Chương trước
Chương sau
Nếu không phải thiếu nữ tên Mạc Tiểu Thất này nói với Dương Khai nàng biết vị trí cụ thể của con chim lửa, thì dù có nói gì Dương Khai cũng sẽ không đi theo nàng tới đây.

Trong Tinh Giới chuyện người lừa người nhiều hơn rất nhiều so với cố hương Tinh Vực, Dương Khai sao có thể hành sự không cẩn thận.

Nhưng tin tức Mạc Tiểu Thất đưa ra lại khiến hắn căn bản không thể cự tuyệt.

Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Mạc Tiểu Thất gật gật đầu nói: - Đương nhiên là thật.

- Nó ở vị trí nào?

Dương Khai trực tiếp lên tiếng hỏi, Từ Thanh và Vu Nhược Mai ở bên cạnh cũng đều tập trung tinh thần, dường như là muốn nghe tỉ mỉ hơn chút.

- Ở Mạc Tiểu Thất mới vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên kịp phản ứng, liền vội vàng nuốt nữa câu sau vào trong bụng, cười hì hì nói: - Bây giờ không nói cho ngươi, đi theo ta là được rồi.

Gương mặt nàng ngây thơ hồn nhiên, dường như vốn dĩ thực sự định nói ra vị trí cụ thể của con chim lửa.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng nói: - Ta sao có thể tin ngươi? Ngươi nếu biết vị trí cụ thể của con chim lửa, vậy sao không triệu tập người quen của mình, người lại là tìm những người như bọn ta?

Từ Thanh ở bên cạnh gật đầu nói: - Dương huynh nói có lý, Tiểu Thất cô nương, đều không phải là ta không tín nhiệm ngươi, chỉ là mọi ngươi đều không hiểu, trong lòng Từ mỗ cũng có nghi vấn này, mong rằng Tiểu Thất cô nương có thể giải đáp.

Mạc Tiểu Thất cau mày, dáng vẻ dĩ nhiên, nói: - Ta trước đó đi vào đã nhìn thấy nó, đương nhiên là biết nó ở vị trí nào. Thấy mấy người bị thương kia không? Ta chính là lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, sau đó bọn họ gặp con chim lửa kia, người chết người chạy, ta liền một mạch đi theo con chim lửa kia tìm đến nơi nó sống, về phần tại sao ta không tìm người quen Ta ở chỗ này không quen ai, chỉ dựa vào một mình thì chắc chắn không đánh thắng được nó, cho nên đi tìm các ngươi.

Dương Khai và Từ Thanh liếc nhau, đều khẽ gật đầu.

Lời nói của Mạc Tiểu Thất cũng không có sơ hở, hoặc là dù có sơ hở, bọn họ cũng không thể truy ra.

Thấy mấy người trầm mặc im lặng, Mạc Tiểu Thất không khỏi có chút khẩn trương, vội vàng nói: - Các ngươi đừng sợ, nó tuy rằng lợi hại khó tiếp cận, nhưng dù sau cũng là ấu thể, thật ra không phải là khó đối phó, chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bắt nó không thành vấn đề.

Ở bên cạnh, Vu Nhược Mai xinh đẹp hé miệng cười, lên tiếng nói: - Tiểu Thất muội muội, không phải là chúng ta sợ hãi, chỉ là chim lửa này chỉ có một con, nếu chúng ta có được, nên phân chia thế nào?

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thất lập tức có chút nhăn nhó, gương mặt ngượng ngùng nói: - Ta cũng đang muốn cùng các vị đại ca thương nghị chuyện này, nó đối với ta có tác dụng lớn, đến lúc đó nếu thực sự có được, để cho ta được không

Lời vừa nói ra, chẳng những Dương Khai biểu tình cổ quái nhìn nàng, ngay cả Từ Thanh và Vu Nhược Mai sắc mặt đều khó coi.

Mọi người đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, dựa vào cái gì mà làm không công chứ? Đừng nói trong lòng Dương Khai có tính toán của riêng mình, Từ Thanh và Vu Nhược Mai nhất định sẽ không đáp ứng điều kiện vô căn cứ này.

Lão yêu bà này, giả dạng có chút hơi quá rồi đấy? Trong lòng Dương Khai âm thầm coi thường nàng, chẳng lẽ nàng không biết chín quá hóa nẫu sao?

Mạc Tiểu Thất thấy mấy người sắc mặt khó coi, lại vội vàng nói: - Dĩ nhiên sẽ không để mọi người làm không công, ta có thể bồi thường đầy đủ cho mọi người.

- Bồi thường? Từ Thanh hừ lạnh một tiếng, thái độ không thân thiết nhu hòa như trước, cười nhạo nói: - Không biết Tiểu Thất cô nương muốn bồi thường cho chúng ta thứ như thế nào?

Mạc Tiểu Thất không trả lời hắn, mà vùi đầu thả ra thần niệm, tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình, chốc lát, quang hoa nhoáng trên tay nàng, lấy ra ba kiện bí bảo.

Ba kiện bí bảo kia, một món trong đó là áo lụa màu hồng, mỏng nhẹ như lụa, trên đó được đính đủ loại đá quý màu sắc sặc sỡ, đá quý kia cũng không phải thứ tầm thường, mà toát ra từng luồng dao động năng lượng thần kỳ.

Kiện thứ hai là một cây thước, dài bằng hai ngón tay, đen như mực, tuy rằng không lớn, lại cho người một cảm giác nặng vô cùng, dường như đến thần niệm của võ giả cũng có thể bị áp chế.

Kiện cuối cùng là một thanh khảm đao lưng dày, thân đao rất nặng, hình thù trạm chổ khó hiểu, một mùi máu tanh truyền ra từ trong thanh đao, vừa thấy liền biết số lượng cường giả chết dưới thanh đao này không ít.

Mà ba kiện bí bảo này, toát ra dao động năng lượng không yếu chút nào.

- Bí bảo cấp Hư Vương? Con ngươi Từ Thanh như muốn lồi ra, hơi thở của Vu Nhược Mai lại trở nên dồn dập.

Dương Khai đồng thời cũng trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì ba kiện bí bảo Tiểu Thất đưa ra này, lại là ba kiện bí bảo cấp Hư Vương, hơn nữa là bí bảo Hư Vương cấp bậc không thấp.

- Trọng Anh Xích và Trường Hận Đao này đều là bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, mỗi thứ đều có điểm thần diệu, Thải Lũ Sa Y này là bí bảo cấp Hư Vương trung phẩm, là được dệt thành bởi tơ của Tuyết Tàm 3000 năm tuổi nhả ra, được thu từ Bắc Vực Tuyết Châu, ngũ hành không thể xâm nhập, còn có năng lực phòng hộ rất tốt, thiên ngoại tinh sa điểm xuyết bên ngoài cũng có thể biến thành công kích sắc nhọn, công phòng một thể Phải rồi, ta lấy ba món bí bảo này để bồi thường cho mọi người được không, nếu sự thành, còn có cảm tạ khác. Mạc Tiểu Thất nhút nhát nhìn ba người trước mặt, nghi ngờ hỏi: - Có thể không?

Từ Thanh không khỏi nuốt nước miếng một cách khó khăn, còn đôi mắt đẹp của Vu Nhược Mai kia sớm đã như con đỉa gắn chặt trên Thải Lũ Sa Y kia, căn bản không rời mắt.

Dương Khai nén kinh ngạc chấn động trong lòng, âm thầm đánh giá Mạc Tiểu Thất, sâu trong nội tâm cảnh giác cực độ.

Đối phương tiện tay liền lấy ra ba kiện bí bảo Hư Vương cao cấp như vậy, có thể thấy được xuất thân của nàng không bình thường, người như vậy, tuyệt đối không phải là người không có tiếng tăm, không chừng có thể là cường giả Đạo Nguyên Cảnh ngụy trang, nếu không sao có thể hành sự tùy tiện như thế.

Cho dù nàng không hiểu thế sự, tài phú không được để lộ ra, đạo lý đơn thuần này chắc cũng phải hiểu, nàng dám để lộ ra tài phú của mình như thế này, hẳn là không lo sợ gì.

Nhưng nếu nàng thật sự là Đạo Nguyên Cảnh có thể lừa gạt mình, tối thiểu cũng phải là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy còn tìm nhóm người như mình làm gì?

Dương Khai có chút nghĩ không thông.

- Không thể sao?

Mạc Tiểu Thất thấy ba người chậm chạp không có câu trả lời, không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, liền muốn thu hồi ba kiện bí bảo kia.

- Muội muội Tiểu Thất nói gì? Vu Nhược Mai là ngươi đầu tiên tỉnh hồn lại, cười khanh khách. - Tỷ tỷ lần đầu tiên nhìn thấy muội muội, liền biết muội muội là một cô nương tốt, nếu muội muội muốn chim lửa kia, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không tranh đoạt với muội, chuyện này, tỷ tỷ giúp ngươi.

Trên miệng nàng nói chuyện đại nghĩa, phía dưới động tác tay cũng không chậm, trực tiếp cầm lấy Thải Lũ Sa Y kia, nhét vào nhẫn không gian của mình.

Không nói đến giá trị của con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn rốt cuộc có cao như một kiện bí bảo phòng ngự cấp Hư Vương trung phẩm hay không, cho dù có, bốn người sau khi có được và chia đều, cũng tuyệt đối không cao hơn Thải Lũ Sa Y.

Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa bắt đầu hành động, Mạc Tiểu Thất cũng đã tặng nàng một kiện Thải Lũ Sa Y, nếu thực sự thành công, e là vẫn còn có thứ tốt nữa.

Cho nên nàng không do dự nữa.

Từ Thanh thấy Vu Nhược Mai đã ra tay, không khỏi ho nhẹ một tiếng: - Từ mỗ đã cảm nhận được thành ý của Tiểu Thất cô nương, một khi đã như vậy, vậy cũng tính thêm Từ mỗ đi.

Nói như thế, ánh mắt của hắn chuyển đến Trọng Anh Xích và Trường Hận Đao, dường như có chút khó chọn lựa, cuối cùng vẫn là cầm Trọng Anh Xích trên tay, bỏ vào nhẫn không gian của mình.

Mạc Tiểu Thất đưa mắt nhìn về phía Dương Khai, mong chờ.

Dương Khai nhíu nhíu mày, bản năng không thực sự muốn giao du với kẻ xấu, nhưng lại nghĩ Lưu Viêm rất có thể sẽ gặp phải vô số cường giả vây hãm tấn công, cũng chỉ có thể ứng phó cho có lệ.

Từ Thanh cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: - Dương huynh, Tiểu Thất cô nương thành khẩn như thế, ngươi còn muốn do dự cái gì?

Dương Khai thở dài một tiếng, nói: - Ta không phải là đang do dự, chỉ là ta không cần đao.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, trước mắt sáng ngời, vội vàng nói:

- Vậy Dương đại ca muốn bí bảo dạng gì?

Nàng không sợ Dương Khai yêu cầu cao, chỉ sợ Dương Khai không yêu cầu.

- Kiếm, có không? Bí bảo hình kiếm tính băng? Dương Khai chợt nhớ tới Yêu Trùng Mẫu Thể còn thiếu một vũ khí giống như thế, vội vàng lên tiếng.

- Ồ, để ta tìm xem, ta nhớ là ta có. Mạc Tiểu Thất vừa nói, vừa thu hồi Trường Hận Đạo, vùi đầu tìm kiếm nhẫn không gian của mình.

Ánh mắt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai như đốm lửa dán chặt vào nhẫn của nàng, như nhìn chằm chằm vào bảo vật tuyệt thế vậy.

Bọn họ như thế cũng khó trách, biểu hiện của Mạc Tiểu Thất trong khoảng thời gian ngắn này, khiến bọn họ nhận định trong người thiếu nữ này mang theo vô số bảo vật quan trọng, nàng có thể tùy tiện lấy ra bốn kiện bí bảo cấp Hư Vương, ai biết trong nhẫn không gian của nàng còn có bao nhiêu bảo bối nữa?

Nhẫn không gian như vậy, ai không mơ ước.

Dương Khai âm thầm quan sát, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Hắn không tin Từ Thanh và Vu Nhược Mai không nhìn ra vấn đề của Mạc Tiểu Thất, người chết vì tiền tài, chim chết vì ăn, đạo lý này mãi mãi không thay đổi, Dương Khai cũng không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ.

Hồi lâu, Mạc Tiểu Thất mới ngẩng đầu lên, gương mặt ngượng ngùng nhìn Dương Khai nói: - Dương đại ca Ta dường như nhớ nhầm, ta không có bí bảo trường kiếm thuộc tính băng cấp Hư Vương thượng phẩm.

Nét mặt của nàng giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì, đang khát vọng được người khác tha thứ.

Dương Khai thản nhiên nói: - Nếu không có thì thôi.

Dù sao cũng không phải chuyện gì gấp rút, Yêu Trùng Mẫu Thể không có vũ khí, vẫn có thể phát huy ra lực chiến đấu không tệ.

- Song kiếm được không.

Mạc Tiểu Thất vừa dứt lời, liền lấy ra hai thanh trường kiếm tản phát ra hàn ý, trong đó có một thanh màu tím, dài chừng ba thước ba, thanh khác lại toát ra màu xanh, dài chừng hai thước năm, song kiếm một dài một ngắn, giao ấn trình huy, quang hoa lưu chuyển, như quần anh tụ hội, không khiến người có chút cảm giác kinh ngạc gì.

Khiến cho người để ý, là hai thanh trường kiếm này đều tản ra dao động lực lượng của bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm.

Đôi mắt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai lập tức đỏ lên, hơi thở có chút dồn dập.

- Song kiếm? Dương Khai cũng mắt sáng ngời, vạn lần không nghĩ tới Mạc Tiểu Thất lại cho hắn ngạc nhiên lớn như vậy.

Về bản chất mà nói, song kiếm đã coi như một loại bí bảo hình kiếm có hình thái khác, sử dụng khó khăn gấp mấy lần so với một thanh kiếm đơn thuần, nhưng tương ứng với điều này, lực có thể phát huy ra cũng sẽ tăng mạnh.

Chính là bởi vì nguyên nhân này, giá trị của song kiếm, vượt xa bí bảo bình thường, tương đương với giá trị của bí bảo phòng ngự cùng cấp.

Hai thanh trường kiếm cấp Hư Vương thượng phẩm, giá trị đích thực của nó không kém hơn bí bảo cấp Đạo Nguyên. Nếu không phải thiếu nữ tên Mạc Tiểu Thất này nói với Dương Khai nàng biết vị trí cụ thể của con chim lửa, thì dù có nói gì Dương Khai cũng sẽ không đi theo nàng tới đây.

Trong Tinh Giới chuyện người lừa người nhiều hơn rất nhiều so với cố hương Tinh Vực, Dương Khai sao có thể hành sự không cẩn thận.

Nhưng tin tức Mạc Tiểu Thất đưa ra lại khiến hắn căn bản không thể cự tuyệt.

Nghe Dương Khai hỏi như vậy, Mạc Tiểu Thất gật gật đầu nói: - Đương nhiên là thật.

- Nó ở vị trí nào?

Dương Khai trực tiếp lên tiếng hỏi, Từ Thanh và Vu Nhược Mai ở bên cạnh cũng đều tập trung tinh thần, dường như là muốn nghe tỉ mỉ hơn chút.

- Ở Mạc Tiểu Thất mới vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên kịp phản ứng, liền vội vàng nuốt nữa câu sau vào trong bụng, cười hì hì nói: - Bây giờ không nói cho ngươi, đi theo ta là được rồi.

Gương mặt nàng ngây thơ hồn nhiên, dường như vốn dĩ thực sự định nói ra vị trí cụ thể của con chim lửa.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng nói: - Ta sao có thể tin ngươi? Ngươi nếu biết vị trí cụ thể của con chim lửa, vậy sao không triệu tập người quen của mình, người lại là tìm những người như bọn ta?

Từ Thanh ở bên cạnh gật đầu nói: - Dương huynh nói có lý, Tiểu Thất cô nương, đều không phải là ta không tín nhiệm ngươi, chỉ là mọi ngươi đều không hiểu, trong lòng Từ mỗ cũng có nghi vấn này, mong rằng Tiểu Thất cô nương có thể giải đáp.

Mạc Tiểu Thất cau mày, dáng vẻ dĩ nhiên, nói: - Ta trước đó đi vào đã nhìn thấy nó, đương nhiên là biết nó ở vị trí nào. Thấy mấy người bị thương kia không? Ta chính là lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, sau đó bọn họ gặp con chim lửa kia, người chết người chạy, ta liền một mạch đi theo con chim lửa kia tìm đến nơi nó sống, về phần tại sao ta không tìm người quen Ta ở chỗ này không quen ai, chỉ dựa vào một mình thì chắc chắn không đánh thắng được nó, cho nên đi tìm các ngươi.

Dương Khai và Từ Thanh liếc nhau, đều khẽ gật đầu.

Lời nói của Mạc Tiểu Thất cũng không có sơ hở, hoặc là dù có sơ hở, bọn họ cũng không thể truy ra.

Thấy mấy người trầm mặc im lặng, Mạc Tiểu Thất không khỏi có chút khẩn trương, vội vàng nói: - Các ngươi đừng sợ, nó tuy rằng lợi hại khó tiếp cận, nhưng dù sau cũng là ấu thể, thật ra không phải là khó đối phó, chỉ cần chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bắt nó không thành vấn đề.

Ở bên cạnh, Vu Nhược Mai xinh đẹp hé miệng cười, lên tiếng nói: - Tiểu Thất muội muội, không phải là chúng ta sợ hãi, chỉ là chim lửa này chỉ có một con, nếu chúng ta có được, nên phân chia thế nào?

Nghe vậy, Mạc Tiểu Thất lập tức có chút nhăn nhó, gương mặt ngượng ngùng nói: - Ta cũng đang muốn cùng các vị đại ca thương nghị chuyện này, nó đối với ta có tác dụng lớn, đến lúc đó nếu thực sự có được, để cho ta được không

Lời vừa nói ra, chẳng những Dương Khai biểu tình cổ quái nhìn nàng, ngay cả Từ Thanh và Vu Nhược Mai sắc mặt đều khó coi.

Mọi người đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, dựa vào cái gì mà làm không công chứ? Đừng nói trong lòng Dương Khai có tính toán của riêng mình, Từ Thanh và Vu Nhược Mai nhất định sẽ không đáp ứng điều kiện vô căn cứ này.

Lão yêu bà này, giả dạng có chút hơi quá rồi đấy? Trong lòng Dương Khai âm thầm coi thường nàng, chẳng lẽ nàng không biết chín quá hóa nẫu sao?

Mạc Tiểu Thất thấy mấy người sắc mặt khó coi, lại vội vàng nói: - Dĩ nhiên sẽ không để mọi người làm không công, ta có thể bồi thường đầy đủ cho mọi người.

- Bồi thường? Từ Thanh hừ lạnh một tiếng, thái độ không thân thiết nhu hòa như trước, cười nhạo nói: - Không biết Tiểu Thất cô nương muốn bồi thường cho chúng ta thứ như thế nào?

Mạc Tiểu Thất không trả lời hắn, mà vùi đầu thả ra thần niệm, tìm kiếm trong nhẫn không gian của mình, chốc lát, quang hoa nhoáng trên tay nàng, lấy ra ba kiện bí bảo.

Ba kiện bí bảo kia, một món trong đó là áo lụa màu hồng, mỏng nhẹ như lụa, trên đó được đính đủ loại đá quý màu sắc sặc sỡ, đá quý kia cũng không phải thứ tầm thường, mà toát ra từng luồng dao động năng lượng thần kỳ.

Kiện thứ hai là một cây thước, dài bằng hai ngón tay, đen như mực, tuy rằng không lớn, lại cho người một cảm giác nặng vô cùng, dường như đến thần niệm của võ giả cũng có thể bị áp chế.

Kiện cuối cùng là một thanh khảm đao lưng dày, thân đao rất nặng, hình thù trạm chổ khó hiểu, một mùi máu tanh truyền ra từ trong thanh đao, vừa thấy liền biết số lượng cường giả chết dưới thanh đao này không ít.

Mà ba kiện bí bảo này, toát ra dao động năng lượng không yếu chút nào.

- Bí bảo cấp Hư Vương? Con ngươi Từ Thanh như muốn lồi ra, hơi thở của Vu Nhược Mai lại trở nên dồn dập.

Dương Khai đồng thời cũng trợn mắt há hốc mồm.

Bởi vì ba kiện bí bảo Tiểu Thất đưa ra này, lại là ba kiện bí bảo cấp Hư Vương, hơn nữa là bí bảo Hư Vương cấp bậc không thấp.

- Trọng Anh Xích và Trường Hận Đao này đều là bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm, mỗi thứ đều có điểm thần diệu, Thải Lũ Sa Y này là bí bảo cấp Hư Vương trung phẩm, là được dệt thành bởi tơ của Tuyết Tàm 3000 năm tuổi nhả ra, được thu từ Bắc Vực Tuyết Châu, ngũ hành không thể xâm nhập, còn có năng lực phòng hộ rất tốt, thiên ngoại tinh sa điểm xuyết bên ngoài cũng có thể biến thành công kích sắc nhọn, công phòng một thể Phải rồi, ta lấy ba món bí bảo này để bồi thường cho mọi người được không, nếu sự thành, còn có cảm tạ khác. Mạc Tiểu Thất nhút nhát nhìn ba người trước mặt, nghi ngờ hỏi: - Có thể không?

Từ Thanh không khỏi nuốt nước miếng một cách khó khăn, còn đôi mắt đẹp của Vu Nhược Mai kia sớm đã như con đỉa gắn chặt trên Thải Lũ Sa Y kia, căn bản không rời mắt.

Dương Khai nén kinh ngạc chấn động trong lòng, âm thầm đánh giá Mạc Tiểu Thất, sâu trong nội tâm cảnh giác cực độ.

Đối phương tiện tay liền lấy ra ba kiện bí bảo Hư Vương cao cấp như vậy, có thể thấy được xuất thân của nàng không bình thường, người như vậy, tuyệt đối không phải là người không có tiếng tăm, không chừng có thể là cường giả Đạo Nguyên Cảnh ngụy trang, nếu không sao có thể hành sự tùy tiện như thế.

Cho dù nàng không hiểu thế sự, tài phú không được để lộ ra, đạo lý đơn thuần này chắc cũng phải hiểu, nàng dám để lộ ra tài phú của mình như thế này, hẳn là không lo sợ gì.

Nhưng nếu nàng thật sự là Đạo Nguyên Cảnh có thể lừa gạt mình, tối thiểu cũng phải là một cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh, vậy còn tìm nhóm người như mình làm gì?

Dương Khai có chút nghĩ không thông.

- Không thể sao?

Mạc Tiểu Thất thấy ba người chậm chạp không có câu trả lời, không khỏi lộ ra thần sắc thất vọng, liền muốn thu hồi ba kiện bí bảo kia.

- Muội muội Tiểu Thất nói gì? Vu Nhược Mai là ngươi đầu tiên tỉnh hồn lại, cười khanh khách. - Tỷ tỷ lần đầu tiên nhìn thấy muội muội, liền biết muội muội là một cô nương tốt, nếu muội muội muốn chim lửa kia, tỷ tỷ đương nhiên sẽ không tranh đoạt với muội, chuyện này, tỷ tỷ giúp ngươi.

Trên miệng nàng nói chuyện đại nghĩa, phía dưới động tác tay cũng không chậm, trực tiếp cầm lấy Thải Lũ Sa Y kia, nhét vào nhẫn không gian của mình.

Không nói đến giá trị của con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn rốt cuộc có cao như một kiện bí bảo phòng ngự cấp Hư Vương trung phẩm hay không, cho dù có, bốn người sau khi có được và chia đều, cũng tuyệt đối không cao hơn Thải Lũ Sa Y.

Hơn nữa, hiện tại vẫn chưa bắt đầu hành động, Mạc Tiểu Thất cũng đã tặng nàng một kiện Thải Lũ Sa Y, nếu thực sự thành công, e là vẫn còn có thứ tốt nữa.

Cho nên nàng không do dự nữa.

Từ Thanh thấy Vu Nhược Mai đã ra tay, không khỏi ho nhẹ một tiếng: - Từ mỗ đã cảm nhận được thành ý của Tiểu Thất cô nương, một khi đã như vậy, vậy cũng tính thêm Từ mỗ đi.

Nói như thế, ánh mắt của hắn chuyển đến Trọng Anh Xích và Trường Hận Đao, dường như có chút khó chọn lựa, cuối cùng vẫn là cầm Trọng Anh Xích trên tay, bỏ vào nhẫn không gian của mình.

Mạc Tiểu Thất đưa mắt nhìn về phía Dương Khai, mong chờ.

Dương Khai nhíu nhíu mày, bản năng không thực sự muốn giao du với kẻ xấu, nhưng lại nghĩ Lưu Viêm rất có thể sẽ gặp phải vô số cường giả vây hãm tấn công, cũng chỉ có thể ứng phó cho có lệ.

Từ Thanh cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: - Dương huynh, Tiểu Thất cô nương thành khẩn như thế, ngươi còn muốn do dự cái gì?

Dương Khai thở dài một tiếng, nói: - Ta không phải là đang do dự, chỉ là ta không cần đao.

Mạc Tiểu Thất nghe vậy, trước mắt sáng ngời, vội vàng nói:

- Vậy Dương đại ca muốn bí bảo dạng gì?

Nàng không sợ Dương Khai yêu cầu cao, chỉ sợ Dương Khai không yêu cầu.

- Kiếm, có không? Bí bảo hình kiếm tính băng? Dương Khai chợt nhớ tới Yêu Trùng Mẫu Thể còn thiếu một vũ khí giống như thế, vội vàng lên tiếng.

- Ồ, để ta tìm xem, ta nhớ là ta có. Mạc Tiểu Thất vừa nói, vừa thu hồi Trường Hận Đạo, vùi đầu tìm kiếm nhẫn không gian của mình.

Ánh mắt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai như đốm lửa dán chặt vào nhẫn của nàng, như nhìn chằm chằm vào bảo vật tuyệt thế vậy.

Bọn họ như thế cũng khó trách, biểu hiện của Mạc Tiểu Thất trong khoảng thời gian ngắn này, khiến bọn họ nhận định trong người thiếu nữ này mang theo vô số bảo vật quan trọng, nàng có thể tùy tiện lấy ra bốn kiện bí bảo cấp Hư Vương, ai biết trong nhẫn không gian của nàng còn có bao nhiêu bảo bối nữa?

Nhẫn không gian như vậy, ai không mơ ước.

Dương Khai âm thầm quan sát, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Hắn không tin Từ Thanh và Vu Nhược Mai không nhìn ra vấn đề của Mạc Tiểu Thất, người chết vì tiền tài, chim chết vì ăn, đạo lý này mãi mãi không thay đổi, Dương Khai cũng không quan tâm tới suy nghĩ của bọn họ.

Hồi lâu, Mạc Tiểu Thất mới ngẩng đầu lên, gương mặt ngượng ngùng nhìn Dương Khai nói: - Dương đại ca Ta dường như nhớ nhầm, ta không có bí bảo trường kiếm thuộc tính băng cấp Hư Vương thượng phẩm.

Nét mặt của nàng giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì, đang khát vọng được người khác tha thứ.

Dương Khai thản nhiên nói: - Nếu không có thì thôi.

Dù sao cũng không phải chuyện gì gấp rút, Yêu Trùng Mẫu Thể không có vũ khí, vẫn có thể phát huy ra lực chiến đấu không tệ.

- Song kiếm được không.

Mạc Tiểu Thất vừa dứt lời, liền lấy ra hai thanh trường kiếm tản phát ra hàn ý, trong đó có một thanh màu tím, dài chừng ba thước ba, thanh khác lại toát ra màu xanh, dài chừng hai thước năm, song kiếm một dài một ngắn, giao ấn trình huy, quang hoa lưu chuyển, như quần anh tụ hội, không khiến người có chút cảm giác kinh ngạc gì.

Khiến cho người để ý, là hai thanh trường kiếm này đều tản ra dao động lực lượng của bí bảo cấp Hư Vương thượng phẩm.

Đôi mắt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai lập tức đỏ lên, hơi thở có chút dồn dập.

- Song kiếm? Dương Khai cũng mắt sáng ngời, vạn lần không nghĩ tới Mạc Tiểu Thất lại cho hắn ngạc nhiên lớn như vậy.

Về bản chất mà nói, song kiếm đã coi như một loại bí bảo hình kiếm có hình thái khác, sử dụng khó khăn gấp mấy lần so với một thanh kiếm đơn thuần, nhưng tương ứng với điều này, lực có thể phát huy ra cũng sẽ tăng mạnh.

Chính là bởi vì nguyên nhân này, giá trị của song kiếm, vượt xa bí bảo bình thường, tương đương với giá trị của bí bảo phòng ngự cùng cấp.

Hai thanh trường kiếm cấp Hư Vương thượng phẩm, giá trị đích thực của nó không kém hơn bí bảo cấp Đạo Nguyên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.