Chương trước
Chương sau
Nửa ngày sau, Dương Khai từ chỗ Ôn Tử Sam quay trở về Phi Yến Phong.

Nửa ngày này, Ôn Tử Sam giảng giải cặn kẽ cho Dương Khai về sự huyền bí của Thần Du Kính, Dương Khai càng biết nhiều về Thần Du Kính lại càng kinh ngạc sao trên đời có thể sinh ra một loại dị bảo như vậy, tồn tại trong không gian quỷ bí như vậy.

Ôn Tử Sam nói không sai, chỉ cần có thể đi vào Thần Du Kính, còn sống đi ra đều sẽ là tăng lên to lớn đối với bất kỳ võ giả nào, loại tăng lên này không phải đơn thuần là tăng thực lực mà là cả người, năng lực tổng hợp tăng lên, đối với bất kỳ võ giả nào đều có ý nghĩa phi phàm.

Mà tới đây hắn cũng hiểu rõ vì sao mấy ngày trước Cao Tuyết Đình bỗng nhiên tìm đến mình, đồng thời trước khi đi còn tặng mình một kiện Tử Dương Huyền Quang Tráo. Nàng hoặc là đã sớm có dự liệu với chuyện này hoặc là phòng ngừa chu đáo cho nên cố ý cho mình một kiện thần hồn bí bảo phòng ngự, chính là để Dương Khai có được một tầng bảo đảm an toàn khi đi vào Thần Du Kính.

Nghĩ tới đây trong lòng Dương Khai hơi lăn tăn, sau một hồi suy tư mặt hắn lộ vẻ cười khổ thấp giọng thì thầm:

- Gừng càng già càng cay a.

Hắn sở dĩ nói câu nà là vì mình suy nghĩ rõ ràng chuyện đi vào Thần Du Kính, đám người Ôn Tử Sam cũng là mười mấy ngày trước đã thương nghị xong.

Nhưng hôm nay vị Ôn điện chủ này lại ra vẻ làm khó, đồng thời trong lời nói nhiều lần mơ hồ chỉ ra phần thưởng cho những thu hoạch của đám người Hạ Sanh với Dương Khai khác nhau, mục đích dẫn dụ Dương Khai dùng hết những lời hứa hẹn lúc trước.

Nói cách khác, Dương Khai dù không sử dụng lời hứa hẹn không tính là quá đáng mà Ôn Tử Sam đáp ứng hắn, chắc hẳn cũng có thể đi vào Thần Du Kính.

Việc đã đến nước này hối hận cũng là vô ích, Dương Khai cảm giác mình ngược lại phải cảm tạ Ôn Tử Sam, hắn mở ra cho mình một đại bí mật Thanh Dương Thần Điện cho một người ngoài như mình, để cho mình có cơ hội đi vào Thần Du Kính, lời hứa hẹn kia dùng hết có gì là ngại.

Ngày mai liền phải đi vào Thần Du Kính, cho nên sau khi quay về Phi Yến Phong hắn cũng không vội vã đi tế luyện Tử Dương Huyền Quang Tráo, vì trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày dù tế luyện thế nào đi nữa cũng không có hiệu quả nhiều.

Hắn chỉ ngồi khoanh chân tĩnh toạ, điều chỉnh trạng thái tự thân đến tốt nhất.

Sáng sớm hôm sau, Dương Khai mở mắt, thần quang rạng rỡ, hiển nhiên đã nghỉ ngơi không tệ.

Ngay sau đó hắn liền bước vào một chỗ sâu utrong dãy Thanh Dương.

Ước chừng sau nửa canh giờ, một ngọn núi cao dưới chân, Dương Khai thả thân mình rơi xuống.

Ở bên kia trên vùng đất trống đã có bốn đạo thân ảnh đứng sừng sững, Dương Khai đảo mắt qua liền phát hiện bốn người đó rõ ràng là đám ngươi Hạ Sanh, Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu cùng Trầm Mục Ki.

- Hắc, ta đã biết Dương huynh tất nhiên cũng sẽ đến. Hạ Sanh nhìn thấy Dương Khai liền cười to nhìn sang.

Tiêu Bạch Y mắt lộ vẻ khiếp sợ, bởi vì hắn nghĩ đến sự tình Thần Du Kính liên quan đến cơ mật trong tông môn, Dương Khai là người ngoài dù công lao lớn hơn nữa cũng không thể có cơ hội đi vào. Nhưng không nghĩ tới điện chủ nhà mình lại hào phóng tới mức này.

- Dương sư đệ. Mộ Dung Hiểu Hiểu hướng về phía Dương Khai nhoẻn cười gật đầu lên tiếng chào.

- Dương huynh. Trầm Mục Ki cũng hơi ôm quyền, giờ này hắn với Dương Khai tuy không coi là quen thuộc nhưng tối thiểu cũng coi như đã nói mấy câu. Hơn nữa chuyến này mọi người đều muốn đi vào Thần Du Kính, phải tương trợ giúp đỡ lẫn nhau, tạo quan hệ tốt tất nhiên cũng không có vấn đề gì.

Dương KHai cũng ôm quyền đáp lại, nhìn hết thảy mọi người, cùng họ hàn huyên mấy câu, lúc này mới chuyển lời nói:

- Lần này chỉ có mấy người chúng ta đi vào sao? Không có vị trưởng lão nào dẫn đầu sao?

Hạ Sanh cười nói:

- Tất nhiên là có, nghe nói trong Thần Du Kính hung hiểm không nhỏ, Thần Điện cũng không yên lòng để mấy người Đạo Nguyên Cảnh chúng ta đơn độc đi vào, sẽ phái trưởng lão Đế Tôn Cảnh tới hiệp trợ.

- Chỉ là không biết là người nào. Trầm Mục Ki cười nói.

Hạ Sanh sắc mặt tối sầm lẩm bẩm nói:

- Nhưng nhất thiết đừng có là Cao trưởng lão.

Lần trước đi Tứ Quý Chi Địa, trên đường đi về hắn đều bị Cao trưởng lão mấy lần bỏ lại lâu thuyền nên rất sợ hãi Cao Tuyết Đình.

Sau khi nói xong Hạ Sanh nghi ngờ quay đầu nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu, gương mặt không hiểu nói:

- Hiểu Hiểu, tối qua không nghỉ ngơi tốt à? Mí mắt ngươi nhảy loạn lên vậy?

- Không phải.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng đáp, gương mặt lộ vẻ lo lắng.

- Hừ. Bạch Tiểu Y hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Trầm Mục Ki cùng Dương Khai một người ngẩng đầu nhìn trời, một cúi đầu nhìn đất.

Hạ Sanh bỗng như hiểu rõ điều gì, cả người không khỏi kích động.

Chỗ sau lưng kia một cỗ lạnh lẽo đánh úp lại, phảng phất có một tuyệt thế Ma Thần đứng sau hắn, thân ảnh cao lớn che đậy thiên địa làm cả người Hạ Sanh như rơi vào hầm băng.

- Haha. Hắn mạnh cười khan một tiếng:

- Ta vừa mới nói gì nhỉ…

Lời còn chưa nói hết, trên đầu hắn đã truyền tới một trận đau đớn như bị ai đó đánh mạnh, sau đó cả người nằm duỗi thẳng trên mặt đất không nhúc nhích.

- Đi theo bổn cung. Cao Tuyết Đình từ tốn nói một tiếng, xoay người hướng bay lên phía trên.

- Vâng. Mấy người lên tiếng đi theo sát phía sau Cao Tuyết Đình.

Mộ Dung Hiểu Hiểu trước khi rời đi còn liếc Hạ Sanh một cái đầy cảm thông nhưng không có can đảm kéo hắn lên, chỉ có lặng lẽ cầu nguyện cho sư huynh.

Dọc đường đi, Cao Tuyết Đình không nói một lời làm mấy đệ tử đều cảm nhận được áp lực lớn lao. Chẳng biết tại sao chung sống cùng Cao Tuyết Đình các đệ tử đều không tự chủ được đều trang trọng, như bị khí tràng lạnh băng của nàng chấn nhiếp.

Không bao lâu mọi người đã tới chỗ đỉnh núi.

Mà trên đỉnh núi này có một mặt vách đá dựng đứng giáp một vực sâu bằng phẳng bóng loáng.

Cao Tuyết Đình cứ lạnh lẽo đứng trước vách đá dựng đứng.

Đám người Dương Khai đứng phía ngoài cách nàng chừng ba trượng đều tò mò quan sát chỗ này.

Dương Khai tò mò là hợp lý, bởi vì hắn không phải đệ tử Thanh Dương Thần Điện nên rất xa lạ với chỗ này. Nhưng đám người Tiêu Bạch Y lại khác, bọn họ mặc dù ở Thanh Dương Thần Điện không ít năm, lại luôn ở đây cầu sư học nghệ, cũng nhiều lần đi ngang qua chỗ này nhưng lại chưa từng chú ý tới nơi này, chỉ nghĩ đây là một ngọn núi bình thường mà thôi nhưng không hề nghĩ tới chỗ này lại ẩn chứa một bí mật lớn lao.

- Đợi sau khi vào trong đừng nhìn những gì không nên nhìn, đừng nói những gì không nên nói… Cao Tuyết Đình bỗng nghiêm nghị dặn dò một câu.

- Nhất là ngươi.

Nói xong câu cuối, nàng ánh mắt uy nghiêm nhìn Hạ Sanh đang đứng nấp sau Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Cũng không biết hắn đuổi theo tới khi nào…

- Đệ tử bây giờ liền cấm khẩu. Hạ Sanh vừa nghe liền lập tức đưa tay kéo ngang miệng làm bộ dạng như dùng kim khâu miệng lại.

Cao Tuyết Đình lúc này mới quay đầu, mặt hướng về vách đá kia duyên dáng gọi to:

- Vưu bà bà, Tuyết Đình phụng tông chủ chi mệnh đưa mấy đệ tử đi vào Thần Du Kính, xin bà bà mở ra cấm chế.

Giọng nói của nàng vô cùng khách khí, mặc dù là lúc đối diện với Ôn Tử Sam cùng Cừu Nhiễm cũng không khách khí như vậy.

Đối với Ôn Tử Sam không nói, Cao Tuyết Đình dường như được Ôn Tử Sam một tay nuôi lớn, hai người vô cùng thân mật, hơn nữa Ôn Tử Sam thường xuyên có những hành động lời nói làm Cao Tuyết Đình tức giận nên tự nhiên khó được Cao Tuyết Đình tôn trọng. Nhưng Cừu Nhiễm thân là Thanh Dương Thần Điện phó điện chủ, cũng là tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh mà tới nay chưa từng được Cao Tuyết Đình đối đãi khách khí như vậy.

Hơn nữa Dương Khai mơ hồ cảm thấy trong thần thái của Cao Tuyết Đình ngoài khách khí còn có chút cẩn thận cùng căng thẳng.

Hơn nữa câu tự xưng của nàng nói đúng như mình là hậu bối, Dương Khai lập tức suy đoán ra vị bà bà trông coi cấm địa này là một nhân vật cấp bậc rất cổ, hơn nữa tính khí phải rất khó đối đãi.

Điều phỏng đoán này làm Dương Khai hơi kinh ngạc, vì hắn không nghĩ tới ở Thanh Dương Thần Điện còn có nhân vật như vậy tồn tại.

Cao Tuyết Đình dứt lời liền cứ như vậy chờ đợi.

Ước chừng thời gian quá nửa nén hương, phía trước vách đá dựng đứng kia mới loé lên một tia sáng, ngay sau đó vách đá vốn trống không lại xuất hiện một sơn động.

Cao Tuyết Đình thấy vậy liền thấp giọng nói với mọi người:

- Đi theo ta.

Lúc này thân hình nàng thoắt một cái liền hướng vào trong sơn động kia, những người khác theo sát phía sau.

Sau khi vào sơn động, một bầu không khí âm lãnh bao phủ mọi người, ngay cả người thực lực thấp nhất cũng là Đạo Nguyên Cảnh cũng không tự chủ được lạnh cả người, toàn thân nổi da gà.

Sơn động thanh tịnh đẹp đẽ, ánh sáng hơi yếu, Cao Tuyết Đình đi trước dẫn đường, mọi người theo sát phía sau nàng bước cẩn thận.

Không ai nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng bị áp chế đến chí cực, chỉ có tiếng tim đập hơi yếu không ngừng vang lên, đều đều làm tăng thêm không khí biến hoá kỳ lạ này.

Trong sơn động đường ngang dọc quanh co khúc khuỷu, Cao Tuyết Đình dường như dắt mọi người đi vào sâu trong lòng núi.

Đi một hồi lâu phía trước mới xuất hiện chút tia sáng.

Chốc lát mọi người đi tới một hang đá vôi rộng lớn.

Đưa mắt nhìn tới thấy hang động đá vôi này đơn điệu, không có bao nhiêu thứ, mà ở chính giữa kia có chỗ loé lên quầng sáng ước chừng lớn bằng một mặt bàn phảng phất giống như một chiếc gương đứng sừng sững.

Thần sắc mọi người không khỏi chấn động lập tức hiểu được đó chính là Thần Du Kính trong lời đồn, mỗi người đều chăm chú nhìn bên đó, muốn xem cho rõ.

Khi ánh mắt mọi người đặt vào đó chính là lúc phát hiện ra Thần Du Kính kia huyền diệu chí cực, mặt kính vốn bằng phẳng lập tức hoá thành lốc xoáy to lớn truyền ra lực hấp dẫn khó tưởng tượng. Ngay sau đó, thức hải mọi người nhào lộn, thần hồn không yên, bộ dạng như cả hồn phách đều bị hút đi.

Đám người cả kinh thất sắc vội vàng dời ánh mắt không dám chú ý tới sự tồn tại quỷ dị kia, mỗi người đều toát mồ hôi lạnh.

- Người tuổi trẻ luôn phải chịu thiệt một chú mới biết tự mình bé nhỏ bao nhiêu. Hừ.

Bỗng nhiên một thanh âm chói tai vang lên, quanh quẩn trong hang đá rộng rãi này, làm người ta cảm thấy sốt ruột, cả người không được tự nhiên.

Nếu thực phải hình dung, thanh âm kia giống như hai cục sắt dùng sức ma sát gây ra tiếng vang…Đám người Dương Khai sau khi nghe thấy âm thanh này da đầu liền tê dại.

Kèm theo thanh âm vang lên, một thân ảnh cổ quái xuất hiện trước mặt mọi người.

Ai cũng không phát hiện bà ta xuất hiện từ khi nào, dường như ngay cả Cao Tuyết Đình trong khoảnh khắc người này hiện thân, nguyên lực trong cơ thể theo bản năng trào động, nhưng rất nhanh liền thu lại. Nửa ngày sau, Dương Khai từ chỗ Ôn Tử Sam quay trở về Phi Yến Phong.

Nửa ngày này, Ôn Tử Sam giảng giải cặn kẽ cho Dương Khai về sự huyền bí của Thần Du Kính, Dương Khai càng biết nhiều về Thần Du Kính lại càng kinh ngạc sao trên đời có thể sinh ra một loại dị bảo như vậy, tồn tại trong không gian quỷ bí như vậy.

Ôn Tử Sam nói không sai, chỉ cần có thể đi vào Thần Du Kính, còn sống đi ra đều sẽ là tăng lên to lớn đối với bất kỳ võ giả nào, loại tăng lên này không phải đơn thuần là tăng thực lực mà là cả người, năng lực tổng hợp tăng lên, đối với bất kỳ võ giả nào đều có ý nghĩa phi phàm.

Mà tới đây hắn cũng hiểu rõ vì sao mấy ngày trước Cao Tuyết Đình bỗng nhiên tìm đến mình, đồng thời trước khi đi còn tặng mình một kiện Tử Dương Huyền Quang Tráo. Nàng hoặc là đã sớm có dự liệu với chuyện này hoặc là phòng ngừa chu đáo cho nên cố ý cho mình một kiện thần hồn bí bảo phòng ngự, chính là để Dương Khai có được một tầng bảo đảm an toàn khi đi vào Thần Du Kính.

Nghĩ tới đây trong lòng Dương Khai hơi lăn tăn, sau một hồi suy tư mặt hắn lộ vẻ cười khổ thấp giọng thì thầm:

- Gừng càng già càng cay a.

Hắn sở dĩ nói câu nà là vì mình suy nghĩ rõ ràng chuyện đi vào Thần Du Kính, đám người Ôn Tử Sam cũng là mười mấy ngày trước đã thương nghị xong.

Nhưng hôm nay vị Ôn điện chủ này lại ra vẻ làm khó, đồng thời trong lời nói nhiều lần mơ hồ chỉ ra phần thưởng cho những thu hoạch của đám người Hạ Sanh với Dương Khai khác nhau, mục đích dẫn dụ Dương Khai dùng hết những lời hứa hẹn lúc trước.

Nói cách khác, Dương Khai dù không sử dụng lời hứa hẹn không tính là quá đáng mà Ôn Tử Sam đáp ứng hắn, chắc hẳn cũng có thể đi vào Thần Du Kính.

Việc đã đến nước này hối hận cũng là vô ích, Dương Khai cảm giác mình ngược lại phải cảm tạ Ôn Tử Sam, hắn mở ra cho mình một đại bí mật Thanh Dương Thần Điện cho một người ngoài như mình, để cho mình có cơ hội đi vào Thần Du Kính, lời hứa hẹn kia dùng hết có gì là ngại.

Ngày mai liền phải đi vào Thần Du Kính, cho nên sau khi quay về Phi Yến Phong hắn cũng không vội vã đi tế luyện Tử Dương Huyền Quang Tráo, vì trong thời gian ngắn ngủi nửa ngày dù tế luyện thế nào đi nữa cũng không có hiệu quả nhiều.

Hắn chỉ ngồi khoanh chân tĩnh toạ, điều chỉnh trạng thái tự thân đến tốt nhất.

Sáng sớm hôm sau, Dương Khai mở mắt, thần quang rạng rỡ, hiển nhiên đã nghỉ ngơi không tệ.

Ngay sau đó hắn liền bước vào một chỗ sâu utrong dãy Thanh Dương.

Ước chừng sau nửa canh giờ, một ngọn núi cao dưới chân, Dương Khai thả thân mình rơi xuống.

Ở bên kia trên vùng đất trống đã có bốn đạo thân ảnh đứng sừng sững, Dương Khai đảo mắt qua liền phát hiện bốn người đó rõ ràng là đám ngươi Hạ Sanh, Tiêu Bạch Y, Mộ Dung Hiểu Hiểu cùng Trầm Mục Ki.

- Hắc, ta đã biết Dương huynh tất nhiên cũng sẽ đến. Hạ Sanh nhìn thấy Dương Khai liền cười to nhìn sang.

Tiêu Bạch Y mắt lộ vẻ khiếp sợ, bởi vì hắn nghĩ đến sự tình Thần Du Kính liên quan đến cơ mật trong tông môn, Dương Khai là người ngoài dù công lao lớn hơn nữa cũng không thể có cơ hội đi vào. Nhưng không nghĩ tới điện chủ nhà mình lại hào phóng tới mức này.

- Dương sư đệ. Mộ Dung Hiểu Hiểu hướng về phía Dương Khai nhoẻn cười gật đầu lên tiếng chào.

- Dương huynh. Trầm Mục Ki cũng hơi ôm quyền, giờ này hắn với Dương Khai tuy không coi là quen thuộc nhưng tối thiểu cũng coi như đã nói mấy câu. Hơn nữa chuyến này mọi người đều muốn đi vào Thần Du Kính, phải tương trợ giúp đỡ lẫn nhau, tạo quan hệ tốt tất nhiên cũng không có vấn đề gì.

Dương KHai cũng ôm quyền đáp lại, nhìn hết thảy mọi người, cùng họ hàn huyên mấy câu, lúc này mới chuyển lời nói:

- Lần này chỉ có mấy người chúng ta đi vào sao? Không có vị trưởng lão nào dẫn đầu sao?

Hạ Sanh cười nói:

- Tất nhiên là có, nghe nói trong Thần Du Kính hung hiểm không nhỏ, Thần Điện cũng không yên lòng để mấy người Đạo Nguyên Cảnh chúng ta đơn độc đi vào, sẽ phái trưởng lão Đế Tôn Cảnh tới hiệp trợ.

- Chỉ là không biết là người nào. Trầm Mục Ki cười nói.

Hạ Sanh sắc mặt tối sầm lẩm bẩm nói:

- Nhưng nhất thiết đừng có là Cao trưởng lão.

Lần trước đi Tứ Quý Chi Địa, trên đường đi về hắn đều bị Cao trưởng lão mấy lần bỏ lại lâu thuyền nên rất sợ hãi Cao Tuyết Đình.

Sau khi nói xong Hạ Sanh nghi ngờ quay đầu nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu, gương mặt không hiểu nói:

- Hiểu Hiểu, tối qua không nghỉ ngơi tốt à? Mí mắt ngươi nhảy loạn lên vậy?

- Không phải.

Mộ Dung Hiểu Hiểu nhỏ giọng đáp, gương mặt lộ vẻ lo lắng.

- Hừ. Bạch Tiểu Y hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Trầm Mục Ki cùng Dương Khai một người ngẩng đầu nhìn trời, một cúi đầu nhìn đất.

Hạ Sanh bỗng như hiểu rõ điều gì, cả người không khỏi kích động.

Chỗ sau lưng kia một cỗ lạnh lẽo đánh úp lại, phảng phất có một tuyệt thế Ma Thần đứng sau hắn, thân ảnh cao lớn che đậy thiên địa làm cả người Hạ Sanh như rơi vào hầm băng.

- Haha. Hắn mạnh cười khan một tiếng:

- Ta vừa mới nói gì nhỉ…

Lời còn chưa nói hết, trên đầu hắn đã truyền tới một trận đau đớn như bị ai đó đánh mạnh, sau đó cả người nằm duỗi thẳng trên mặt đất không nhúc nhích.

- Đi theo bổn cung. Cao Tuyết Đình từ tốn nói một tiếng, xoay người hướng bay lên phía trên.

- Vâng. Mấy người lên tiếng đi theo sát phía sau Cao Tuyết Đình.

Mộ Dung Hiểu Hiểu trước khi rời đi còn liếc Hạ Sanh một cái đầy cảm thông nhưng không có can đảm kéo hắn lên, chỉ có lặng lẽ cầu nguyện cho sư huynh.

Dọc đường đi, Cao Tuyết Đình không nói một lời làm mấy đệ tử đều cảm nhận được áp lực lớn lao. Chẳng biết tại sao chung sống cùng Cao Tuyết Đình các đệ tử đều không tự chủ được đều trang trọng, như bị khí tràng lạnh băng của nàng chấn nhiếp.

Không bao lâu mọi người đã tới chỗ đỉnh núi.

Mà trên đỉnh núi này có một mặt vách đá dựng đứng giáp một vực sâu bằng phẳng bóng loáng.

Cao Tuyết Đình cứ lạnh lẽo đứng trước vách đá dựng đứng.

Đám người Dương Khai đứng phía ngoài cách nàng chừng ba trượng đều tò mò quan sát chỗ này.

Dương Khai tò mò là hợp lý, bởi vì hắn không phải đệ tử Thanh Dương Thần Điện nên rất xa lạ với chỗ này. Nhưng đám người Tiêu Bạch Y lại khác, bọn họ mặc dù ở Thanh Dương Thần Điện không ít năm, lại luôn ở đây cầu sư học nghệ, cũng nhiều lần đi ngang qua chỗ này nhưng lại chưa từng chú ý tới nơi này, chỉ nghĩ đây là một ngọn núi bình thường mà thôi nhưng không hề nghĩ tới chỗ này lại ẩn chứa một bí mật lớn lao.

- Đợi sau khi vào trong đừng nhìn những gì không nên nhìn, đừng nói những gì không nên nói… Cao Tuyết Đình bỗng nghiêm nghị dặn dò một câu.

- Nhất là ngươi.

Nói xong câu cuối, nàng ánh mắt uy nghiêm nhìn Hạ Sanh đang đứng nấp sau Mộ Dung Hiểu Hiểu.

Cũng không biết hắn đuổi theo tới khi nào…

- Đệ tử bây giờ liền cấm khẩu. Hạ Sanh vừa nghe liền lập tức đưa tay kéo ngang miệng làm bộ dạng như dùng kim khâu miệng lại.

Cao Tuyết Đình lúc này mới quay đầu, mặt hướng về vách đá kia duyên dáng gọi to:

- Vưu bà bà, Tuyết Đình phụng tông chủ chi mệnh đưa mấy đệ tử đi vào Thần Du Kính, xin bà bà mở ra cấm chế.

Giọng nói của nàng vô cùng khách khí, mặc dù là lúc đối diện với Ôn Tử Sam cùng Cừu Nhiễm cũng không khách khí như vậy.

Đối với Ôn Tử Sam không nói, Cao Tuyết Đình dường như được Ôn Tử Sam một tay nuôi lớn, hai người vô cùng thân mật, hơn nữa Ôn Tử Sam thường xuyên có những hành động lời nói làm Cao Tuyết Đình tức giận nên tự nhiên khó được Cao Tuyết Đình tôn trọng. Nhưng Cừu Nhiễm thân là Thanh Dương Thần Điện phó điện chủ, cũng là tu vi Đế Tôn lưỡng tầng cảnh mà tới nay chưa từng được Cao Tuyết Đình đối đãi khách khí như vậy.

Hơn nữa Dương Khai mơ hồ cảm thấy trong thần thái của Cao Tuyết Đình ngoài khách khí còn có chút cẩn thận cùng căng thẳng.

Hơn nữa câu tự xưng của nàng nói đúng như mình là hậu bối, Dương Khai lập tức suy đoán ra vị bà bà trông coi cấm địa này là một nhân vật cấp bậc rất cổ, hơn nữa tính khí phải rất khó đối đãi.

Điều phỏng đoán này làm Dương Khai hơi kinh ngạc, vì hắn không nghĩ tới ở Thanh Dương Thần Điện còn có nhân vật như vậy tồn tại.

Cao Tuyết Đình dứt lời liền cứ như vậy chờ đợi.

Ước chừng thời gian quá nửa nén hương, phía trước vách đá dựng đứng kia mới loé lên một tia sáng, ngay sau đó vách đá vốn trống không lại xuất hiện một sơn động.

Cao Tuyết Đình thấy vậy liền thấp giọng nói với mọi người:

- Đi theo ta.

Lúc này thân hình nàng thoắt một cái liền hướng vào trong sơn động kia, những người khác theo sát phía sau.

Sau khi vào sơn động, một bầu không khí âm lãnh bao phủ mọi người, ngay cả người thực lực thấp nhất cũng là Đạo Nguyên Cảnh cũng không tự chủ được lạnh cả người, toàn thân nổi da gà.

Sơn động thanh tịnh đẹp đẽ, ánh sáng hơi yếu, Cao Tuyết Đình đi trước dẫn đường, mọi người theo sát phía sau nàng bước cẩn thận.

Không ai nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng bị áp chế đến chí cực, chỉ có tiếng tim đập hơi yếu không ngừng vang lên, đều đều làm tăng thêm không khí biến hoá kỳ lạ này.

Trong sơn động đường ngang dọc quanh co khúc khuỷu, Cao Tuyết Đình dường như dắt mọi người đi vào sâu trong lòng núi.

Đi một hồi lâu phía trước mới xuất hiện chút tia sáng.

Chốc lát mọi người đi tới một hang đá vôi rộng lớn.

Đưa mắt nhìn tới thấy hang động đá vôi này đơn điệu, không có bao nhiêu thứ, mà ở chính giữa kia có chỗ loé lên quầng sáng ước chừng lớn bằng một mặt bàn phảng phất giống như một chiếc gương đứng sừng sững.

Thần sắc mọi người không khỏi chấn động lập tức hiểu được đó chính là Thần Du Kính trong lời đồn, mỗi người đều chăm chú nhìn bên đó, muốn xem cho rõ.

Khi ánh mắt mọi người đặt vào đó chính là lúc phát hiện ra Thần Du Kính kia huyền diệu chí cực, mặt kính vốn bằng phẳng lập tức hoá thành lốc xoáy to lớn truyền ra lực hấp dẫn khó tưởng tượng. Ngay sau đó, thức hải mọi người nhào lộn, thần hồn không yên, bộ dạng như cả hồn phách đều bị hút đi.

Đám người cả kinh thất sắc vội vàng dời ánh mắt không dám chú ý tới sự tồn tại quỷ dị kia, mỗi người đều toát mồ hôi lạnh.

- Người tuổi trẻ luôn phải chịu thiệt một chú mới biết tự mình bé nhỏ bao nhiêu. Hừ.

Bỗng nhiên một thanh âm chói tai vang lên, quanh quẩn trong hang đá rộng rãi này, làm người ta cảm thấy sốt ruột, cả người không được tự nhiên.

Nếu thực phải hình dung, thanh âm kia giống như hai cục sắt dùng sức ma sát gây ra tiếng vang…Đám người Dương Khai sau khi nghe thấy âm thanh này da đầu liền tê dại.

Kèm theo thanh âm vang lên, một thân ảnh cổ quái xuất hiện trước mặt mọi người.

Ai cũng không phát hiện bà ta xuất hiện từ khi nào, dường như ngay cả Cao Tuyết Đình trong khoảnh khắc người này hiện thân, nguyên lực trong cơ thể theo bản năng trào động, nhưng rất nhanh liền thu lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.