Chương trước
Chương sau
Trên tòa núi hoang, tiếng thét truyền đi khắp nơi.

Mỗi một người nghe được thanh âm này đều có thể cảm nhận được từ trong đó một loại tậm trạng vui sướng và hưng phấn vô cùng.

Trung niên nam tử Tần gia đứng tại chỗ thất thần, thật lâu sau khi bớt khiếp sợ, mới khó nhọc nói: - Sao hắn lại thành công rồi chứ?

Quả thực hắn không thể tin được vào mắt của mình.

Dù sao người tấn cấp trước mặt gây ra động tĩnh quả thực là quá lớn, căn bản không phải võ giả Hư Vương tam tầng cảnh có thể thừa nhận được. Nhưng giờ phút này, người kia lại thực sự thành công đột phá đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh.

Nam nhân trung niên bị rung động so chính Dương Khai đột phá lên Đạo Nguyên Cảnh còn muốn mãnh liệt hơn.

Ở bên cạnh, Tần Ngọc cũng vô cùng khiếp sợ. Tuy rằng trước đó nàng đã mơ hồ cảm giác được người kia sẽ không dễ dàng thất bại, nhưng khi đối phương tấn cấp được thuận lợi như vậy, nàng vẫn có chút khó có thể chấp nhận được. Cặp mắt đẹp khẽ híp lại, dường như muốn xuyên thấu không gian cách trở, nhìn rõ khuôn mặt của người ở nơi xa đó vậy.

Ở nơi này, Dương Khai nhanh chóng ổn định lại tâm trạng vui sướng sau khi tấn cấp, tiếp tục hấp thu năng lượng thiên địa thanh tẩy đang cuồn cuộn tuôn đến.

Năng lượng thiên địa thanh tẩy võ giả nhận được khi đang đột phá đại cảnh giới vô cùng khó có được, chẳng những có thể tẩy rửa thân thể thần hồn của võ giả, giúp cho thân thể thần hồn được nâng cao một bước, mà trong nguồn năng lượng đó còn ẩn chứa ý cảnh thiên đạo võ đạo, nếu võ giả có thể hiểu được từ trong đó một hai điều, chắc chắn sẽ được lợi suốt đời.

Hơn nữa, lần này Dương Khai đột phá chính là Đạo Nguyên Cảnh, hắn còn có thể từ trong quá trình thanh tẩy quan sát được lực lượng pháp tắc.

Pháp tắc Dương Khai muốn hiểu rõ, dĩ nhiên chính là pháp tắc không gian.

Hắn đã nắm giữ được sơ bộ, việc cần làm lúc này là lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc càng thêm càng thêm triệt để hơn.

Tiếng thét vừa ngưng lại, năng lượng thiên địa đã tiếp tục điên cuồng trút xuống dưới. Dương Khai tiếp tục ngồi hấp thu, vẻ mặt trầm tĩnh như giếng cổ.

Uy năng thiên địa khó có thể tưởng tượng tràn vào thân thể của hắn, vừa củng cố cảnh giới Đạo Nguyên Cảnh, vừa rèn luyện thân thể và nguyên lực của hắn. Nhờ sự thần kỳ của năng lượng đang tràn vào cơ thể, rất nhanh sau đó Dương Khai đã đắm chìm vào trạng thái lĩnh ngộ pháp tắc không gian.

Thời gian chậm rãi trôi qua...

Lốc xoáy năng lượng sau nửa ngày trút xuống từ từ biến mất, bầu trời mờ tối lại lần nữa khôi phục trong xanh.

Nhưng dù vậy, những võ giả đang quan sát phía xa vẫn không thấy rõ được gương mặt Dương Khai, bởi vì không gian trong phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh Dương Khai đang bị bóp méo cực độ, tựa như có một lực lượng gì đó đang ảnh hưởng vậy.

Những võ giả kia đều biết rằng đây là dư chấn do động tĩnh đột phá quá lớn gây ra mà thôi, mỗi người đều trợn tròn mắt quan sát.

Nhưng khi thấy không còn động tĩnh gì nữa, cũng không thu được lợi ích gì, bọn họ đều lần lượt rời đi.

Nhóm người Tần gia thì vẫn ở lại, tiếp tục đứng từ xa quan sát.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, nhoáng cái đã hơn mười ngày. Dương Khai vẫn một mực khoanh chân ngồi tại chỗ bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt sáng lấp lánh như tia chớp, dường như thu hoạch được rất nhiều.

Ngay sau đó, tròng mắt của hắn liền khôi phục lại như thường rồi thuận tay phất một cái.

Dưới cái phất tay này, không gian hỗn loạn trong phạm vi mấy ngàn trượng chợt yên tĩnh lại, không còn chút động tĩnh khác lạ.

Thấy vậy, Dương Khai liền ngoác miệng cười.

Mà cùng lúc đó, Tần Ngọc luôn chăm chú quan sát từ xa lúc này hai mắt của nàng liền biến thành màu tím, màu tím trong con ngươi không ngừng lưu chuyển, tựa như đang thi triển bí thuật gì đó.

Màu tím từ tròng mắt phát ra khiến cho nàng trông càng thêm mỹ lệ.

Nàng tập trung ánh mắt từ xa nhìn lại, thấp thoáng còn có hai luồng ánh sáng màu tím trong tròng mắt bắn ra, xuyên qua hư không.

Xa xa, hình như Dương Khai đã cảm ứng được, hắn liền quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc, Diệt Thế Ma Nhãn từ con mắt trái chợt hiện lên, bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng vô cùng uy nghiêm.

Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung, Dương Khai không nhịn được khẽ "hử" một tiếng, trong nháy mắt liền tán đi Diệt Thế Ma Nhãn của bản thân, ánh mắt trở lại bình thường như cũ.

Mà ở bên kia, Tần Ngọc lại "a" lên một tiếng, thân thể mềm mại không khống chế được thụt lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

- Tiểu thư! Trung niên nam tử Tần gia kinh hãi biến sắc, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh Tần Ngọc, nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: - Tiểu thư bị sao vậy?

Hắn cũng không để ý thấy động tác nhỏ của Tần Ngọc vừa rồi, chỉ cho rằng bệnh cũ của nàng đang tái phát.

Trên trán ra Tần Ngọc túa ra một tầng mồ hôi lạnh, con ngươi màu tím chậm rãi biến mất, khẽ lắc đầu, nói: - Không sao.

Nàng lại tiếp tục tập trung nhìn về phía Dương Khai, nhưng ngạc nhiên phát hiện bên kia đã không còn một bóng người.

Dương Khai không biết khi nào đã biến mất không thấy.

- Lại là hắn sao? Tần Ngọc tự lẩm bẩm một câu, hiển nhiên vừa rồi sau khi nàng vận dụng bí thuật đã thấy được gương mặt của Dương Khai.

Nàng lập tức nhớ lại, mình đã gặp qua người nam nhân này lúc ở tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp, hơn nữa, nàng còn nói cho hắn biết làm cách nào để tìm ra cửa vào tầng thứ hai.

- Sao vậy? Trung niên nam tử kia ngạc nhiên hỏi.

Tần Ngọc lại hé môi cười, lắc đầu nói: - Không có gì.

Một lát sau, nàng lại nói: - Quay về thôi.

Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hành vi tiểu thư nhà mình hơi kỳ lạ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cùng những người khác hộ tống Tần Ngọc quay về Phong Lâm Thành.

Tại một nơi cách vị trí Dương Khai tấn cấp khoảng trăm dặm, thân hình của hắn dần hiện ra.

Hắn đứng tại chỗ lẳng lặng chờ một lát, hai đại huyết thú yêu trùng chúa và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài liền từ phía sau đuổi tới. Dương Khai liếc nhìn bọn chúng rồi thu lại, sau khi xác định một phương hướng, thân hình hắn bất động, lại một lần biến mất.

Tại chỗ đó chỉ còn lại một tia dao động lực lượng không gian mờ nhạt.

Hai ngày sau, Dương Khai đã đi tới Nguyên Đỉnh Sơn.

Thời phút này Nguyên Đỉnh Sơn sớm đã thành một mảnh phế tích, núi cao sụp đổ, đá văng tứ tung, hơn nữa còn có dấu vết của con người tác động vào.

Đây chính là kiệt tác của đám người Liệt Hỏa Điện. Dương Khai cũng không quan tâm đối với chuyện này, chỉ đứng yên trên không, lặng lẽ cảm ứng.

Hắn có thể thấy được, Lưu Viêm ở thật sâu trong lòng đất vẫn đang nằm yên lặng một cách kỳ lạ, dường như vẫn luôn hấp thu lực lượng nóng rực từ ao dung nham trong lòng đất.

Mà giờ phút này, so sánh với lúc trước, khí tức của Lưu Viêm không thể nghi ngờ đã mạnh mẽ lên không ít, mơ hồ có dấu hiệu sắp đột phá lên Đạo Nguyên Cảnh.

Nhận ra điều này, Dương Khai tỏ ra hết sức vui mừng, lập tức thu hồi thần niệm, tránh quấy rầy đến Lưu Viêm.

Ngó trái ngó phải một lúc, Dương Khai liền đi tới một vị trí yên tĩnh ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn muốn ở lại chỗ này chờ Lưu Viêm, dù sao Lưu Viêm cũng đã chui vào trong ao dung nham rất lâu rồi, nói không chừng sẽ đột nhiên quay trở về.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn liền lấy Huyền Giới Châu ra, thân hình nhoáng lên một cái, liền tiến vào Tiểu Huyền Giới.

Vừa bước vào Tiểu Huyền Giới, Dương Khai đã cảm giác được một tia khác thường.

Loại cảm giác khác thường này cũng không phải là do Tiểu Huyền Giới biến đổi, mà là biến đổi trong cơ thể hắn.

Trước đó thực lực của hắn không đủ, không thể chạm đến lực lượng pháp tắc, cho nên không phát hiện ra. Nhưng hiện tại đã tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, có thể điều động pháp tắc thiên địa cho mình sử dụng, lập tức Dương Khai liền nhận ra, lực lượng pháp tắc bên trong Tiểu Huyền Giới cũng không hoàn thiện, dường như là thiếu hụt thứ gì đó.

Hắn cảm ứng một hồi lâu, nhưng không lần ra đầu mối, chỉ có thể ngừng cảm ứng lại.

Lắc mình một cái, hắn liền đi tới đến bên cạnh pháp thân.

Từ sau khi tới Phong Lâm Thành, truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho pháp thân, Dương Khai cũng chưa từng chú ý đến nó.

Giờ phút này vừa thấy, Dương Khai không khỏi thất kinh.

Bởi vì pháp thân vốn lớn như quái vật, lức này đã rút nhỏ gấp mười mấy lần, tại vị trí pháp thân đang ngồi, khắp nơi đều là đất đá tạp chất rơi xuống. Đây hiển nhiên là do pháp thân tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, khiến thân thể cao lớn của nó được rèn luyện có hiệu quả rõ rệt.

Tuy thân thể của nó thu nhỏ lại, nhưng lại càng thêm cô đọng chắc chắn.

Phệ Thiên Chiến Pháp có thể cắn nuốt linh khí thiên địa của vạn vật cung cấp cho người tu luyện sử dụng, tăng cường độ mạnh mẽ của bản thân, kết hợp với thần thông thiên phú của Thạch Khổi nhất tộc, có thể nói là hai thứ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lúc này pháp thân chỉ còn cao bằng mấy tầng lầu, nhưng ngay cả như thế nó cũng vẫn là một tên to xác.

Trước đây Dương Khai đưa vào các loại khoáng vật quý hiếm, cũng đều bị nó cắn nuốt sạch sẽ, chiết xuất ra tinh hoa, bồi dường cho thân thể càng thêm mạnh mẽ.

Vì thân thể của nó không phải bằng máu thịt, cho nên Dương Khai không thể cảm nhận được khí huyết lực của pháp thân, không biết rốt cuộc nó có thể phát huy ra thực như thế nào, tuy nhiên... Dương Khai đoán rằng nó sẽ không quá yếu.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên pháp thân như phát giác ra điều gì đó, liền mở mắt ra, khuôn mặt khờ khạo lộ ra vẻ mỉm cười, cất giọng ồm ồm: - Muốn thử một chút không?

- Được! Dương Khai nghiêng đầu, nhìn pháp thân vẫy vẫy tay khiêu khích.

Pháp thân cười hắc hắc quái dị, ngay sau đó chậm rãi đứng dậy.

Theo động tác của nó đứng lên, đá vụn trên người dồn dập rơi xuống.

Bởi vì pháp thân chính là một luồng phân thần của Dương Khai truyền vào trong cơ thể Thạch Khổi, cho nên Dương Khai có thể hiểu rất rõ suy nghĩ của nó, cũng có thể khống chế hành động của nó.

Pháp thân vừa là một thân thể riêng biệt, vừa là một khối phân thân của Dương Khai.

Tâm niệm vừa động, Dương Khai liền để cho pháp thân tự do phát huy.

Ngay sau đó, pháp thân liền di động bước chân, vang lên tiếng động ầm ầm, nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Khai, rồi bỗng nhiên nó chợt xoay người, vung tay trái dán sát mặt đật nện thẳng tới Dương Khai.

Quả đấm chưa đến, cuồng phong đã quất vào mặt rát rạt, khiến áo bào Dương Khai bay phất phới.

Không chỉ như thế, quyền kình từ quả đấm kia bắn ra, không ngờ lại khiến cho mặt đất bị cày thành một đường hình cung sâu hoắm.

Thấy vậy, đồng tử Dương Khai co rụt lại, vốn chuẩn bị sử dụng sáu thành lực lượng lập tức tăng lên toàn lực, đồng dạng phát ra một quyền đón đỡ.

Uỳnh...

Hai quả đấm một lớn một nhỏ va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ long trời lở đất.

Một quả cầu năng lượng ánh sáng màu vàng, lấy vị trí tiếp xúc của hai quả đấm làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt không gian thành hai nửa.

Pháp thân ngoác miệng, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Còn Dương Khai sắc mặt thì lại trầm xuống, ngay sau đó liền cảm thấy bên phải của hắn truyền đến một cỗ lực lượng gần như không thể địch nổi. Hắn hét thảm một tiếng dưới, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy dấu vết.

So đấu lực lượng thuần túy, Dương Khai bại hoàn toàn!

Pháp thân lúc này mới đứng dậy, đưa tay chắn trước trán nhìn về phía xa, miệng huýt sáo khinh thường.

Phía trước chợt nhoáng lên một cái xuất hiện một bóng người, Dương Khai đã quay trở về.

Giờ phút này, hắn đang phùng mang trợn mắt, giơ nắm tay phải máu thịt bầy nhầy của mình lên, thậm chí còn lòi cả xương trắng ra ngoài.

- Thấy sao? Pháp thân cười hắc hắc hỏi.

- Biết rõ còn hỏi! Dương Khai không nhịn được liếc mắt. Trên tòa núi hoang, tiếng thét truyền đi khắp nơi.

Mỗi một người nghe được thanh âm này đều có thể cảm nhận được từ trong đó một loại tậm trạng vui sướng và hưng phấn vô cùng.

Trung niên nam tử Tần gia đứng tại chỗ thất thần, thật lâu sau khi bớt khiếp sợ, mới khó nhọc nói: - Sao hắn lại thành công rồi chứ?

Quả thực hắn không thể tin được vào mắt của mình.

Dù sao người tấn cấp trước mặt gây ra động tĩnh quả thực là quá lớn, căn bản không phải võ giả Hư Vương tam tầng cảnh có thể thừa nhận được. Nhưng giờ phút này, người kia lại thực sự thành công đột phá đến cấp bậc Đạo Nguyên Cảnh.

Nam nhân trung niên bị rung động so chính Dương Khai đột phá lên Đạo Nguyên Cảnh còn muốn mãnh liệt hơn.

Ở bên cạnh, Tần Ngọc cũng vô cùng khiếp sợ. Tuy rằng trước đó nàng đã mơ hồ cảm giác được người kia sẽ không dễ dàng thất bại, nhưng khi đối phương tấn cấp được thuận lợi như vậy, nàng vẫn có chút khó có thể chấp nhận được. Cặp mắt đẹp khẽ híp lại, dường như muốn xuyên thấu không gian cách trở, nhìn rõ khuôn mặt của người ở nơi xa đó vậy.

Ở nơi này, Dương Khai nhanh chóng ổn định lại tâm trạng vui sướng sau khi tấn cấp, tiếp tục hấp thu năng lượng thiên địa thanh tẩy đang cuồn cuộn tuôn đến.

Năng lượng thiên địa thanh tẩy võ giả nhận được khi đang đột phá đại cảnh giới vô cùng khó có được, chẳng những có thể tẩy rửa thân thể thần hồn của võ giả, giúp cho thân thể thần hồn được nâng cao một bước, mà trong nguồn năng lượng đó còn ẩn chứa ý cảnh thiên đạo võ đạo, nếu võ giả có thể hiểu được từ trong đó một hai điều, chắc chắn sẽ được lợi suốt đời.

Hơn nữa, lần này Dương Khai đột phá chính là Đạo Nguyên Cảnh, hắn còn có thể từ trong quá trình thanh tẩy quan sát được lực lượng pháp tắc.

Pháp tắc Dương Khai muốn hiểu rõ, dĩ nhiên chính là pháp tắc không gian.

Hắn đã nắm giữ được sơ bộ, việc cần làm lúc này là lĩnh ngộ lực lượng pháp tắc càng thêm càng thêm triệt để hơn.

Tiếng thét vừa ngưng lại, năng lượng thiên địa đã tiếp tục điên cuồng trút xuống dưới. Dương Khai tiếp tục ngồi hấp thu, vẻ mặt trầm tĩnh như giếng cổ.

Uy năng thiên địa khó có thể tưởng tượng tràn vào thân thể của hắn, vừa củng cố cảnh giới Đạo Nguyên Cảnh, vừa rèn luyện thân thể và nguyên lực của hắn. Nhờ sự thần kỳ của năng lượng đang tràn vào cơ thể, rất nhanh sau đó Dương Khai đã đắm chìm vào trạng thái lĩnh ngộ pháp tắc không gian.

Thời gian chậm rãi trôi qua...

Lốc xoáy năng lượng sau nửa ngày trút xuống từ từ biến mất, bầu trời mờ tối lại lần nữa khôi phục trong xanh.

Nhưng dù vậy, những võ giả đang quan sát phía xa vẫn không thấy rõ được gương mặt Dương Khai, bởi vì không gian trong phạm vi mấy ngàn trượng xung quanh Dương Khai đang bị bóp méo cực độ, tựa như có một lực lượng gì đó đang ảnh hưởng vậy.

Những võ giả kia đều biết rằng đây là dư chấn do động tĩnh đột phá quá lớn gây ra mà thôi, mỗi người đều trợn tròn mắt quan sát.

Nhưng khi thấy không còn động tĩnh gì nữa, cũng không thu được lợi ích gì, bọn họ đều lần lượt rời đi.

Nhóm người Tần gia thì vẫn ở lại, tiếp tục đứng từ xa quan sát.

Thời gian lại tiếp tục trôi qua, nhoáng cái đã hơn mười ngày. Dương Khai vẫn một mực khoanh chân ngồi tại chỗ bỗng nhiên mở hai mắt ra, ánh mắt sáng lấp lánh như tia chớp, dường như thu hoạch được rất nhiều.

Ngay sau đó, tròng mắt của hắn liền khôi phục lại như thường rồi thuận tay phất một cái.

Dưới cái phất tay này, không gian hỗn loạn trong phạm vi mấy ngàn trượng chợt yên tĩnh lại, không còn chút động tĩnh khác lạ.

Thấy vậy, Dương Khai liền ngoác miệng cười.

Mà cùng lúc đó, Tần Ngọc luôn chăm chú quan sát từ xa lúc này hai mắt của nàng liền biến thành màu tím, màu tím trong con ngươi không ngừng lưu chuyển, tựa như đang thi triển bí thuật gì đó.

Màu tím từ tròng mắt phát ra khiến cho nàng trông càng thêm mỹ lệ.

Nàng tập trung ánh mắt từ xa nhìn lại, thấp thoáng còn có hai luồng ánh sáng màu tím trong tròng mắt bắn ra, xuyên qua hư không.

Xa xa, hình như Dương Khai đã cảm ứng được, hắn liền quay đầu nhìn về phía Tần Ngọc, Diệt Thế Ma Nhãn từ con mắt trái chợt hiện lên, bắn ra một luồng ánh sáng màu vàng vô cùng uy nghiêm.

Ánh mắt của hai người va chạm giữa không trung, Dương Khai không nhịn được khẽ "hử" một tiếng, trong nháy mắt liền tán đi Diệt Thế Ma Nhãn của bản thân, ánh mắt trở lại bình thường như cũ.

Mà ở bên kia, Tần Ngọc lại "a" lên một tiếng, thân thể mềm mại không khống chế được thụt lùi về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.

- Tiểu thư! Trung niên nam tử Tần gia kinh hãi biến sắc, lắc mình một cái liền đi tới bên cạnh Tần Ngọc, nắm lấy tay nàng lo lắng hỏi: - Tiểu thư bị sao vậy?

Hắn cũng không để ý thấy động tác nhỏ của Tần Ngọc vừa rồi, chỉ cho rằng bệnh cũ của nàng đang tái phát.

Trên trán ra Tần Ngọc túa ra một tầng mồ hôi lạnh, con ngươi màu tím chậm rãi biến mất, khẽ lắc đầu, nói: - Không sao.

Nàng lại tiếp tục tập trung nhìn về phía Dương Khai, nhưng ngạc nhiên phát hiện bên kia đã không còn một bóng người.

Dương Khai không biết khi nào đã biến mất không thấy.

- Lại là hắn sao? Tần Ngọc tự lẩm bẩm một câu, hiển nhiên vừa rồi sau khi nàng vận dụng bí thuật đã thấy được gương mặt của Dương Khai.

Nàng lập tức nhớ lại, mình đã gặp qua người nam nhân này lúc ở tầng thứ nhất Ngũ Sắc Bảo Tháp, hơn nữa, nàng còn nói cho hắn biết làm cách nào để tìm ra cửa vào tầng thứ hai.

- Sao vậy? Trung niên nam tử kia ngạc nhiên hỏi.

Tần Ngọc lại hé môi cười, lắc đầu nói: - Không có gì.

Một lát sau, nàng lại nói: - Quay về thôi.

Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy hành vi tiểu thư nhà mình hơi kỳ lạ, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ có thể cùng những người khác hộ tống Tần Ngọc quay về Phong Lâm Thành.

Tại một nơi cách vị trí Dương Khai tấn cấp khoảng trăm dặm, thân hình của hắn dần hiện ra.

Hắn đứng tại chỗ lẳng lặng chờ một lát, hai đại huyết thú yêu trùng chúa và Thanh Viêm Kinh Lôi Sài liền từ phía sau đuổi tới. Dương Khai liếc nhìn bọn chúng rồi thu lại, sau khi xác định một phương hướng, thân hình hắn bất động, lại một lần biến mất.

Tại chỗ đó chỉ còn lại một tia dao động lực lượng không gian mờ nhạt.

Hai ngày sau, Dương Khai đã đi tới Nguyên Đỉnh Sơn.

Thời phút này Nguyên Đỉnh Sơn sớm đã thành một mảnh phế tích, núi cao sụp đổ, đá văng tứ tung, hơn nữa còn có dấu vết của con người tác động vào.

Đây chính là kiệt tác của đám người Liệt Hỏa Điện. Dương Khai cũng không quan tâm đối với chuyện này, chỉ đứng yên trên không, lặng lẽ cảm ứng.

Hắn có thể thấy được, Lưu Viêm ở thật sâu trong lòng đất vẫn đang nằm yên lặng một cách kỳ lạ, dường như vẫn luôn hấp thu lực lượng nóng rực từ ao dung nham trong lòng đất.

Mà giờ phút này, so sánh với lúc trước, khí tức của Lưu Viêm không thể nghi ngờ đã mạnh mẽ lên không ít, mơ hồ có dấu hiệu sắp đột phá lên Đạo Nguyên Cảnh.

Nhận ra điều này, Dương Khai tỏ ra hết sức vui mừng, lập tức thu hồi thần niệm, tránh quấy rầy đến Lưu Viêm.

Ngó trái ngó phải một lúc, Dương Khai liền đi tới một vị trí yên tĩnh ở bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn muốn ở lại chỗ này chờ Lưu Viêm, dù sao Lưu Viêm cũng đã chui vào trong ao dung nham rất lâu rồi, nói không chừng sẽ đột nhiên quay trở về.

Nghĩ nghĩ một lát, hắn liền lấy Huyền Giới Châu ra, thân hình nhoáng lên một cái, liền tiến vào Tiểu Huyền Giới.

Vừa bước vào Tiểu Huyền Giới, Dương Khai đã cảm giác được một tia khác thường.

Loại cảm giác khác thường này cũng không phải là do Tiểu Huyền Giới biến đổi, mà là biến đổi trong cơ thể hắn.

Trước đó thực lực của hắn không đủ, không thể chạm đến lực lượng pháp tắc, cho nên không phát hiện ra. Nhưng hiện tại đã tấn cấp lên Đạo Nguyên Cảnh, có thể điều động pháp tắc thiên địa cho mình sử dụng, lập tức Dương Khai liền nhận ra, lực lượng pháp tắc bên trong Tiểu Huyền Giới cũng không hoàn thiện, dường như là thiếu hụt thứ gì đó.

Hắn cảm ứng một hồi lâu, nhưng không lần ra đầu mối, chỉ có thể ngừng cảm ứng lại.

Lắc mình một cái, hắn liền đi tới đến bên cạnh pháp thân.

Từ sau khi tới Phong Lâm Thành, truyền thụ Phệ Thiên Chiến Pháp cho pháp thân, Dương Khai cũng chưa từng chú ý đến nó.

Giờ phút này vừa thấy, Dương Khai không khỏi thất kinh.

Bởi vì pháp thân vốn lớn như quái vật, lức này đã rút nhỏ gấp mười mấy lần, tại vị trí pháp thân đang ngồi, khắp nơi đều là đất đá tạp chất rơi xuống. Đây hiển nhiên là do pháp thân tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, khiến thân thể cao lớn của nó được rèn luyện có hiệu quả rõ rệt.

Tuy thân thể của nó thu nhỏ lại, nhưng lại càng thêm cô đọng chắc chắn.

Phệ Thiên Chiến Pháp có thể cắn nuốt linh khí thiên địa của vạn vật cung cấp cho người tu luyện sử dụng, tăng cường độ mạnh mẽ của bản thân, kết hợp với thần thông thiên phú của Thạch Khổi nhất tộc, có thể nói là hai thứ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Lúc này pháp thân chỉ còn cao bằng mấy tầng lầu, nhưng ngay cả như thế nó cũng vẫn là một tên to xác.

Trước đây Dương Khai đưa vào các loại khoáng vật quý hiếm, cũng đều bị nó cắn nuốt sạch sẽ, chiết xuất ra tinh hoa, bồi dường cho thân thể càng thêm mạnh mẽ.

Vì thân thể của nó không phải bằng máu thịt, cho nên Dương Khai không thể cảm nhận được khí huyết lực của pháp thân, không biết rốt cuộc nó có thể phát huy ra thực như thế nào, tuy nhiên... Dương Khai đoán rằng nó sẽ không quá yếu.

Vừa nghĩ đến đây, đột nhiên pháp thân như phát giác ra điều gì đó, liền mở mắt ra, khuôn mặt khờ khạo lộ ra vẻ mỉm cười, cất giọng ồm ồm: - Muốn thử một chút không?

- Được! Dương Khai nghiêng đầu, nhìn pháp thân vẫy vẫy tay khiêu khích.

Pháp thân cười hắc hắc quái dị, ngay sau đó chậm rãi đứng dậy.

Theo động tác của nó đứng lên, đá vụn trên người dồn dập rơi xuống.

Bởi vì pháp thân chính là một luồng phân thần của Dương Khai truyền vào trong cơ thể Thạch Khổi, cho nên Dương Khai có thể hiểu rất rõ suy nghĩ của nó, cũng có thể khống chế hành động của nó.

Pháp thân vừa là một thân thể riêng biệt, vừa là một khối phân thân của Dương Khai.

Tâm niệm vừa động, Dương Khai liền để cho pháp thân tự do phát huy.

Ngay sau đó, pháp thân liền di động bước chân, vang lên tiếng động ầm ầm, nhanh chóng chạy tới trước mặt Dương Khai, rồi bỗng nhiên nó chợt xoay người, vung tay trái dán sát mặt đật nện thẳng tới Dương Khai.

Quả đấm chưa đến, cuồng phong đã quất vào mặt rát rạt, khiến áo bào Dương Khai bay phất phới.

Không chỉ như thế, quyền kình từ quả đấm kia bắn ra, không ngờ lại khiến cho mặt đất bị cày thành một đường hình cung sâu hoắm.

Thấy vậy, đồng tử Dương Khai co rụt lại, vốn chuẩn bị sử dụng sáu thành lực lượng lập tức tăng lên toàn lực, đồng dạng phát ra một quyền đón đỡ.

Uỳnh...

Hai quả đấm một lớn một nhỏ va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ long trời lở đất.

Một quả cầu năng lượng ánh sáng màu vàng, lấy vị trí tiếp xúc của hai quả đấm làm trung tâm khuếch tán ra ngoài, tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt không gian thành hai nửa.

Pháp thân ngoác miệng, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Còn Dương Khai sắc mặt thì lại trầm xuống, ngay sau đó liền cảm thấy bên phải của hắn truyền đến một cỗ lực lượng gần như không thể địch nổi. Hắn hét thảm một tiếng dưới, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, trong nháy mắt đã không thấy dấu vết.

So đấu lực lượng thuần túy, Dương Khai bại hoàn toàn!

Pháp thân lúc này mới đứng dậy, đưa tay chắn trước trán nhìn về phía xa, miệng huýt sáo khinh thường.

Phía trước chợt nhoáng lên một cái xuất hiện một bóng người, Dương Khai đã quay trở về.

Giờ phút này, hắn đang phùng mang trợn mắt, giơ nắm tay phải máu thịt bầy nhầy của mình lên, thậm chí còn lòi cả xương trắng ra ngoài.

- Thấy sao? Pháp thân cười hắc hắc hỏi.

- Biết rõ còn hỏi! Dương Khai không nhịn được liếc mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.