Chương trước
Chương sau
Trong thông đạo Tinh Quang, bí thuật không gian do Dương Khai thi triển ra khiến thông đạo trở nên không ổn định, dẫn tới Tiểu Tiểu và Lưu Viêm đều phân tán, trong khoảng thời gian này cũng luôn lo lắng cho an nguy của chúng, đáng tiếc căn bản không có cách nào đi tìm hiểu tung tích của chúng.

Tiểu tiểu thì không cần phải nói, vừa nhìn thấy là hình dáng một con rối, e rằng không ai cũng có hứng thú với nó, nếu thực sự bạo lộ thân hình với người ngoài, nhất định sẽ bị để mắt tới.

Nhưng thủ đoạn chạy trốn của Tiểu Tiểu rất không tầm thường, nó là Thạch Khổi nhất tộc, trời sanh liền có thể chui xuống đất mà đi, người bên ngoài muốn bắt nó cũng rất khó khăn.

Lưu Viêm lại không giống, nàng không có thủ đoạn chạy trốn lợi hại như Tiểu Tiểu, mà sự tồn tại của nàng cũng khiến tất cả võ giả nảy sinh hứng thú, bắt nàng dung hợp vào bí bảo của mình, chẳng khác nào để bí bảo của mình sinh ra khí linh, đủ để cho uy năng của bí bảo tăng lên một bậc.

Không chỉ như thế, võ giả tinh thông lực lượng hỏa hệ một chút có thể trực tiếp cắn nuốt Lưu Viêm, đem lực lượng dung hợp vào trong cơ thể mình, do đó tăng lên thực lực.

Mặc dù vô dụng đối với bản thân, nhưng nếu tóm được thì cũng có thể đem bán! Tin rằng chắc chắn có thể bán được với giá tốt.

Cho nên tình cảnh của Lưu Viêm, nếu so với Tiểu Tiểu thì nguy hiểm hơn nhiều.

Mà giờ khắc này, sau khi Dương Khai nghe được tin tức từ người trung niên kia cung cấp, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu trong Ngọc Thanh Sơn kia đúng thật là Lưu Viêm, vậy thì tình cảnh của nàng hiện tại thật không ổn.

Nhiều võ giả qua đó như vậy, Lưu Viêm căn bản không thể ứng phó, bị người bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền vội vàng thi triển thân pháp, bay đuổi theo những người kia.

Khoảng cách ba vạn dặm, đối với võ giả cấp bậc Hư Vương Cảnh mà nói, thật ra cũng không là gì, trước sau không quá nửa tuần hương, Dương Khai liền đã tới Ngọc Thanh Sơn kia.

Chỗ này đã tụ tập không ít võ gỉa, đếm qua một lượt, ước chừng cũng khoảng 200 người.

Nhưng khiến Dương Khai có chút an lòng chính là, tu vi những người này đều không tính là cao, đại đa số đều là Phản Hư Cảnh và Hư Vương Cảnh, Đạo Nguyên Cảnh cực kỳ hiếm thấy.

Xem ra võ giả của toàn thể Phong Lâm Thành kia cũng không tính là quá mạnh, trong lòng Dương Khai âm thầm phỏng đoán.

Võ giả tụ tập ở đây, lại cũng không có ý định muốn đi vào trong dãy núi tìm kiếm, ngược lại bắt đầu quần tam tụ ngũ, kết thành đội lớn, xem dáng vẻ dường như dựa vào ưu thế số lượng người để hành sự.

Còn có một vài người mình đầy thương tích, thương thế kia vừa nhìn là biết do bị lửa đốt cháy, trên đất thậm chí còn có mấy cỗ tử thi, thoạt nhìn thê thảm không nỡ nhìn, cả người cháy khét.

- Con chim lửa kia thật hung tàn, mặc dù suy đoán từ dao động lực lượng trên cơ thể nó, chỉ có trình độ Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng hỏa diệm nó phun ra, lại cực kỳ khó chống đỡ, Triệu huynh và Trương huynh cũng đều là Hư Vương Cảnh lâu năm, nhưng vừa đối mặt, lại trực tiếp bị đốt chết, may mà chúng ta chạy nhanh, bằng không thì

Người nói chuyện đang ngồi bên cạnh mấy thi thể kia, đang xử lý thương thế của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhớ lại tình huống khi gặp con chim lửa.

Không ít người vây quanh bên cạnh bọn họ, thông qua thương thế kia để suy đoán chiến lực của con chim lửa như thế nào.

Cũng chính bởi vì gặp và nghe mấy người này kể, mới khiến cho những Hư Vương Cảnh thực lực không tính là mạnh kia mới bỏ qua tính toán ăn mảnh, ngược lại quần tụ thành đội.

Những lời này của hắn Dương Khai tự nhiên cũng nghe được, trong lòng không khỏi kích động một hồi.

Dao động lực lượng của Hư Vương tam tầng cảnh, ngọn lửa kinh khủng, rất giống với Lưu Viêm! Nếu nói là trước đó Dương Khai vẫn đang hoài nghi rốt cuộc con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn có phải là Lưu Viêm hay không, thì hiện tại về cơ bản có tám phần chắc chắn.

Lưu Viêm cũng có dao động lực lượng Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa bởi vì nàng cắn nuốt quá nhiều dị hỏa, thậm chí ngay cả những thứ như Thái Dương Chân Hỏa cũng cắn nuốt, cho nên ngọn lửa của nàng vô cùng kinh khủng, ngay cả Dương Khai cũng không dám tùy tiện dây vào.

- Mấy vị, nếu nói như vậy, mọi người đã nhìn thấy con chim lửa rồi? Dương Khai rẽ đám người, đi đến phía trước hỏi thăm.

- Đương nhiên là đã gặp rồi. Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn Dương Khai một cái, cười khổ nói: - Bằng không chúng ta sao bị thương thế toàn thân quay lại.

- Vậy xin hỏi con chim lửa kia rốt cục dáng vẻ như thế nào?

- Nói không rõ được, thoạt nhìn rất quái dị, đuôi cánh rất dài, nhưng cái đầu cũng không lớn, chỉ có khoảng một trượng.

Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên, dáng vẻ bản thể của Lưu Viêm nếu thể hiện ra, phải là một quái vật mới đúng, điểm này thật ra không quá tương xứng với hình dáng Lưu Viêm.

- Vậy nó chỉ là hình thái của một con chim lửa sao, không biến hóa thành hình dáng khác sao? Dương Khai tiếp tục hỏi.

Người kia nhất thời nở nụ cười: - Vậy ngươi muốn nó biến thành hình dáng thế nào, chẳng lẽ biến thành một mỹ nhân ăn mặc hở hang, mặt lạnh, tóc đỏ?

Người vây quanh lập tức cười ha hả, ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Dương Khai, dường như nhìn thấy một kẻ có t*ng trùng trên đầu vậy.

- Đa tạ. Dương Khai cười một tiếng, rút lui khỏi đám đông.

Tuy rằng không thăm dò được nhiều tin tức từ những người kia, những ít nhiều cũng xem như có chút thu hoạch.

Con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn kia có phải là Lưu Viêm hay không, đi vào thì mới biết được, hắn âm thầm thúc giục lạc ấn linh hồn trong thức hải, âm thầm cảm nhận.

Giữa hắn và Lưu Viêm có một liên lạc thần hồn, là năm đó gieo khi thu phục Lưu Viêm, chỉ cần khoảng cách không quá xa, thúc giục lạc ấn thần hồn liền có thể cho nhau cảm giác.

Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, hắn cũng không có cảm giác được Lưu Viêm đáp lại.

Xem ra, chỉ có thể đi vào tìm hiểu.

Đang lúc quyết định chủ ý đi vào Ngọc Thanh Sơn, bỗng nhiên có một người lặng lẽ tiến gần phía sau, Dương Khai nhướng mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân hình thon nhỏ, thiếu nữ có bộ ngực lớn đang nhìn mình cười tủm tỉm.

Thiếu nữ kia vốn dĩ có lẽ là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng nửa trên gò má của một nửa mặt lại có một mảnh bớt hình trăng lưỡi liềm, vết bớt khó coi kia trực tiếp phá hỏng tư cách là mỹ nữ của nàng, khiến rất nhiều nam nhân khi thấy nàng đều mắt ngời, sau đó liền bóp cổ tay thở dài.

Thiếu nữ mặc váy dài màu xanh, váy rộng thùng thình vẫn không che nổi bộ ngực phong vĩ kia, bên hông có mấy túi vải, cũng không biết là bên trong chứa đựng những thứ gì

Biểu hiện lấy lòng của nàng, trên mặt mang cả nụ cười vô hại, nhìn Dương Khai nhút nhát nói: - Vị đại thúc này, có thể dừng chân nói chuyện chút không.

Dương Khai sắc mặt tối sầm, gằn giọng nói: - Ai là đại thúc của ngươi? Ta già như vậy sao?

Tuy rằng xét từ ánh mắt của người bình thường, tuổi tác của Dương Khai quả thật cũng không nhỏ, nhưng xét về mặt võ giả, hắn vẫn rất trẻ, chỉ đơn giản nhìn từ vẻ bề ngoài, cũng chỉ là dáng vẻ chừng 20.

Bỗng nhiên bị một thiếu nữ xưng hô là đại thúc, tâm tình Dương Khai lập tức trở nên tồi tệ.

Dường như dáng vẻ hung ác của Dương Khai đã hù dọa thiếu nữ, nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, gương mặt tủi thân.

Dương Khai quan sát nàng một lượt, ánh mắt dừng lại ở vị trí căng tròn trong chớp mắt, không khỏi mi mắt co rụt lại: - Hư Vương tam tầng cảnh.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, thiếu nữ xem ra chỉ 15, 16 tuổi này, lại có tu vi không kém mình chút nào.

Nhưng tuổi tác thực sự của đối phương là bao nhiêu, Dương Khai cũng không nói chính xác được, nói không chừng thiếu nữ này chính là lão yêu bà sống hơn mấy trăm ngàn năm, Dương Khai tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng vẻ tủi thân trên mặt nàng là thật.

Loại lão yêu bà thừa cơ đùa giỡn này, quả thực là gặp như ăn cơm bữa, biểu diễn đặc sắc của bọn họ có thể lừa được chính bản thân mình, huống chi Dương Khai.

Nhưng xưng hô như vậy, lại khiến Dương Khai nhớ lại một người.

Lâm Vận Nhi!

Năm đó khi ở Lăng Tiêu Tông, nha đầu kia liền luôn miệng kêu đại thúc, gọi rất tự nhiên, vô duyên vô cớ gọi như vậy khiến Dương Khai bị già đi rất nhiều.

Cũng không biết nha đầu kia hiện tại rốt cục ra sao, Dương Viêm lúc đó rời đi cũng không đưa theo ai, đến cả Diệp Tích Quân cũng không đưa đi, duy chỉ mang theo Lâm Vận Nhi, hiển nhiên là nhìn trúng thể chất Lực Phách Thể đặc thù của Lâm Vận Nhi.

Gương mặt Dương Khai dần dần trở nên nhu hòa, thiếu nữ đưa bàn tay nhỏ bé ra vỗ ngực mình, tăng thêm can đảm của mình: - Vị đại ca này, có thể dừng bước nói chuyện không?

Giả bộ thật giống! Dương Khai cười lạnh trong lòng, vẻ mặt bên ngoài không biến đổi, gật gật đầu nói:

- Ngươi muốn nói gì với ta.

Thiếu nữ nhìn xung quanh một chút, rất thận trọng, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng nhuyễn động, nói với Dương Khai một câu.

Dương Khai nhướng mày, trầm giọng nói: - Không lừa ta?

- Ta và ngươi không thù không hận, lừa ngươi làm gì? Thiếu nữ vẻ mặt oan uổng.

- Đi trước dẫn đường. Dương Khai ra hiệu một cái.

Thiếu nữ lập tức nở nụ cười, quả nhiên đi trước dẫn đường.

Nhưng nàng lại không chút đề phòng với Dương Khai, cũng không biết là giả vờ hay là không chút sợ hãi.

Dương Khai đoán là khả năng thứ hai.

Đi một hồi, liền rời khỏi khu vực đông người, đến một nơi vắng vẻ, có hai người đã sớm đợi từ trước, nhìn thấy thiếu nữ trở về, gương mặt đều tỏ vẻ mừng rỡ.

Dương Khai âm thầm quan sát, âm thầm thả ra thần niệm quét qua bọn họ, phát hiện họ cũng đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, hai người này một nam một nữ, nam nhân thần sắc kiên nghị, nụ cười hòa ái, khiến người cảm giác như mộc xuân phong, thiếu nữ kia trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp, đôi mắt dường như tích chứa ma lực cực mạnh, khiến người không tự chủ được bị hấp dẫn, đôi môi đỏ nhuyễn động kia lại vô cùng hấp dẫn.

Chắc chắn có không ít nam nhân, e là chỉ liếc nhìn nàng một cái sẽ ngẩn người.

Dương Khai đồng thời cũng biểu hiện ngẩn ra, sau đó rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.

Biểu hiện này của hắn khiến cô gái kia nhìn thấy, khóe miệng không khỏi hơi nhếch một cái, lộ ra nụ cười, tựa hồ như rất hài lòng với mị lực của bản thân.

- Tiểu Thất muội muội, tìm được người rồi sao? Cô gái kia cười hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy gật gật đầu, hớn hở nói: - Vị đại ca này có lẽ có thể, hơn nữa cũng rất hứng thú đối với kế hoạch của chúng ta.

Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ Dương Khai.

Nam tử kia nhìn về phía Dương Khai mỉm cười gật đầu, ôm quyền nói: - Tại hạ Từ Thanh, xin hỏi bằng hữu xưng hô thế nào.

- Dương Khai! Dù sao ở trong Tinh Giới này cũng không có mấy người biết mình, Dương Khai cũng không vẽ ra một cái tên giả.

- Vu Nhược Mai thiếp diện kiến Dương huynh.

Cô gái ở bên cạnh kia dịu dàng thi lễ.

Dương Khai vội vàng đáp lễ.

- Ta tên là Mạc Tiểu Thất. Thiếu nữ dẫn Dương Khai đến đây cũng tự mình giới thiệu một chút.

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Tiểu Thất cô nương, ngươi vừa mới nói biết con chim lửa giờ đang ở đâu, đây có phải là thật không? Trong thông đạo Tinh Quang, bí thuật không gian do Dương Khai thi triển ra khiến thông đạo trở nên không ổn định, dẫn tới Tiểu Tiểu và Lưu Viêm đều phân tán, trong khoảng thời gian này cũng luôn lo lắng cho an nguy của chúng, đáng tiếc căn bản không có cách nào đi tìm hiểu tung tích của chúng.

Tiểu tiểu thì không cần phải nói, vừa nhìn thấy là hình dáng một con rối, e rằng không ai cũng có hứng thú với nó, nếu thực sự bạo lộ thân hình với người ngoài, nhất định sẽ bị để mắt tới.

Nhưng thủ đoạn chạy trốn của Tiểu Tiểu rất không tầm thường, nó là Thạch Khổi nhất tộc, trời sanh liền có thể chui xuống đất mà đi, người bên ngoài muốn bắt nó cũng rất khó khăn.

Lưu Viêm lại không giống, nàng không có thủ đoạn chạy trốn lợi hại như Tiểu Tiểu, mà sự tồn tại của nàng cũng khiến tất cả võ giả nảy sinh hứng thú, bắt nàng dung hợp vào bí bảo của mình, chẳng khác nào để bí bảo của mình sinh ra khí linh, đủ để cho uy năng của bí bảo tăng lên một bậc.

Không chỉ như thế, võ giả tinh thông lực lượng hỏa hệ một chút có thể trực tiếp cắn nuốt Lưu Viêm, đem lực lượng dung hợp vào trong cơ thể mình, do đó tăng lên thực lực.

Mặc dù vô dụng đối với bản thân, nhưng nếu tóm được thì cũng có thể đem bán! Tin rằng chắc chắn có thể bán được với giá tốt.

Cho nên tình cảnh của Lưu Viêm, nếu so với Tiểu Tiểu thì nguy hiểm hơn nhiều.

Mà giờ khắc này, sau khi Dương Khai nghe được tin tức từ người trung niên kia cung cấp, trong lòng không khỏi lo lắng, nếu trong Ngọc Thanh Sơn kia đúng thật là Lưu Viêm, vậy thì tình cảnh của nàng hiện tại thật không ổn.

Nhiều võ giả qua đó như vậy, Lưu Viêm căn bản không thể ứng phó, bị người bắt được chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Vừa nghĩ đến đây, Dương Khai liền vội vàng thi triển thân pháp, bay đuổi theo những người kia.

Khoảng cách ba vạn dặm, đối với võ giả cấp bậc Hư Vương Cảnh mà nói, thật ra cũng không là gì, trước sau không quá nửa tuần hương, Dương Khai liền đã tới Ngọc Thanh Sơn kia.

Chỗ này đã tụ tập không ít võ gỉa, đếm qua một lượt, ước chừng cũng khoảng 200 người.

Nhưng khiến Dương Khai có chút an lòng chính là, tu vi những người này đều không tính là cao, đại đa số đều là Phản Hư Cảnh và Hư Vương Cảnh, Đạo Nguyên Cảnh cực kỳ hiếm thấy.

Xem ra võ giả của toàn thể Phong Lâm Thành kia cũng không tính là quá mạnh, trong lòng Dương Khai âm thầm phỏng đoán.

Võ giả tụ tập ở đây, lại cũng không có ý định muốn đi vào trong dãy núi tìm kiếm, ngược lại bắt đầu quần tam tụ ngũ, kết thành đội lớn, xem dáng vẻ dường như dựa vào ưu thế số lượng người để hành sự.

Còn có một vài người mình đầy thương tích, thương thế kia vừa nhìn là biết do bị lửa đốt cháy, trên đất thậm chí còn có mấy cỗ tử thi, thoạt nhìn thê thảm không nỡ nhìn, cả người cháy khét.

- Con chim lửa kia thật hung tàn, mặc dù suy đoán từ dao động lực lượng trên cơ thể nó, chỉ có trình độ Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng hỏa diệm nó phun ra, lại cực kỳ khó chống đỡ, Triệu huynh và Trương huynh cũng đều là Hư Vương Cảnh lâu năm, nhưng vừa đối mặt, lại trực tiếp bị đốt chết, may mà chúng ta chạy nhanh, bằng không thì

Người nói chuyện đang ngồi bên cạnh mấy thi thể kia, đang xử lý thương thế của mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhớ lại tình huống khi gặp con chim lửa.

Không ít người vây quanh bên cạnh bọn họ, thông qua thương thế kia để suy đoán chiến lực của con chim lửa như thế nào.

Cũng chính bởi vì gặp và nghe mấy người này kể, mới khiến cho những Hư Vương Cảnh thực lực không tính là mạnh kia mới bỏ qua tính toán ăn mảnh, ngược lại quần tụ thành đội.

Những lời này của hắn Dương Khai tự nhiên cũng nghe được, trong lòng không khỏi kích động một hồi.

Dao động lực lượng của Hư Vương tam tầng cảnh, ngọn lửa kinh khủng, rất giống với Lưu Viêm! Nếu nói là trước đó Dương Khai vẫn đang hoài nghi rốt cuộc con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn có phải là Lưu Viêm hay không, thì hiện tại về cơ bản có tám phần chắc chắn.

Lưu Viêm cũng có dao động lực lượng Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa bởi vì nàng cắn nuốt quá nhiều dị hỏa, thậm chí ngay cả những thứ như Thái Dương Chân Hỏa cũng cắn nuốt, cho nên ngọn lửa của nàng vô cùng kinh khủng, ngay cả Dương Khai cũng không dám tùy tiện dây vào.

- Mấy vị, nếu nói như vậy, mọi người đã nhìn thấy con chim lửa rồi? Dương Khai rẽ đám người, đi đến phía trước hỏi thăm.

- Đương nhiên là đã gặp rồi. Người nói chuyện ngẩng đầu nhìn Dương Khai một cái, cười khổ nói: - Bằng không chúng ta sao bị thương thế toàn thân quay lại.

- Vậy xin hỏi con chim lửa kia rốt cục dáng vẻ như thế nào?

- Nói không rõ được, thoạt nhìn rất quái dị, đuôi cánh rất dài, nhưng cái đầu cũng không lớn, chỉ có khoảng một trượng.

Dương Khai nghe vậy ngạc nhiên, dáng vẻ bản thể của Lưu Viêm nếu thể hiện ra, phải là một quái vật mới đúng, điểm này thật ra không quá tương xứng với hình dáng Lưu Viêm.

- Vậy nó chỉ là hình thái của một con chim lửa sao, không biến hóa thành hình dáng khác sao? Dương Khai tiếp tục hỏi.

Người kia nhất thời nở nụ cười: - Vậy ngươi muốn nó biến thành hình dáng thế nào, chẳng lẽ biến thành một mỹ nhân ăn mặc hở hang, mặt lạnh, tóc đỏ?

Người vây quanh lập tức cười ha hả, ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn Dương Khai, dường như nhìn thấy một kẻ có t*ng trùng trên đầu vậy.

- Đa tạ. Dương Khai cười một tiếng, rút lui khỏi đám đông.

Tuy rằng không thăm dò được nhiều tin tức từ những người kia, những ít nhiều cũng xem như có chút thu hoạch.

Con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn kia có phải là Lưu Viêm hay không, đi vào thì mới biết được, hắn âm thầm thúc giục lạc ấn linh hồn trong thức hải, âm thầm cảm nhận.

Giữa hắn và Lưu Viêm có một liên lạc thần hồn, là năm đó gieo khi thu phục Lưu Viêm, chỉ cần khoảng cách không quá xa, thúc giục lạc ấn thần hồn liền có thể cho nhau cảm giác.

Nhưng khiến hắn thất vọng chính là, hắn cũng không có cảm giác được Lưu Viêm đáp lại.

Xem ra, chỉ có thể đi vào tìm hiểu.

Đang lúc quyết định chủ ý đi vào Ngọc Thanh Sơn, bỗng nhiên có một người lặng lẽ tiến gần phía sau, Dương Khai nhướng mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy một thân hình thon nhỏ, thiếu nữ có bộ ngực lớn đang nhìn mình cười tủm tỉm.

Thiếu nữ kia vốn dĩ có lẽ là mỹ nhân quốc sắc thiên hương, nhưng nửa trên gò má của một nửa mặt lại có một mảnh bớt hình trăng lưỡi liềm, vết bớt khó coi kia trực tiếp phá hỏng tư cách là mỹ nữ của nàng, khiến rất nhiều nam nhân khi thấy nàng đều mắt ngời, sau đó liền bóp cổ tay thở dài.

Thiếu nữ mặc váy dài màu xanh, váy rộng thùng thình vẫn không che nổi bộ ngực phong vĩ kia, bên hông có mấy túi vải, cũng không biết là bên trong chứa đựng những thứ gì

Biểu hiện lấy lòng của nàng, trên mặt mang cả nụ cười vô hại, nhìn Dương Khai nhút nhát nói: - Vị đại thúc này, có thể dừng chân nói chuyện chút không.

Dương Khai sắc mặt tối sầm, gằn giọng nói: - Ai là đại thúc của ngươi? Ta già như vậy sao?

Tuy rằng xét từ ánh mắt của người bình thường, tuổi tác của Dương Khai quả thật cũng không nhỏ, nhưng xét về mặt võ giả, hắn vẫn rất trẻ, chỉ đơn giản nhìn từ vẻ bề ngoài, cũng chỉ là dáng vẻ chừng 20.

Bỗng nhiên bị một thiếu nữ xưng hô là đại thúc, tâm tình Dương Khai lập tức trở nên tồi tệ.

Dường như dáng vẻ hung ác của Dương Khai đã hù dọa thiếu nữ, nàng không khỏi lui về phía sau mấy bước, gương mặt tủi thân.

Dương Khai quan sát nàng một lượt, ánh mắt dừng lại ở vị trí căng tròn trong chớp mắt, không khỏi mi mắt co rụt lại: - Hư Vương tam tầng cảnh.

Hắn ngạc nhiên phát hiện, thiếu nữ xem ra chỉ 15, 16 tuổi này, lại có tu vi không kém mình chút nào.

Nhưng tuổi tác thực sự của đối phương là bao nhiêu, Dương Khai cũng không nói chính xác được, nói không chừng thiếu nữ này chính là lão yêu bà sống hơn mấy trăm ngàn năm, Dương Khai tuyệt đối sẽ không ngây thơ cho rằng vẻ tủi thân trên mặt nàng là thật.

Loại lão yêu bà thừa cơ đùa giỡn này, quả thực là gặp như ăn cơm bữa, biểu diễn đặc sắc của bọn họ có thể lừa được chính bản thân mình, huống chi Dương Khai.

Nhưng xưng hô như vậy, lại khiến Dương Khai nhớ lại một người.

Lâm Vận Nhi!

Năm đó khi ở Lăng Tiêu Tông, nha đầu kia liền luôn miệng kêu đại thúc, gọi rất tự nhiên, vô duyên vô cớ gọi như vậy khiến Dương Khai bị già đi rất nhiều.

Cũng không biết nha đầu kia hiện tại rốt cục ra sao, Dương Viêm lúc đó rời đi cũng không đưa theo ai, đến cả Diệp Tích Quân cũng không đưa đi, duy chỉ mang theo Lâm Vận Nhi, hiển nhiên là nhìn trúng thể chất Lực Phách Thể đặc thù của Lâm Vận Nhi.

Gương mặt Dương Khai dần dần trở nên nhu hòa, thiếu nữ đưa bàn tay nhỏ bé ra vỗ ngực mình, tăng thêm can đảm của mình: - Vị đại ca này, có thể dừng bước nói chuyện không?

Giả bộ thật giống! Dương Khai cười lạnh trong lòng, vẻ mặt bên ngoài không biến đổi, gật gật đầu nói:

- Ngươi muốn nói gì với ta.

Thiếu nữ nhìn xung quanh một chút, rất thận trọng, ngay sau đó đôi môi đỏ mọng nhuyễn động, nói với Dương Khai một câu.

Dương Khai nhướng mày, trầm giọng nói: - Không lừa ta?

- Ta và ngươi không thù không hận, lừa ngươi làm gì? Thiếu nữ vẻ mặt oan uổng.

- Đi trước dẫn đường. Dương Khai ra hiệu một cái.

Thiếu nữ lập tức nở nụ cười, quả nhiên đi trước dẫn đường.

Nhưng nàng lại không chút đề phòng với Dương Khai, cũng không biết là giả vờ hay là không chút sợ hãi.

Dương Khai đoán là khả năng thứ hai.

Đi một hồi, liền rời khỏi khu vực đông người, đến một nơi vắng vẻ, có hai người đã sớm đợi từ trước, nhìn thấy thiếu nữ trở về, gương mặt đều tỏ vẻ mừng rỡ.

Dương Khai âm thầm quan sát, âm thầm thả ra thần niệm quét qua bọn họ, phát hiện họ cũng đều là võ giả Hư Vương tam tầng cảnh, hai người này một nam một nữ, nam nhân thần sắc kiên nghị, nụ cười hòa ái, khiến người cảm giác như mộc xuân phong, thiếu nữ kia trang điểm lộng lẫy, dáng người xinh đẹp, đôi mắt dường như tích chứa ma lực cực mạnh, khiến người không tự chủ được bị hấp dẫn, đôi môi đỏ nhuyễn động kia lại vô cùng hấp dẫn.

Chắc chắn có không ít nam nhân, e là chỉ liếc nhìn nàng một cái sẽ ngẩn người.

Dương Khai đồng thời cũng biểu hiện ngẩn ra, sau đó rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.

Biểu hiện này của hắn khiến cô gái kia nhìn thấy, khóe miệng không khỏi hơi nhếch một cái, lộ ra nụ cười, tựa hồ như rất hài lòng với mị lực của bản thân.

- Tiểu Thất muội muội, tìm được người rồi sao? Cô gái kia cười hỏi.

Thiếu nữ nghe vậy gật gật đầu, hớn hở nói: - Vị đại ca này có lẽ có thể, hơn nữa cũng rất hứng thú đối với kế hoạch của chúng ta.

Vừa nói, nàng vừa đưa tay chỉ Dương Khai.

Nam tử kia nhìn về phía Dương Khai mỉm cười gật đầu, ôm quyền nói: - Tại hạ Từ Thanh, xin hỏi bằng hữu xưng hô thế nào.

- Dương Khai! Dù sao ở trong Tinh Giới này cũng không có mấy người biết mình, Dương Khai cũng không vẽ ra một cái tên giả.

- Vu Nhược Mai thiếp diện kiến Dương huynh.

Cô gái ở bên cạnh kia dịu dàng thi lễ.

Dương Khai vội vàng đáp lễ.

- Ta tên là Mạc Tiểu Thất. Thiếu nữ dẫn Dương Khai đến đây cũng tự mình giới thiệu một chút.

Dương Khai gật gật đầu, nói: - Tiểu Thất cô nương, ngươi vừa mới nói biết con chim lửa giờ đang ở đâu, đây có phải là thật không?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.