấy xuất hiện tình trạng này là vì 2 nguyên nhân, một là thần niệm của mình đủ mạnh, rút ngắn thời gian luyện hóa; hai là ở trong thế giới Thần Du Kính, nó từng dung hợp với linh thể thần hồn của mình, cùng chung chiến đấu, điều này tăng cường liên hệ tâm thần giữa hắn và Trảm Hồn Đao, cho nên mới chỉ cần nửa tháng là luyện hóa xong.

Nhưng mà... cũng như những bí bảo khác, luyện hóa xong cũng không nhất định phát huy ra toàn bộ uy lực, muốn phát huy hết uy năng của bí bảo, nhất định phải tiến hành tuần tự.

Dương Khai đặt Trảm Hồn Đao trong thức hải, linh thể thần hồn hiện ra, không tiếc tiêu hao tâm thần dùng bí pháp tế luyện.

Bí pháp này là hắn học được từ Thiên Diễn.

Trong 2 ngày cuối cùng ở thế giới Thần Du, Dương Khai thỉnh giáo tiền bối Thiên Diễn không ít thứ.

Dù sao người ta cũng là Đại Đế, ngay cả không có thân xác, nhưng nếu đến trình độ này, chỉ điểm Dương Khai còn không đơn giản?

Kinh nghiệm, bí pháp tu luyện thần hồn, Thiên Diễn không che giấu, truyền thụ cho Dương Khai không ít kiến thức cho hắn được lợi cả đời.

Nhưng về mặt bí thuật, Dương Khai chỉ học một thứ từ Thiên Diễn.

Thiên Diễn có nói, bí thuật chỉ quý tinh thông không cần nhiều, nếu dùng tốt, dù chỉ học được một thứ cũng có thể vô địch thiên hạ, nếu dùng không tốt thì có học nhiều cũng vô dụng. Đại đạo ba ngàn, trăm sông đổ về biển, võ kỹ công pháp cũng cùng đạo lý này.

Cho nên lão cũng chỉ truyền cho Dương Khai một loại bí thuật.

Bí thuật này tên là: Phá Thiên Nhất Kích!

Bình thường, dùng pháp môn đặc thù tế luyện tẩm bổ vũ khí của mình, đợi lúc cần dùng, ra một chiêu sẽ bùng nổ toàn bộ uy lực tích lũy, thường có thể đạt tới hiệu quả một chiêu chết ngay, giải quyết nhanh gọn.

Thiên Diễn không có bí bảo thần hồn, cho nên lão dùng bí thuật này tẩm bổ vũ khí ngưng tụ từ lực lượng thần hồn.

Hơn nữa, đó là chuyện mấy chục ngàn năm trước, khi lão là Đế Tôn Cảnh đã lĩnh ngộ ra bí thuật này.

Hiện tại Thiên Diễn đã không cần loại bí thuật này nữa, bản thân đã là Đại Đế, nắm giữ quy tắc thiên địa, thiên hạ này không ai là đối thủ, còn cần bí thuật làm gì?

Vừa lúc lấy ra dạy Dương Khai.

Tuy rằng Phá Thiên Nhất Kích chỉ có hiệu quả một lần khi tế ra bí bảo thần hồn, công kích sau đó cũng chỉ phát huy uy năng vốn có, nhưng bản thân Trảm Hồn Đao chính là Đế Bảo, cho dù Dương Khai không thể phát huy được toàn bộ uy năng của nó, nhưng với thực lực hiện tại mà buộc phải lấy ra bảo vật này, sợ là cũng không mấy người đỡ được.

Lại cộng thêm bí thuật Phá Thiên Nhất Kích, chỉ một đòn, Đế Tôn Cảnh có khi cũng phải lùi bước.

Đây cũng là chiêu sát thủ hộ mệnh, Dương Khai tự nhiên dốc hết sức mà tế luyện.

Trong thức hải, linh thể thần hồn của Dương Khai hiện ra, hai tay không ngừng bấm quyết, thức hải sôi trào, hội tụ thành sóng, từng đợt từng đợt tẩy rửa Trảm Hồn Đao.

Mỗi lần tẩy rửa, Dương Khai biến ảo pháp quyết, Trảm Hồn Đao lóe lên hào quang, uy năng tăng thêm một chút, dù là gần như không nhận ra, nhưng tiếp tục như vậy, nhất định uy năng sẽ làm người ta ngước nhìn.

Tung đao đầu tiên cũng nhất định kinh hồn khiếp vía!

Thỉnh thoảng Dương Khai phun ra khí thần hồn tinh thuần, thổi vào Trảm Hồn Đao, tẩy rửa lực lượng của nó.

Từng ngày trôi qua, Dương Khai ở trong động phủ Tử Trúc Phong, luôn dùng bí thuật Phá Thiên Nhất Kích tế luyện Trảm Hồn Đao.

Tuy nhiên hắn cùng dành thời gian vào Tiểu Huyền Giới gặp Hoa Thanh Ti cùng Trương Nhược Tích.

Lần trước đưa viên Thái Diệu đan cuối cùng cho Hoa Thanh Ti, nữ nhân này không khác khí sử dụng, hơn nữa thái độ đối với Dương Khai cũng xoay chuyển 108 độ, dù không đến mức nói gì cũng nghe, nhưng đã không còn bài xích như trước, lúc ở chung với Dương Khai cũng ngoan ngoãn nghe lời hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.