Chương trước
Chương sau
Thân Đồ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn, miệng há hốc, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.

Một bông tuyết rơi xuống ngay đỉnh đầu của lão.

Ngay sau đó, mốt tiếng "xoạc" khẽ vang lên, lấy bông tuyết làm trung tâm, thân thể Thân Đồ chợt phân thành hai mảnh, máu tươi phun ra tung tóe, ngũ tạng lòng thòng rơi xuống đất.

Quỷ Thủ Thân Đồ - mối tai họa vô số năm tại Phong Lâm Thành, cứ như vậy bị giết chết không rõ ràng.

Mà sau đó một khắc, yêu trùng chúa sau khi đắc thủ liền nhoáng lên một cái biến mất!

Bông tuyết đang bay đầy trời lúc này liền bị hòa tan, khung cảng băng hàn ở khắp xung quanh cũng biến mất.

Đám người vây xem ở xa xa đồng loạt ồ lên.

Mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía này.

Tuy rằng do khoảng cách quá xa bọn họ không thể thấy rõ, cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng cảnh mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh tử vong, Thân Đồ bị chém thành hai nửa thì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng.

Cảnh tượng rúng động như vậy đập vào mắt, khiến cho bọn tựa như thấy ma giữa ban ngày vậy, cảm thấy không thể tin được vào mắt mình, có người còn không ngừng dụi dụi mắt như muốn nhìn rõ ràng hơn một chút vậy.

- Thân Đồ... chết rồi sao?

Thật lâu sau mới có người lẩm bẩm hỏi một câu, ngữ điệu không xác định.

- Thân Đồ đã chết thật rồi, bị kia người giết chết.

- Không không không, không phải Thân Đồ bị người kia giết chết, mà là bị một cường giả khác đánh chết.

- Không sai, bên cạnh người này dường như có bằng hữu bảo vệ, thực lực vị cường giả kia không tầm thường đâu.

- May mắn vừa rồi không tham gia, nếu không

Không ít võ giả vây xem thầm cảm thấy may mắn, có cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp vậy.

Sau khi nhận ra Dương Khai đột phá tấn cấp cũng không lẻ loi một mình, mà là có cường giả âm thầm bảo vệ, những này võ giả vây xem nào dám dừng lại nữa chứ? Cả đám giống như đã thống nhất từ trước, đồng loạt lùi lại phía sau cách mấy chục dặm để quan sát, sợ chọc giận vị cường giả đang âm thầm bảo vệ kia

Bên kia, đám người Tần gia cũng trợn tròn mắt, miệng há hốc.

Đám người Thân Đồ hung hăng xông tới, nhưng không ai ngờ, kết cục của những người kia lại là toàn quân bị diệt.

- Các ngươi có thấy rõ người đánh chết Thân Đồ là ai không?

Ánh mắt Tần Ngọc phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào nơi yêu trùng chúa biến mất, hơi kích động hỏi.

Thân Đồ là một vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cường giả, người có thể vừa đối mặt đã chém chết lão, tối thiểu cũng phải là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Nếu như có thể lôi kéo người này vào Tần gia, thì thực lực Tần gia lập tức sẽ ngang hàng với phủ thành chủ, sau này Tần gia cũng sẽ được bảo vệ vững chắc.

Đáng tiếc là, yêu trùng chúa biến mất quá nhanh, Tần Ngọc căn bản không thể nhìn rõ.

Nghe nàng hỏi, mấy võ giả Tần gia hai mặt nhìn nhau một phen, rồi đều chậm rãi lắc đầu.

Trung niên nam tử liền nói: - Tiểu thư, mặc dù ta không thấy rõ, nhưng dường như người này sử dụng bí bảo song kiếm, gần Phong Lâm Thành có cường giả nào sử dụng loại bí bảo này không?

- Song kiếm sao Tần Ngọc nghĩ nghĩ, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói:

- Chưa nghe nói qua, song kiếm rất khó sử dụng, nếu phụ cận Phong Lâm Thành có vị cường giả nào tinh thông song kiếm thuật, chắc chắn ta đã nghe nói rồi. Xem ra, người này hẳn là từ nơi khác tới.

Mấy võ giả Tần gia nghe vậy đều khẽ gật đầu.

- Không chỉ có người bảo vệ kia có thực lực mạnh mẽ, mà người đang tấn cấp trước mặt cũng không tầm thường. Tần Ngọc khẽ mím môi, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía Dương Khai, tựa như muốn nhìn rõ ràng hơn một chút vây. Đáng tiếc ánh mắt của nàng lại bị linh khí thiên địa nồng đậm ngăn cách, nên không thể thấy được khuôn mặt Dương Khai

Nam nhân trung niên nghe vậy, gật gật đầu nói: - Không sai, người này đang ở cửa ải tấn cấp quan trọng, nhưng vẫn có thể ra tay đánh chết mười mấy Hư Vương Cảnh, hiển nhiên là không tầm thường, hơn nữa... ta đang suy nghĩ, không biết vì sao bỗng nhiên Thân Đồ lại chạy trốn.

Tần Ngọc biến sắc nói: - Thân Đồ là người tàn nhẫn máu tanh, lão chạy trốn chứng tỏ rằng lão đã bị thua thiệt nhiều!

- Không thể nào đâu tiểu thư, người này chẳng qua chỉ là một Hư Vương tam tầng cảnh, vẫn chưa tấn cấp Đạo Nguyên Cảnh, mà Thân Đồ lại chính là Đạo Nguyên Cảnh thứ thiệt đó! Nam nhân trung niên tỏ ra ngạc nhiên nói.

- Vậy ngươi đã thấy qua Hư Vương tam tầng cảnh nào đột phá đại cảnh giới lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chưa? Ngươi nhìn phía đó xem, ngay cả không gian dường như cũng hơi sụp đổ xuống. Tần Ngọc chỉ tay về phía trước.

Nam nhân trung niên cười nói: - Ta cũng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, chưa từng thấy được cảnh tượng có người đột phá Đạo Nguyên Cảnh, tuy nhiên ta cảm thấy cảnh tượng cũng sẽ không thể nào lớn như vậy.

- Vậy là đúng rồi, thực lực càng mạnh, động tĩnh gây ra lai lại càng lớn! Con mắt Tần Ngọc đảo một vòng, khẽ cười nói: - Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với người này, nếu như có thể chiêu mộ được hắn...

Nam nhân trung niên nhìn Tần Ngọc, chỉ thấy vẻ mặt vị tiểu thư nhà mình tỏ ra rất phấn chấn, thầm biết rằng nàng đã có ý định chiêu mộ, liền nói: - Vậy thì phải đợi hắn đột phá xong rồi tính sau.

Tần Ngọc khẽ gật gật đầu, tự nói với chính mình:

- Nhất định hắn sẽ thành công.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, tựa như muốn đem trời đất đánh nứt ra vậy.

Ngay sau đó, một luồng lốc xoáy màu đen tựa như cái phễu từ trên bầu trời ập xuống.

Mà trung tâm của cái phễu kia, không ngờ chính là vị trí Dương Khai đang ngồi.

Rầm rầm uỳnh...

Bầu trời chấn động, mặt đất rung rinh, lốc xoáy to lớn màu đen kia kiền tiếp nối với Dương Khai, uy năng thiên địa khó có thể tưởng tượng được theo cái phễu ồ ạt truyền vào thân thể của Dương Khai!

- Điều này không có khả năng! Tần Ngọc thấy được một màn này thất thanh hô lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch ra.

Mấy võ giả Hư Vương Cảnh đứng quanh nàng cũng biến sắc.

Nam nhân trung niên tỏ ra thất vọng, lắc lắc đầu nói: - Người này... Rốt cuộc là nghịch thiên đến trình độ nào mà khiến cho thiên đạo ập xuống mạnh mẽ như vậy chứ? Xem ra, hắn là không thể nào sống nổi rồi.

Khi võ giả đột phá đại cảnh giới cũng là lúc nghênh đón năng lượng thiên địa thanh tẩy, nhưng mỗi một võ giả thanh tẩy đều rất có quy luật, võ giả còn có thời gian thở dốc cùng cơ hội khôi phục, chưa từng có ai trong lúc đột phá lại như Dương Khai, trực tiếp bị năng lượng thiên địa nối tiếp đến thân thể.

Kể từ đó, uy năng thiên địa hình cái phễu kia sẽ không ngừng rót vào trong cơ thể Dương Khai, khiến hắn hoàn toàn không có có cơ hội thở dốc!

Có Hư Vương tam tầng cảnh nào lại có thể thừa nhận được đánh sâu vào như vậy chứ?

Điều này căn bản không phải thanh tẩy, mà là hủy diệt!

Cho dù để Đạo Nguyên Cảnh chân chính tới đây, chỉ sợ là vừa đối mặt cũng sẽ bị đánh tan thành tro bụi.

Mặt đất chấn động ngày càng mạnh, dù đang ở rất xa, nhưng tất cả võ giả đang quan sát đều có thể cảm nhận được sự cuồng bạo của năng lượng thiên địa, đây là mức độ mà sức người căn bản không thể ngăn cản được. Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch.

Đột nhiên, từ xa có một luồng gió gào thét mà tới. Trong khoảnh khắc, phạm vi trăm dặm cát bay đá chạy, che khuất cả mặt trời.

Những người của Tần gia liền che chắn Tần Ngọc vào giữa, mỗi người đều điều động lực lượng của bản thân ngăn lại đất đá và cành cây đang lao tới.

Ở phía xa, giữa cơn cuồng phong có một người đang điên cuồng hét lên giống như một đầu dã thú bị thương, khiến người nghe hết sức kinh hãi.

Thanh âm giữa cơn cuồng phong này hiển nhiên chính là Dương Khai.

Trong nháy mắt khi năng lực thiên địa thanh tẩy ập tới, Dương Khai đã ý thức được lần này sẽ phiền toái lớn.

Quần áo trên người hắn trong chớp mắt đã bị phá hủy hầu như không còn, năng lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng được rót vào đỉnh đầu, từ huyệt vị tràn vào trong thân thể, lan đến tứ chi bách huyệt.

Thân thể dẻo dai của hắn vậy mà cũng chỉ kiên trì không được 10 hơi thở liền nứt ra, kinh mạch phồng lên vô cùng đau đớn, tựa như muốn nổ tan xác mà chết vậy.

Kim huyết từ trong cơ thể tràn ngập ra ngoài, khiến toàn thân hắn rất nhanh liền trở nên sáng vàng rực rỡ.

Năng lực khôi phục mạnh mẽ lập tức được thể hiện ra, tự động chữa trị da thịt đang nứt toác, rỉ máu ra. Nhưng vừa mới chữa trị, thân thể đã lần nữa nứt ra.

Đang khi Kim huyết thuần khiết trong cơ thể duy trì khí huyết và sinh cơ của bản thân muốn nổ tung ra, bỗng nhiên hắn cảm thấy từ trong huyết nhục và kinh mạch của mình chợt xuất hiện luồng năng lượng hết sức ôn hòa. Luồng năng lượng này nhanh chóng gia nhập chữa trị bên trong cơ thể của hắn, đồng thời khiến cho khí huyết lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Áp lực đã giảm bớt!

Dương Khai hết sức vui mừng, vội vàng duy trì tinh thần tỉnh táo, vừa mở rộng thể xác và tinh thần ra đón nhận năng lượng thiên địa cuồng bạo kia, vừa dò xét tình trạng thân thể mình.

Kết quả so với chính hắn tưởng tượng còn muốn tốt hơn rất nhiều, mà toàn bộ điều này phải quy công cho luồng lực lượng ôn hòa bỗng nhiên xuất hiện kia.

Rất nhanh, Dương Khai liền hiểu rõ luồng lực lượng này rốt cuộc là gì.

Dĩ nhiên chính là dược lực của Vạn Bảo Dược Thang lúc trước hắn đã uống vào.

Sau khi uống Vạn Bảo Dược Thang vào, mặc dù hắn đã bế quan ở hang động đá vôi hơn nửa năm, chuyên chú hấp thu dược hiệu, khiến thân thể như được thoát thai hoán cốt, nhưng dược lực chứa đựng trong Vạn Bảo Dược Thang quả thật là quá mức khổng lồ, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nào hấp thu hết. Dược lực còn dư lại liền được tích chứa bên trong máu thịt và xương cốt, kinh mạch.

Cho đến lúc này, dược lực mới chủ động hiện ra, trở thành một trong những chỗ dựa để Dương Khai tấn cấp.

Sau khi dò xét hiểu rõ, gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được giải tỏa.

Mà khi dược lực của Vạn Bảo Dược Thang không ngừng tuôn ra từ trong máu thịt, kinh mạch và xương cốt, Dương Khai chợt cảm thấy áp lực đã giảm đi rất nhiều. Da thịt không còn đau đớn, kinh mạch không còn phồng lên, xương cốt cũng không phát ra những tiếng kêu răng rắc nữa. Hắn thầm cảm thấy hết sức vui mừng, càng thêm chuyên tâm điều động lực lượng bản thân, đánh sâu vào bình cảnh Đạo Nguyên Cảnh.

Theo thời gian trôi qua, dưới sự thanh tẩy của năng lượng thiên địa, bất kể là thân thể hay lực lượng trong cơ thể Dương Khai, hầu như đều thăng hoa một cách kỳ lạ, trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Nhất là nguyên lực trong cơ thể, không ngờ lại tinh thuần không ít, đỡ cho hắn biết bao nhiêu năm cực khổ tu luyện.

Niềm vui ngoài ý muốn này khiến hắn mừng rỡ như điên!

Nửa ngày sau, một trận tiếng rắc rắc sâu trong tâm linh của hắn liền truyền ra, trong cơ thể dường như có tấm chắn gì đó bị sụp đổ. Bỗng nhiên Dương Khai liền thét lên một tiếng thật dài, tiếng thét cao vút như tiếng sấm truyền đi xa tít.

Mà cùng với tiếng thét này, bình cảnh cản trở hắn tấn cấp đột nhiên cũng được đả thông, khiến khí tức Dương Khai vốn đã mạnh mẽ chợt tăng lên một cấp bậc nữa!

Đạo Nguyên Cảnh! Thuận lợi đột phá! Thân Đồ đứng tại chỗ kinh ngạc nhìn, miệng há hốc, dường như muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói ra.

Một bông tuyết rơi xuống ngay đỉnh đầu của lão.

Ngay sau đó, mốt tiếng "xoạc" khẽ vang lên, lấy bông tuyết làm trung tâm, thân thể Thân Đồ chợt phân thành hai mảnh, máu tươi phun ra tung tóe, ngũ tạng lòng thòng rơi xuống đất.

Quỷ Thủ Thân Đồ - mối tai họa vô số năm tại Phong Lâm Thành, cứ như vậy bị giết chết không rõ ràng.

Mà sau đó một khắc, yêu trùng chúa sau khi đắc thủ liền nhoáng lên một cái biến mất!

Bông tuyết đang bay đầy trời lúc này liền bị hòa tan, khung cảng băng hàn ở khắp xung quanh cũng biến mất.

Đám người vây xem ở xa xa đồng loạt ồ lên.

Mỗi người đều trợn tròn mắt nhìn về phía này.

Tuy rằng do khoảng cách quá xa bọn họ không thể thấy rõ, cũng không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng cảnh mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh tử vong, Thân Đồ bị chém thành hai nửa thì bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng.

Cảnh tượng rúng động như vậy đập vào mắt, khiến cho bọn tựa như thấy ma giữa ban ngày vậy, cảm thấy không thể tin được vào mắt mình, có người còn không ngừng dụi dụi mắt như muốn nhìn rõ ràng hơn một chút vậy.

- Thân Đồ... chết rồi sao?

Thật lâu sau mới có người lẩm bẩm hỏi một câu, ngữ điệu không xác định.

- Thân Đồ đã chết thật rồi, bị kia người giết chết.

- Không không không, không phải Thân Đồ bị người kia giết chết, mà là bị một cường giả khác đánh chết.

- Không sai, bên cạnh người này dường như có bằng hữu bảo vệ, thực lực vị cường giả kia không tầm thường đâu.

- May mắn vừa rồi không tham gia, nếu không

Không ít võ giả vây xem thầm cảm thấy may mắn, có cảm giác như vừa thoát khỏi một kiếp vậy.

Sau khi nhận ra Dương Khai đột phá tấn cấp cũng không lẻ loi một mình, mà là có cường giả âm thầm bảo vệ, những này võ giả vây xem nào dám dừng lại nữa chứ? Cả đám giống như đã thống nhất từ trước, đồng loạt lùi lại phía sau cách mấy chục dặm để quan sát, sợ chọc giận vị cường giả đang âm thầm bảo vệ kia

Bên kia, đám người Tần gia cũng trợn tròn mắt, miệng há hốc.

Đám người Thân Đồ hung hăng xông tới, nhưng không ai ngờ, kết cục của những người kia lại là toàn quân bị diệt.

- Các ngươi có thấy rõ người đánh chết Thân Đồ là ai không?

Ánh mắt Tần Ngọc phát ra tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm vào nơi yêu trùng chúa biến mất, hơi kích động hỏi.

Thân Đồ là một vị Đạo Nguyên nhất tầng cảnh cường giả, người có thể vừa đối mặt đã chém chết lão, tối thiểu cũng phải là Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh.

Nếu như có thể lôi kéo người này vào Tần gia, thì thực lực Tần gia lập tức sẽ ngang hàng với phủ thành chủ, sau này Tần gia cũng sẽ được bảo vệ vững chắc.

Đáng tiếc là, yêu trùng chúa biến mất quá nhanh, Tần Ngọc căn bản không thể nhìn rõ.

Nghe nàng hỏi, mấy võ giả Tần gia hai mặt nhìn nhau một phen, rồi đều chậm rãi lắc đầu.

Trung niên nam tử liền nói: - Tiểu thư, mặc dù ta không thấy rõ, nhưng dường như người này sử dụng bí bảo song kiếm, gần Phong Lâm Thành có cường giả nào sử dụng loại bí bảo này không?

- Song kiếm sao Tần Ngọc nghĩ nghĩ, một hồi lâu sau mới lắc đầu nói:

- Chưa nghe nói qua, song kiếm rất khó sử dụng, nếu phụ cận Phong Lâm Thành có vị cường giả nào tinh thông song kiếm thuật, chắc chắn ta đã nghe nói rồi. Xem ra, người này hẳn là từ nơi khác tới.

Mấy võ giả Tần gia nghe vậy đều khẽ gật đầu.

- Không chỉ có người bảo vệ kia có thực lực mạnh mẽ, mà người đang tấn cấp trước mặt cũng không tầm thường. Tần Ngọc khẽ mím môi, ánh mắt sáng long lanh nhìn về phía Dương Khai, tựa như muốn nhìn rõ ràng hơn một chút vây. Đáng tiếc ánh mắt của nàng lại bị linh khí thiên địa nồng đậm ngăn cách, nên không thể thấy được khuôn mặt Dương Khai

Nam nhân trung niên nghe vậy, gật gật đầu nói: - Không sai, người này đang ở cửa ải tấn cấp quan trọng, nhưng vẫn có thể ra tay đánh chết mười mấy Hư Vương Cảnh, hiển nhiên là không tầm thường, hơn nữa... ta đang suy nghĩ, không biết vì sao bỗng nhiên Thân Đồ lại chạy trốn.

Tần Ngọc biến sắc nói: - Thân Đồ là người tàn nhẫn máu tanh, lão chạy trốn chứng tỏ rằng lão đã bị thua thiệt nhiều!

- Không thể nào đâu tiểu thư, người này chẳng qua chỉ là một Hư Vương tam tầng cảnh, vẫn chưa tấn cấp Đạo Nguyên Cảnh, mà Thân Đồ lại chính là Đạo Nguyên Cảnh thứ thiệt đó! Nam nhân trung niên tỏ ra ngạc nhiên nói.

- Vậy ngươi đã thấy qua Hư Vương tam tầng cảnh nào đột phá đại cảnh giới lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chưa? Ngươi nhìn phía đó xem, ngay cả không gian dường như cũng hơi sụp đổ xuống. Tần Ngọc chỉ tay về phía trước.

Nam nhân trung niên cười nói: - Ta cũng chỉ là Hư Vương tam tầng cảnh, chưa từng thấy được cảnh tượng có người đột phá Đạo Nguyên Cảnh, tuy nhiên ta cảm thấy cảnh tượng cũng sẽ không thể nào lớn như vậy.

- Vậy là đúng rồi, thực lực càng mạnh, động tĩnh gây ra lai lại càng lớn! Con mắt Tần Ngọc đảo một vòng, khẽ cười nói: - Ta càng ngày càng cảm thấy hứng thú đối với người này, nếu như có thể chiêu mộ được hắn...

Nam nhân trung niên nhìn Tần Ngọc, chỉ thấy vẻ mặt vị tiểu thư nhà mình tỏ ra rất phấn chấn, thầm biết rằng nàng đã có ý định chiêu mộ, liền nói: - Vậy thì phải đợi hắn đột phá xong rồi tính sau.

Tần Ngọc khẽ gật gật đầu, tự nói với chính mình:

- Nhất định hắn sẽ thành công.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng sấm đinh tai nhức óc, tựa như muốn đem trời đất đánh nứt ra vậy.

Ngay sau đó, một luồng lốc xoáy màu đen tựa như cái phễu từ trên bầu trời ập xuống.

Mà trung tâm của cái phễu kia, không ngờ chính là vị trí Dương Khai đang ngồi.

Rầm rầm uỳnh...

Bầu trời chấn động, mặt đất rung rinh, lốc xoáy to lớn màu đen kia kiền tiếp nối với Dương Khai, uy năng thiên địa khó có thể tưởng tượng được theo cái phễu ồ ạt truyền vào thân thể của Dương Khai!

- Điều này không có khả năng! Tần Ngọc thấy được một màn này thất thanh hô lên, gương mặt xinh đẹp trắng bệch ra.

Mấy võ giả Hư Vương Cảnh đứng quanh nàng cũng biến sắc.

Nam nhân trung niên tỏ ra thất vọng, lắc lắc đầu nói: - Người này... Rốt cuộc là nghịch thiên đến trình độ nào mà khiến cho thiên đạo ập xuống mạnh mẽ như vậy chứ? Xem ra, hắn là không thể nào sống nổi rồi.

Khi võ giả đột phá đại cảnh giới cũng là lúc nghênh đón năng lượng thiên địa thanh tẩy, nhưng mỗi một võ giả thanh tẩy đều rất có quy luật, võ giả còn có thời gian thở dốc cùng cơ hội khôi phục, chưa từng có ai trong lúc đột phá lại như Dương Khai, trực tiếp bị năng lượng thiên địa nối tiếp đến thân thể.

Kể từ đó, uy năng thiên địa hình cái phễu kia sẽ không ngừng rót vào trong cơ thể Dương Khai, khiến hắn hoàn toàn không có có cơ hội thở dốc!

Có Hư Vương tam tầng cảnh nào lại có thể thừa nhận được đánh sâu vào như vậy chứ?

Điều này căn bản không phải thanh tẩy, mà là hủy diệt!

Cho dù để Đạo Nguyên Cảnh chân chính tới đây, chỉ sợ là vừa đối mặt cũng sẽ bị đánh tan thành tro bụi.

Mặt đất chấn động ngày càng mạnh, dù đang ở rất xa, nhưng tất cả võ giả đang quan sát đều có thể cảm nhận được sự cuồng bạo của năng lượng thiên địa, đây là mức độ mà sức người căn bản không thể ngăn cản được. Sắc mặt mỗi người đều trắng bệch.

Đột nhiên, từ xa có một luồng gió gào thét mà tới. Trong khoảnh khắc, phạm vi trăm dặm cát bay đá chạy, che khuất cả mặt trời.

Những người của Tần gia liền che chắn Tần Ngọc vào giữa, mỗi người đều điều động lực lượng của bản thân ngăn lại đất đá và cành cây đang lao tới.

Ở phía xa, giữa cơn cuồng phong có một người đang điên cuồng hét lên giống như một đầu dã thú bị thương, khiến người nghe hết sức kinh hãi.

Thanh âm giữa cơn cuồng phong này hiển nhiên chính là Dương Khai.

Trong nháy mắt khi năng lực thiên địa thanh tẩy ập tới, Dương Khai đã ý thức được lần này sẽ phiền toái lớn.

Quần áo trên người hắn trong chớp mắt đã bị phá hủy hầu như không còn, năng lượng khổng lồ khó có thể tưởng tượng được rót vào đỉnh đầu, từ huyệt vị tràn vào trong thân thể, lan đến tứ chi bách huyệt.

Thân thể dẻo dai của hắn vậy mà cũng chỉ kiên trì không được 10 hơi thở liền nứt ra, kinh mạch phồng lên vô cùng đau đớn, tựa như muốn nổ tan xác mà chết vậy.

Kim huyết từ trong cơ thể tràn ngập ra ngoài, khiến toàn thân hắn rất nhanh liền trở nên sáng vàng rực rỡ.

Năng lực khôi phục mạnh mẽ lập tức được thể hiện ra, tự động chữa trị da thịt đang nứt toác, rỉ máu ra. Nhưng vừa mới chữa trị, thân thể đã lần nữa nứt ra.

Đang khi Kim huyết thuần khiết trong cơ thể duy trì khí huyết và sinh cơ của bản thân muốn nổ tung ra, bỗng nhiên hắn cảm thấy từ trong huyết nhục và kinh mạch của mình chợt xuất hiện luồng năng lượng hết sức ôn hòa. Luồng năng lượng này nhanh chóng gia nhập chữa trị bên trong cơ thể của hắn, đồng thời khiến cho khí huyết lực của hắn đột nhiên tăng mạnh.

Áp lực đã giảm bớt!

Dương Khai hết sức vui mừng, vội vàng duy trì tinh thần tỉnh táo, vừa mở rộng thể xác và tinh thần ra đón nhận năng lượng thiên địa cuồng bạo kia, vừa dò xét tình trạng thân thể mình.

Kết quả so với chính hắn tưởng tượng còn muốn tốt hơn rất nhiều, mà toàn bộ điều này phải quy công cho luồng lực lượng ôn hòa bỗng nhiên xuất hiện kia.

Rất nhanh, Dương Khai liền hiểu rõ luồng lực lượng này rốt cuộc là gì.

Dĩ nhiên chính là dược lực của Vạn Bảo Dược Thang lúc trước hắn đã uống vào.

Sau khi uống Vạn Bảo Dược Thang vào, mặc dù hắn đã bế quan ở hang động đá vôi hơn nửa năm, chuyên chú hấp thu dược hiệu, khiến thân thể như được thoát thai hoán cốt, nhưng dược lực chứa đựng trong Vạn Bảo Dược Thang quả thật là quá mức khổng lồ, trong lúc nhất thời hắn cũng không thể nào hấp thu hết. Dược lực còn dư lại liền được tích chứa bên trong máu thịt và xương cốt, kinh mạch.

Cho đến lúc này, dược lực mới chủ động hiện ra, trở thành một trong những chỗ dựa để Dương Khai tấn cấp.

Sau khi dò xét hiểu rõ, gánh nặng trong lòng Dương Khai liền được giải tỏa.

Mà khi dược lực của Vạn Bảo Dược Thang không ngừng tuôn ra từ trong máu thịt, kinh mạch và xương cốt, Dương Khai chợt cảm thấy áp lực đã giảm đi rất nhiều. Da thịt không còn đau đớn, kinh mạch không còn phồng lên, xương cốt cũng không phát ra những tiếng kêu răng rắc nữa. Hắn thầm cảm thấy hết sức vui mừng, càng thêm chuyên tâm điều động lực lượng bản thân, đánh sâu vào bình cảnh Đạo Nguyên Cảnh.

Theo thời gian trôi qua, dưới sự thanh tẩy của năng lượng thiên địa, bất kể là thân thể hay lực lượng trong cơ thể Dương Khai, hầu như đều thăng hoa một cách kỳ lạ, trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Nhất là nguyên lực trong cơ thể, không ngờ lại tinh thuần không ít, đỡ cho hắn biết bao nhiêu năm cực khổ tu luyện.

Niềm vui ngoài ý muốn này khiến hắn mừng rỡ như điên!

Nửa ngày sau, một trận tiếng rắc rắc sâu trong tâm linh của hắn liền truyền ra, trong cơ thể dường như có tấm chắn gì đó bị sụp đổ. Bỗng nhiên Dương Khai liền thét lên một tiếng thật dài, tiếng thét cao vút như tiếng sấm truyền đi xa tít.

Mà cùng với tiếng thét này, bình cảnh cản trở hắn tấn cấp đột nhiên cũng được đả thông, khiến khí tức Dương Khai vốn đã mạnh mẽ chợt tăng lên một cấp bậc nữa!

Đạo Nguyên Cảnh! Thuận lợi đột phá!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.