Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, trong một gian sương phòng trong cung điện Vạn Thánh Phong, Dương Khai quỷ bí hiện thân.

Lần nữa khôi phục khống chế bản thân, Dương Khai lập tức bày ra tư thế phòng ngự, ngắm nhìn bốn phía,

Nhưng thấy, phía trước cách đó không xa, Ôn Tử Sam bộ dang lười biếng nằm trên ghê, cười tủm tỉm nhìn hắn.

- Ách.. bái kiến Ôn điện chủ! Dương Khai nghiêm sắc mặt, ôm quyền nói.

Ôn Tử Sam gật gật đầu nói:

- Không cần khách khí.

Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên, bước từ từ tới bên cạnh bàn, từ trên bàn cầm lên một cái chén rượu, nhấc vò rượu lên, rót đầy cho mình.

Trong khoảng khắc, khắp phòng mùi thơm nhẹ nhàng.

Hắn khẽ nhấp một ngụm, làm ra vẻ thần tình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Nhìn bộ dáng này của hắn, khóe miệng Dương Khai hơi co rút, cũng không có đi quấy rầy hắn, chỉ là lẳng lặng chờ.

Đã lâu, Ôn Tử Sam dường như mới từ trong sảng khoái kia lấy lại tinh thần, vẻ mặt thỏa mãn, mở miệng nói:

- Mục đích gọi ngươi qua đây, ngươi hẳn biết chứ?

Dương Khai trầm ngâm một chút, mở miệng nói:

- Nghe từ Hạ huynh đoán được một chút.

- A a. Ôn Tử Sam cười,

- Tiểu tử thật là cẩn thận! Ân…kêu ngươi qua đây, đúng là ban thưởng cho ngươi. Tuy nói vài ngày trước đó ngươi có đưa ra một yêu cầu với bổn tọa, nhưng yêu cầu này chưa đủ với cống hiến của ngươi cho Thần Điện. Chỉ có điều ngươi không phải là đệ tử Thần Điện ta, xem như người ngoài, phương diện ban thưởng này, khiến bổn toạn cực kỳ khó xử, suy tính hồi lâu…

- Tiểu tử yêu cầu không cao.

Dương Khai mỉm cười.

Ôn Tử Sam nói:

- Ngươi muốn mình được ban thưởng gì? Không ngại nói nghe một chút, nếu là có thể, bổn tọa đều có thể thỏa mãn ngươi!

Hắn đem quyền chủ động đẩy cho Dương Khai.

Cách làm này nhìn như hào phóng rộng rãi, kì thực rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Dương Khai trong lòng biết rõ.

Bởi vì hắn chẳng qua chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, mà Tôn Tử Sam lại là Đế Tôn tam tầng cảnh. Lại đứng đầu một phái!

Cho nên đối với Dương Khai mà nói là vật rất trân quý rất quý hiếm, nói không chừng trước mặt Ôn Tử Sam lại là bình thường, nếu là Dương Khai đưa ra nội dung ban thưởng, Ôn Tử Sam không làm được có thể thoải mái đạt thành.

Dương Khai sao có thể ngu như vậy, cơ hội khó có được, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

Hắn chỉ là nói:

- Ôn điện chủ có thể ban thưởng gì cho tiểu tử?

Nghe vậy. Ôn Tử Sam lộ ra ánh mắt tán dương, hai người ánh mắt giao hội, tất cả đều không cần nói.

Trầm mặc một lát, Ôn Tử Sam nói:

- Kết hợp với số lượng Tinh Ấn ngươi giao ra, bổn tọa có thể làm chủ, mở ra đại môn kho báu Thần Điện, cho ngươi vào đấy thoải mái chọn lấy ba món khác nhau mang ra ngoài!

Dương Khai lập tức trước mắt sáng ngời.

Lời của Ôn Tử Sam là nói, đại môn kho báu tông môn Thanh Dương Thần Điện này, mà cũng không phải là của bản thân hắn. Thanh Dương Thần Điện là một trong những tông môn đứng đầu Nam Vực, trong kho báu đương nhiên là quý hiếm vô số, Dương Khai nếu thật có thể đi vào trong đó lấy ra ba món khác nhau, nói không chừng có thể khiến thực lực của hắn tăng vọt lên.

Mà trong lúc hắn đang suy nghĩ, Ôn Tử Sam lại dùng giọng điệu kích động nói:

- Kho báu trong Thần Điện, bí bảo đếm không xuể, cũng có hai kiện Đế Bảo tồn tại, nhưng Đế Bảo kia rốt cuộc là cái gì. Lại ở đâu, cần chính ngươi phải đi tìm. Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngoài ra, còn có các loại linh đan diệu dược ngoại giới khó tìm, bí điển công pháp không truyền ra ngoài, với tu vi của ngươi, giống một dạng. Đều là cơ duyên khó gặp. Còn nữa, bên trong đó còn có rất nhiều tâm đắc cường giả Đế Tôn Cảnh tu luyện, cảm ngộ kinh nghiệm…

Dương Khai hít thở dần dần dồn dập.

Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Tử Sam lại hào phóng với mình đến mực như vậy.

Bản thân mình nói thế nào cũng là người ngoài, hắn không tiếc mở rộng đại môn kho báu cho mình. Chỉ cần điểm này, cũng đủ để Dương Khai vô cùng cảm kích.

Nhưng…Ôn Tử Sam nói những thứ này tuy rằng trân quý khó có được, nhưng vẫn là không cách nào để Dương Khai lập tức quyết định, bởi vì Đế Bảo hắn không hiếm lạ, linh đan diệu dược hắn cũng có thể tự mình luyện chế, cũng không phải đặc biệt cần thiết, công pháp bí điển gì đó hắn cũng có thể không thấy, bởi vì cho dù có cũng không có nhiều thời gian để đi tu luyện, ngược lại tâm đắc và cảm ngộ kinh nghiệm của những cường giả Đế Tôn Cảnh, khiến Dương Khai hơi có chút động tâm.

Những thứ này lạo có thể giúp hắn tiết kiệm nhiều thời gian, ít đi rất nhiều đường vòng.

Mà thấy hắn biểu tình biến ảo, Ôn Tử Sam thật ra có chút ngoài ý muốn, nói:

- Thế nào? Những thế này đều không thế hấp dẫn ngươi?

Dương Khai hít sâu một hơi, nói:

- Ôn điện chủ thứ lỗi, ta chỉ là…không biết nên quyết định thế nào.

Ôn Tử Sam cười, nói:

- Bổn tọa hiểu, ân, nếu là những thứ này ngươi cũng không nhìn thuận mắt, không bằng bổn toạn tự mình truyền cho ngươi bí thuật thần công hạng nhất thì thế nào?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Ôn điện chủ, ta có thể hỏi, Hạ huynh bọn họ lần này có thể được ban thưởng cái gì? Cũng là đi vào kho báu, thoải mái chọn ba món khác nhau mang ra ngoài?

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Ôn Tử Sam lập tức trở nên thâm trường ý vị, đưa tay chỉ Dương Khai nói:

- Tiểu tử đã hói tới điểm tử thượng rồi.

- Xem ra…Hạ huynh bọn có có thể lấy được ban thưởng, không giống với ta a.

Dương Khai hiểu ý nói.

- Không sai, quả thật bất đồng, dù sao bọn họ là đệ tử Thần Điện, mà ngươi thì không phải. Ôn Tử Sam thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng không lo lắng Dương Khai sẽ náo loạn tâm tình, bởi vì sự thật bày ở đây, người dù sao vẫn là có thân sơ chi phân.

- Nhưng… Hắn lại chuyển lời, nói:

- Ngươi cũng có cơ hội được ban thưởng giống bọn họ, cũng không biết ngươi có nguyện ý hay không.

- Nguyện ý lắng nghe. Dương Khai thần sắc nghiêm lại.

Tuy rằng hắn không biết đám Hạ Sanh có thể được ban thưởng cái gì, nhưng Ôn Tử Sam nếu thừa nhận ban thưởng bất đồng, vậy đã nói rõ đám người Hạ Sanh được ban thưởng tốt hơn một chút.

Đã có cơ hội này, Dương Khai dĩ nhiên cũng muốn tranh thủ một chút.

Nhưng hắn thật ra rất tò mò, rốt cuộc là dạng ban thưởng gì, có thể so với đi vào kho báu thoải mái chọn ba món đồ còn tốt hơn.

Ôn Tử Sam lần này lại không có trả lời hắn ngay, mà là mở miệng nói:

- Ngươi có biết, vì sao bổn tọa phải sáng lập Thanh Dương Thần Điện ở đây?

Dương Khai thầm nghĩ đây cũng là chuyện hơn trăm ngàn năm, chuyện như vậy hắn làm sao hiểu được? Trong lòng mặc dù lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ thỉnh giảo nói:

- Không biết

- Đương nhiên là bởi vì nơi này có rất nhiều thứ…đặc biệt! Ôn Tử Sam nói, khi nói chuyện, trong mắt hắn lóe lên thần sắc nhớ lại, nói tiếp:

- 800 năm trước, bổn tọa trong lúc vô ý đi ngang qua dãy núi Thanh Dương, Phát hiện một vật, mà vật kia tác dụng thần kỳ, chức năng quỷ bí, bổn tọa lúc đó đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, cho nên liền muốn thu lấy vật kia, đáng tiếc cũng không thể thành công. Chỉ có thể ở tạm lại nơi này, mà theo thời gian trôi đi, nơi này cũng từ từ có quy mô tông môn, bổn tọa dứt khoát liền sáng lập Thanh Dương Thần Điên.

- So sánh bổn thần điện với những tông môn đứng đầu khác của Nam Vực, thời gian truyền thừa ngắn ngủi, nhưng vì sao lại có năng lực cùng những tông môn đứng đầu khác tranh đua cao thấp?

Dương Khai trong lòng vừa động, hô nhỏ nói:

- Chẳng lẽ là bởi vì vật kia?

Ôn Tử Sam lập tức toát ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, nói:

- Không sai, tuy rằng bổn tọa là Đế Tôn tam tầng cảnh, thực lực cũng không yếu so với các điện chủ tông chủ khác, nhưng một cái tông môn mạnh yếu, không đơn giản chỉ là chuyện một người, cần rất nhiều trụ cột vững vàng cùng chống đỡ. Thanh Dương Thần Điện có thể phát triển tới quy mô bây giờ, tác dụng của vật kia không thể không tính.

- Không biết…vật kia rốt cuộc là cái gì? Dương Khai nghe đến đó, cũng là tò mò không dứt, quả thực nghĩ không thông rốt cuộc là vật gì có thể để một tông môn hưng thịnh tới trình độ như vậy.

Ôn Tử Sam chăm chú nhìn Dương Khai, thần sắc nghiêm nghi, trong miệng phun ra ba chữ:

- Thần Du Kính!

- Thần Du Cảnh? Dương Khia nghe xong vẻ mặt mờ mịt.

- Không phải là Thần Du Cảnh mà ngươi biết kia, là Thần Du Kinh, cái gương ấy! Ôn Tử Sam giải thích,

- Đây chính là chi sơ thiên địa sinh ra liền là dị vật, bên trong tự thành thế giới một phương, mà cái thế giới kia, cùng với vị trí hiện tại của chúng ta khác nhau rất lớn, về phần khác nhau ở chỗ nào, bổn tọa sẽ không giải thích cho ngươi, nếu ngươi có cơ hội đi vào trong đó, dĩ nhiên là sẽ biết được, mà sau khi vào trong đó rèn luyện, võ giả cũng có thể tăng lên thực lực rất mạnh, Năm đó, bổn tọa ở trong đó thăm dò qua, lại không thể phát giải mấu chốt của vật này, mấy trăm năm qua, đệ tử tinh nhuệ của Thần Điện đa số đã vào trong đó, có thể sống sót đi ra, đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

- Tinh Thần Cung có Ngũ Sắc Bảo Tháp, Vô Hoa Điện có Tinh Ngoại Cương Phong, Thiên Vũ Thánh Địa có Võ Ý Điện, những thứu này đều là gốc rễ của mỗi tông môn, là nguyên nhân mấy tông môn này vẫn luôn sừng sững bất suy. Ôn Tử Sam thần sắc ngạo nghễ, nói:

- Mà Thanh Dương Thần Điện ta, có Thần Du Kinh! Thần Du Kính không bị phá, Thần Điện ta liền có thể tiếp tục truyền thừa, kéo dài bất suy!

- Tiểu tử có thể đi vào? Dương Khai vẻ mặt nóng lòng hỏi han.

Ôn Tử Sam nhếch miệng cười, nói:

- Vốn ngươi là một ngoại nhân, bổn tọa bất kể là như thế nào cũng không thể cho ngươi đi vào trong đó, bí mật Thần Du Kính, mặc dù ở trong Thần Điện, cũng chỉ có mấy người mới biết, những đệ tử khác chưa từng nghe nói qua, về phần tông môn khac,s đương nhiên cũng không biết được nguyên nhân. Nhưng là…lần này ngươi cống hiến không nhỏ, bổn tọa nếu không cho ngươi đi vào, cũng có chút không đúng, có thể để ngươi đi vào, lại không hợp quy củ…

Nghe đến đó, Dương Khai bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ôn điện chủ có còn nhờ hay không, lần trước lúc ta và Tiết Nghị đại chiến, ngươi từng nói qua, nếu ta thắng, ngươi liền đáp ứng ta một yêu cầu miễn là không quá đáng?

Ôn Tử Sam nghe vậy ngẩn ra, nhìn Dương Khai nói:

- Thế nào? Ngươi muốn đem yêu cầu dùng vào việc này?

- Không sai! Dương Khai gật gật đầu nói,

- Hơn nữa ta vì Thần Điện dâng hiến công lao 6 cái Tinh Ấn, cũng không có vấn đề gì chứ?

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề… Ôn Tử Sam trầm ngâm,

- Ngươi đều đã nói đến mức này, nhưng ngươi xác định muốn làm như vậy? Ngươi ngay cả Thần Du Kính rốt cuộc có thể mang đến cho ngươi chút ít cái gì cũng không biết…

Dương Khai cười nói:

- Hạ huynh bọn họ nếu là được ban thưởng cái này, vậy đã nói rõ đây là ban thưởng tốt nhất, nếu là tốt nhât, vậy ta còn do dự cái gì?

- Tốt! Ôn Tử Sam trầm quát một tiếng,

- Một khi đã như vậy, vậy bổn tọa đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng lập tức phải thề, về bí mật Thần Du Kinh, cả đời này không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào, nếu không…

- Tiểu tử hiểu rõ! Dương Khai gật đầu, lúc này trang trọng thề trước mặt Ôn Tử Sam. Cùng lúc đó, trong một gian sương phòng trong cung điện Vạn Thánh Phong, Dương Khai quỷ bí hiện thân.

Lần nữa khôi phục khống chế bản thân, Dương Khai lập tức bày ra tư thế phòng ngự, ngắm nhìn bốn phía,

Nhưng thấy, phía trước cách đó không xa, Ôn Tử Sam bộ dang lười biếng nằm trên ghê, cười tủm tỉm nhìn hắn.

- Ách.. bái kiến Ôn điện chủ! Dương Khai nghiêm sắc mặt, ôm quyền nói.

Ôn Tử Sam gật gật đầu nói:

- Không cần khách khí.

Vừa nói chuyện, hắn vừa đứng lên, bước từ từ tới bên cạnh bàn, từ trên bàn cầm lên một cái chén rượu, nhấc vò rượu lên, rót đầy cho mình.

Trong khoảng khắc, khắp phòng mùi thơm nhẹ nhàng.

Hắn khẽ nhấp một ngụm, làm ra vẻ thần tình, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Nhìn bộ dáng này của hắn, khóe miệng Dương Khai hơi co rút, cũng không có đi quấy rầy hắn, chỉ là lẳng lặng chờ.

Đã lâu, Ôn Tử Sam dường như mới từ trong sảng khoái kia lấy lại tinh thần, vẻ mặt thỏa mãn, mở miệng nói:

- Mục đích gọi ngươi qua đây, ngươi hẳn biết chứ?

Dương Khai trầm ngâm một chút, mở miệng nói:

- Nghe từ Hạ huynh đoán được một chút.

- A a. Ôn Tử Sam cười,

- Tiểu tử thật là cẩn thận! Ân…kêu ngươi qua đây, đúng là ban thưởng cho ngươi. Tuy nói vài ngày trước đó ngươi có đưa ra một yêu cầu với bổn tọa, nhưng yêu cầu này chưa đủ với cống hiến của ngươi cho Thần Điện. Chỉ có điều ngươi không phải là đệ tử Thần Điện ta, xem như người ngoài, phương diện ban thưởng này, khiến bổn toạn cực kỳ khó xử, suy tính hồi lâu…

- Tiểu tử yêu cầu không cao.

Dương Khai mỉm cười.

Ôn Tử Sam nói:

- Ngươi muốn mình được ban thưởng gì? Không ngại nói nghe một chút, nếu là có thể, bổn tọa đều có thể thỏa mãn ngươi!

Hắn đem quyền chủ động đẩy cho Dương Khai.

Cách làm này nhìn như hào phóng rộng rãi, kì thực rốt cuộc chuyện gì xảy ra, Dương Khai trong lòng biết rõ.

Bởi vì hắn chẳng qua chỉ là võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh mà thôi, mà Tôn Tử Sam lại là Đế Tôn tam tầng cảnh. Lại đứng đầu một phái!

Cho nên đối với Dương Khai mà nói là vật rất trân quý rất quý hiếm, nói không chừng trước mặt Ôn Tử Sam lại là bình thường, nếu là Dương Khai đưa ra nội dung ban thưởng, Ôn Tử Sam không làm được có thể thoải mái đạt thành.

Dương Khai sao có thể ngu như vậy, cơ hội khó có được, hắn đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ lỡ.

Hắn chỉ là nói:

- Ôn điện chủ có thể ban thưởng gì cho tiểu tử?

Nghe vậy. Ôn Tử Sam lộ ra ánh mắt tán dương, hai người ánh mắt giao hội, tất cả đều không cần nói.

Trầm mặc một lát, Ôn Tử Sam nói:

- Kết hợp với số lượng Tinh Ấn ngươi giao ra, bổn tọa có thể làm chủ, mở ra đại môn kho báu Thần Điện, cho ngươi vào đấy thoải mái chọn lấy ba món khác nhau mang ra ngoài!

Dương Khai lập tức trước mắt sáng ngời.

Lời của Ôn Tử Sam là nói, đại môn kho báu tông môn Thanh Dương Thần Điện này, mà cũng không phải là của bản thân hắn. Thanh Dương Thần Điện là một trong những tông môn đứng đầu Nam Vực, trong kho báu đương nhiên là quý hiếm vô số, Dương Khai nếu thật có thể đi vào trong đó lấy ra ba món khác nhau, nói không chừng có thể khiến thực lực của hắn tăng vọt lên.

Mà trong lúc hắn đang suy nghĩ, Ôn Tử Sam lại dùng giọng điệu kích động nói:

- Kho báu trong Thần Điện, bí bảo đếm không xuể, cũng có hai kiện Đế Bảo tồn tại, nhưng Đế Bảo kia rốt cuộc là cái gì. Lại ở đâu, cần chính ngươi phải đi tìm. Ta sẽ không nói cho ngươi biết, ngoài ra, còn có các loại linh đan diệu dược ngoại giới khó tìm, bí điển công pháp không truyền ra ngoài, với tu vi của ngươi, giống một dạng. Đều là cơ duyên khó gặp. Còn nữa, bên trong đó còn có rất nhiều tâm đắc cường giả Đế Tôn Cảnh tu luyện, cảm ngộ kinh nghiệm…

Dương Khai hít thở dần dần dồn dập.

Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Tử Sam lại hào phóng với mình đến mực như vậy.

Bản thân mình nói thế nào cũng là người ngoài, hắn không tiếc mở rộng đại môn kho báu cho mình. Chỉ cần điểm này, cũng đủ để Dương Khai vô cùng cảm kích.

Nhưng…Ôn Tử Sam nói những thứ này tuy rằng trân quý khó có được, nhưng vẫn là không cách nào để Dương Khai lập tức quyết định, bởi vì Đế Bảo hắn không hiếm lạ, linh đan diệu dược hắn cũng có thể tự mình luyện chế, cũng không phải đặc biệt cần thiết, công pháp bí điển gì đó hắn cũng có thể không thấy, bởi vì cho dù có cũng không có nhiều thời gian để đi tu luyện, ngược lại tâm đắc và cảm ngộ kinh nghiệm của những cường giả Đế Tôn Cảnh, khiến Dương Khai hơi có chút động tâm.

Những thứ này lạo có thể giúp hắn tiết kiệm nhiều thời gian, ít đi rất nhiều đường vòng.

Mà thấy hắn biểu tình biến ảo, Ôn Tử Sam thật ra có chút ngoài ý muốn, nói:

- Thế nào? Những thế này đều không thế hấp dẫn ngươi?

Dương Khai hít sâu một hơi, nói:

- Ôn điện chủ thứ lỗi, ta chỉ là…không biết nên quyết định thế nào.

Ôn Tử Sam cười, nói:

- Bổn tọa hiểu, ân, nếu là những thứ này ngươi cũng không nhìn thuận mắt, không bằng bổn toạn tự mình truyền cho ngươi bí thuật thần công hạng nhất thì thế nào?

Dương Khai ngẩng đầu nhìn hắn, trầm giọng nói:

- Ôn điện chủ, ta có thể hỏi, Hạ huynh bọn họ lần này có thể được ban thưởng cái gì? Cũng là đi vào kho báu, thoải mái chọn ba món khác nhau mang ra ngoài?

Lời này vừa nói ra, nụ cười của Ôn Tử Sam lập tức trở nên thâm trường ý vị, đưa tay chỉ Dương Khai nói:

- Tiểu tử đã hói tới điểm tử thượng rồi.

- Xem ra…Hạ huynh bọn có có thể lấy được ban thưởng, không giống với ta a.

Dương Khai hiểu ý nói.

- Không sai, quả thật bất đồng, dù sao bọn họ là đệ tử Thần Điện, mà ngươi thì không phải. Ôn Tử Sam thẳng thắn thừa nhận, hắn cũng không lo lắng Dương Khai sẽ náo loạn tâm tình, bởi vì sự thật bày ở đây, người dù sao vẫn là có thân sơ chi phân.

- Nhưng… Hắn lại chuyển lời, nói:

- Ngươi cũng có cơ hội được ban thưởng giống bọn họ, cũng không biết ngươi có nguyện ý hay không.

- Nguyện ý lắng nghe. Dương Khai thần sắc nghiêm lại.

Tuy rằng hắn không biết đám Hạ Sanh có thể được ban thưởng cái gì, nhưng Ôn Tử Sam nếu thừa nhận ban thưởng bất đồng, vậy đã nói rõ đám người Hạ Sanh được ban thưởng tốt hơn một chút.

Đã có cơ hội này, Dương Khai dĩ nhiên cũng muốn tranh thủ một chút.

Nhưng hắn thật ra rất tò mò, rốt cuộc là dạng ban thưởng gì, có thể so với đi vào kho báu thoải mái chọn ba món đồ còn tốt hơn.

Ôn Tử Sam lần này lại không có trả lời hắn ngay, mà là mở miệng nói:

- Ngươi có biết, vì sao bổn tọa phải sáng lập Thanh Dương Thần Điện ở đây?

Dương Khai thầm nghĩ đây cũng là chuyện hơn trăm ngàn năm, chuyện như vậy hắn làm sao hiểu được? Trong lòng mặc dù lẩm bẩm, nhưng ngoài mặt lại ra vẻ thỉnh giảo nói:

- Không biết

- Đương nhiên là bởi vì nơi này có rất nhiều thứ…đặc biệt! Ôn Tử Sam nói, khi nói chuyện, trong mắt hắn lóe lên thần sắc nhớ lại, nói tiếp:

- 800 năm trước, bổn tọa trong lúc vô ý đi ngang qua dãy núi Thanh Dương, Phát hiện một vật, mà vật kia tác dụng thần kỳ, chức năng quỷ bí, bổn tọa lúc đó đã là Đế Tôn tam tầng cảnh, cho nên liền muốn thu lấy vật kia, đáng tiếc cũng không thể thành công. Chỉ có thể ở tạm lại nơi này, mà theo thời gian trôi đi, nơi này cũng từ từ có quy mô tông môn, bổn tọa dứt khoát liền sáng lập Thanh Dương Thần Điên.

- So sánh bổn thần điện với những tông môn đứng đầu khác của Nam Vực, thời gian truyền thừa ngắn ngủi, nhưng vì sao lại có năng lực cùng những tông môn đứng đầu khác tranh đua cao thấp?

Dương Khai trong lòng vừa động, hô nhỏ nói:

- Chẳng lẽ là bởi vì vật kia?

Ôn Tử Sam lập tức toát ra biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy, nói:

- Không sai, tuy rằng bổn tọa là Đế Tôn tam tầng cảnh, thực lực cũng không yếu so với các điện chủ tông chủ khác, nhưng một cái tông môn mạnh yếu, không đơn giản chỉ là chuyện một người, cần rất nhiều trụ cột vững vàng cùng chống đỡ. Thanh Dương Thần Điện có thể phát triển tới quy mô bây giờ, tác dụng của vật kia không thể không tính.

- Không biết…vật kia rốt cuộc là cái gì? Dương Khai nghe đến đó, cũng là tò mò không dứt, quả thực nghĩ không thông rốt cuộc là vật gì có thể để một tông môn hưng thịnh tới trình độ như vậy.

Ôn Tử Sam chăm chú nhìn Dương Khai, thần sắc nghiêm nghi, trong miệng phun ra ba chữ:

- Thần Du Kính!

- Thần Du Cảnh? Dương Khia nghe xong vẻ mặt mờ mịt.

- Không phải là Thần Du Cảnh mà ngươi biết kia, là Thần Du Kinh, cái gương ấy! Ôn Tử Sam giải thích,

- Đây chính là chi sơ thiên địa sinh ra liền là dị vật, bên trong tự thành thế giới một phương, mà cái thế giới kia, cùng với vị trí hiện tại của chúng ta khác nhau rất lớn, về phần khác nhau ở chỗ nào, bổn tọa sẽ không giải thích cho ngươi, nếu ngươi có cơ hội đi vào trong đó, dĩ nhiên là sẽ biết được, mà sau khi vào trong đó rèn luyện, võ giả cũng có thể tăng lên thực lực rất mạnh, Năm đó, bổn tọa ở trong đó thăm dò qua, lại không thể phát giải mấu chốt của vật này, mấy trăm năm qua, đệ tử tinh nhuệ của Thần Điện đa số đã vào trong đó, có thể sống sót đi ra, đều có thể trở nên mạnh mẽ hơn nhiều.

- Tinh Thần Cung có Ngũ Sắc Bảo Tháp, Vô Hoa Điện có Tinh Ngoại Cương Phong, Thiên Vũ Thánh Địa có Võ Ý Điện, những thứu này đều là gốc rễ của mỗi tông môn, là nguyên nhân mấy tông môn này vẫn luôn sừng sững bất suy. Ôn Tử Sam thần sắc ngạo nghễ, nói:

- Mà Thanh Dương Thần Điện ta, có Thần Du Kinh! Thần Du Kính không bị phá, Thần Điện ta liền có thể tiếp tục truyền thừa, kéo dài bất suy!

- Tiểu tử có thể đi vào? Dương Khai vẻ mặt nóng lòng hỏi han.

Ôn Tử Sam nhếch miệng cười, nói:

- Vốn ngươi là một ngoại nhân, bổn tọa bất kể là như thế nào cũng không thể cho ngươi đi vào trong đó, bí mật Thần Du Kính, mặc dù ở trong Thần Điện, cũng chỉ có mấy người mới biết, những đệ tử khác chưa từng nghe nói qua, về phần tông môn khac,s đương nhiên cũng không biết được nguyên nhân. Nhưng là…lần này ngươi cống hiến không nhỏ, bổn tọa nếu không cho ngươi đi vào, cũng có chút không đúng, có thể để ngươi đi vào, lại không hợp quy củ…

Nghe đến đó, Dương Khai bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ôn điện chủ có còn nhờ hay không, lần trước lúc ta và Tiết Nghị đại chiến, ngươi từng nói qua, nếu ta thắng, ngươi liền đáp ứng ta một yêu cầu miễn là không quá đáng?

Ôn Tử Sam nghe vậy ngẩn ra, nhìn Dương Khai nói:

- Thế nào? Ngươi muốn đem yêu cầu dùng vào việc này?

- Không sai! Dương Khai gật gật đầu nói,

- Hơn nữa ta vì Thần Điện dâng hiến công lao 6 cái Tinh Ấn, cũng không có vấn đề gì chứ?

- Không thành vấn đề, không thành vấn đề… Ôn Tử Sam trầm ngâm,

- Ngươi đều đã nói đến mức này, nhưng ngươi xác định muốn làm như vậy? Ngươi ngay cả Thần Du Kính rốt cuộc có thể mang đến cho ngươi chút ít cái gì cũng không biết…

Dương Khai cười nói:

- Hạ huynh bọn họ nếu là được ban thưởng cái này, vậy đã nói rõ đây là ban thưởng tốt nhất, nếu là tốt nhât, vậy ta còn do dự cái gì?

- Tốt! Ôn Tử Sam trầm quát một tiếng,

- Một khi đã như vậy, vậy bổn tọa đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cũng lập tức phải thề, về bí mật Thần Du Kinh, cả đời này không được tiết lộ cho bất kỳ kẻ nào, nếu không…

- Tiểu tử hiểu rõ! Dương Khai gật đầu, lúc này trang trọng thề trước mặt Ôn Tử Sam.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.