Chương trước
Chương sau
- Đã xảy ra chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi quái quỷ này chẳng lẽ sắp bị hủy diệt sao? Lữ Quy Trần lảo đảo, nghiêng ngả phóng về nơi Dương Khai tấn thăng.

Hắn vừa rồi chỉ là hơi trị thương một chút, đến khi mở mắt, chợt phát hiện cả bầu không khí của Huyền Không đại lục lại xảy ra biến đổi kịch liệt như vậy, trên bầu trời tiếng sấm nổ vang rền, mây đen dày đặc, linh khí cả vùng đất sinh động, bạo động bất an.

Hắn hoàn toàn bối rối, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là tình huống gì, chỉ có thể men theo nguồn truyền đến động tĩnh này, tìm hiểu đến cùng.

Khi bay, hắn thấy được mây đen trên bầu trời kia càng lúc càng lớn, hơn nữa trong mây đen, không ngừng có sấm sét đen như mực đánh xuyên qua, như Giao long dữ tợn ẩn mình trong đó, bỗng nhiên thò đầu ra.

Cảnh tượng này thực khiến hắn kinh hồn khiếp vía.

Bay hơn trăm dặm, mắt Lữ Quy Trần bỗng hoa lên, trước mặt xuất hiện một yêu thú hình dáng kỳ quái, toàn thân hiện lên màu máu.

Lữ Quy Trần hoảng sợ, vội vàng dừng chân không tiến thêm, bởi vì hắn thấy được trong con ngươi huyết thú kia tản ra hào quang không có hảo ý, dường như đang cảnh cáo mình không được tiến lên phía trước.

Hắn tin mình nếu tiến lên phía trước, huyết thú này nhất định sẽ phát ra một đòn lôi đình với mình.

Huyết thú là Dương Khai tạo ra, điều này hắn đương nhiên biết, cho nên Lữ Quy Trần hơi trầm tư một chút, liền hiểu được, tình huống Huyền Không đại lục hiện tại, chắc chắn có liên quan đến Dương Khai.

Là động tĩnh của việc luyện hóa căn nguyên tinh tú sao? Trong lòng Lữ Quy Trần suy đoán lung tung, nhưng cuối cùng không có được câu trả lời.

Nghĩ chút, hắn bay lên không trung, đứng ở chỗ cao, nhìn về phía trước.

Thân ảnh của Dương Khai lập tức đập vào mắt hắn, tuy rằng ở xa hơn mười dặm, nhưng Lữ Quy Trần giờ này dù gì cũng là một cao thủ Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thị lực không tầm thường, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ngoài ba mươi dặm.

- Đâyđây không phải là muốn đột phá chứ? Lữ Quy Trần hoảng sợ kinh hô, toàn thân đều run lên.

Dương khai là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu là đột phá, vậychẳng phải là muốn tấn thăng Hư Vương Cảnh sao!

Ba chữ Hư Vương Cảnh hiện lên trong đầu Lữ Quy Trần, giống như tiếng ầm ầm của hồng chung Đại Lữ, rung chấn khiến hắn suýt chút nữa từ không trung rớt xuống.

Hư Vương Cảnh! Đây chính là chiến lực đứng đầu trong Tinh Vực. Lữ Quy Trần gần như không thể tin được một ngày kia mình có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một võ giả đột phá Hư Vương Cảnh. Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, cảm thấy đau, xác định bản thân cũng không phải đang nằm mơ hay là xuất hiện ảo giác gì.

Mấy chục năm trước, cường giả Hư Vương Cảnh trong mắt hắn là rất xa vời, xa không thể với tới, một ánh mắt bất kỳ của cường giả Hư Vương Cảnh, đủ để khiến hắn hồn bay phách tán.

Dù là hôm nay sau mấy chục năm, Lữ Quy Trần cũng biết kinh khủng của Hư Vương Cảnh.

Bởi vì theo thực lực tăng lên, càng cảm nhận thêm được Hư Vương Cảnh là loại trình độ cao như thế nào.

Tiểu tử này tuổi còn quá trẻ, lại muốn đột phá tấn thăng đến Hư Vương Cảnh như vậy sao? Năm đó khi mình gặp hắn, hắn mới chỉ là Nhập Thánh Cảnh, mình có thể tùy tiện túm lấy.

Chuyện cũ như mây khói, lại rõ ràng trước mắt.

Nếu lần này hắn có thể đột phá thành công, vậy hắn chắc chắn là cường giả Hư Vương Cảnh trẻ tuổi nhất trong cả Tinh Vực, không dám nói sau này không có người như thế, nhưng hiện tại tuyệt đối chưa từng có ai, thành tựu như vậy có thể nói là lừng lẫy xưa nay!

Lữ Quy Trần lại cắn đầu lưỡi, thu hồi suy nghĩ lung tung trong lòng, hạ xuống đất, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn biết, tình cảnh này tuyệt đối là một lần cơ duyên của mình.

Quan sát một cường giả tấn thăng Hư Vương Cảnh trong khoảng cách gần như thế, là chuyện không phải dễ dàng gặp được. Nếu có thể lĩnh ngộ được gì đó trong lần thiên địa thanh tẩy này, vậy tu luyện sau này của hắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Cho nên Lữ Quy Trần quyết định rất nhanh, quyết định quan sát một phen.

Uy thế của mây đen trên bầu trời càng ngày càng mạnh, khi không khí kia ngưng đọng đến đỉnh điểm, bỗng nhiên răng rắc một tiếng, trên bầu trời lóe lên một đạo hào quang đen như mực, ánh sáng đen nhánh kia giống như kinh long xuất thế, từ trên trời đánh xuống, đánh về một nơi ở phía dưới.

Bên kia lập tức truyền đến tiếng kêu rên của Dương Khai, cả vùng đất đều có chút rung chuyển không yên.

- Điều này Lữ Quy Trần cả kinh thất sắc, hoảng sợ kinh hô: - Kinh khủng như vậy?

Thiên địa thanh tẩy, võ giả mỗi lần tấn thăng một đại cảnh giới nhất định sẽ phải chịu một lần, đây là khảo nghiệm của pháp tắc thiên địa đối với võ giả, rèn luyện tu vi tiến nhanh, rèn luyện không qua được, cảnh giới thụt lùi hoặc bỏ mình tiêu tan.

Lữ Quy Trần thân là cường giả Phản Hư Cảnh, trải qua thiên địa thanh tẩy đương nhiên không phải là một hai lần.

Năm đó khi hắn tấn thăng Phản Hư Cảnh ở đây, cũng chỉ là chuyện hai ba mươi năm trước mà thôi.

Nhưng cường độ thiên địa thanh tẩy thời điểm đó so với tia chớp đen như mực kia, đến một phần vạn cũng không bằng.

Đây mới chỉ là đạo thứ nhất mà thôi, thanh tẩy sau đó sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng!

- Nếu đổi lại là mình, có thể chịu nổi không? Lữ Quy Trần không tự chủ được suy nghĩ miên man, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đem mình đặt vào vị trí Dương Khai, ảo tưởng nếu mình là Phản Hư tam tầng cảnh nghênh tiếp thanh tẩy kinh khủng như vậy.

Kết quả là

Không chống cự nổi, tuyệt đối không chống cự nổi, dù là vận may của mình tốt, chỉ có thể kéo dài được tàn hơi ở đòn thứ nhất, đòn thứ hai thứ ba kế tiếp cũng đủ để cướp đi cái mạng nhỏ của mình!

Nghĩ như vậy, khí tức trên người Lữ Quy Trần đột nhiên trở nên hỗn loạn, võ đạo luôn kiên trì sâu trong nội tâm bắt đầu lung lay muốn đổ.

Răng rắc

Đạo thanh tẩy thứ hai giáng xuống, năng lượng thanh tẩy đen như mực kia mặc dù giáng xuống thân thể Dương Khai ở nơi cách xa hắn mấy chục dặm, nhưng khí tức hủy diệt tản phát ra lại đâm thẳng vào trăm chỗ sơ hở của tâm thần Lữ Quy Trần.

- Ọamột tiếng.

Lữ Quy Trần há mồm phun ra máu tươi, cả người đều như một quả bóng da bị xì hơi, ủ rũ trong nháy mắt.

Mắt thường có thể thấy được tu vi cảnh giới của hắn bắt đầu thụt lùi, Phản Hư lưỡng tầng cảnh, Phản Hư nhất tầng cảnh, Thánh Vương tam tầng cảnh

Cuối cùng dừng ở Thánh Vương lưỡng tầng cảnh!

Có một câu gọi là tự chuốc họa vào thân.

Lữ Quy Trần muốn quan sát Dương Khai tấn thăng, để thu được ích lợi, ý nghĩ đương nhiên không sai, nhưng hắn vốn dĩ không biết, mỗi lần thiên địa thanh tẩy của Dương Khai không giống với người thường, năng lượng thiên địa mà hắn đón nhận, đều cường đại gấp mấy lần so với bất kỳ võ giả nào.

Lần này hắn tấn thăng quan khẩu Hư Vương Cảnh, thiên địa thanh tẩy kia đến bản thân Dương Khai đều vô cùng e ngại, huống chi là một Lữ Quy Trần nhỏ bé?

Hắn không tự lượng sức mình đem bản thân mình đặt vào vị trí của Dương Khai, đây là tự tạo nghiệp chướng.

Võ đạo chi tâm, càng bị áp chế thì càng liều mạng, như vậy mới có thể giỏi hơn. Lữ Quy Trần làm khó bản thân, võ đạo chi tâm đương nhiên bị trống rỗng nên bị khí tức hủy diệt đánh tan, tiếp đó sụp đổ.

Hắn có thể sống tiếp, chủ yếu là vì nguyên cớ võ đạo chi tâm của hắn sụp đổ quá nhanh.

Nếu kiên trì lâu hơn một chút, chỉ sợ hắn mất mạng tại chỗ.

Ngây người tại chỗ, Lữ Quy Trần cũng không còn tâm tư gì nữa, đến cảnh giới bản thân cũng bị hạ xuống, lập tức trở về mấy chục năm trước, hắn dường như cũng không kịp phản ứng.

Trong con ngươi hắn một mảnh u ám, không chút hào quang.

Cùng lúc đó.

Không gian bên ngoài Huyền Không đại lục, trong Hỗn Loạn Thâm Uyên.

Cường giả bốn phương chờ đợi đã lâu, vẫn không thấy dấu vết Dương Khai, cha con hai người Tử Long không thể kiên nhẫn, tức giận vô cùng.

Quỷ Tổ ngược lại ung dung vô sự, gương mặt an nhàn như hóng gió mát.

Tuyết Nguyệt tuy rằng có được bảo đảm của Quỷ Tổ, nhưng không quá yên tâm, tiến tới nhẹ giọng hỏi: - Tiền bối, sắp đến mười ngày rồi, sao không có chút động tĩnh nào.

- Ngươi muốn động tĩnh gì? Quỷ Tổ cười hì hì liếc nhìn nàng một cái. - Hắn trốn ở trong đó cực kỳ an toàn, liệu có thể có động tĩnh gì chứ? Chẳng lẽ ngươi hy vọng hắn chạy ra ngoài?

- Không phải. Tuyết Nguyệt vội xua tay, - Chỉ cần hắn an toàn là ta an tâm rồi, chỉ là ta

- An tâm sao, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, lão phu bảo đảm cho ngươi vẫn không được sao? Nơi quỷ quái kia có thể làm khó lão phu 2000 năm, nhưng không làm khó được Dương Khai. Khi hắn muốn ra, tự nhiên sẽ ra, tiểu nha đầu rất quan tâm đến hắn, được, chờ hắn ra, lão phu sẽ chuyển đạt thật chi tiết sự quan tâm của ngươi.

- Tiền bối Tuyết Nguyệt thẹn đỏ mặt lên, liên tiếp giậm chân.

- Ta không thể chờ quá lâu. Nghê Quảng ở bên cạnh nhíu mày. - Thương hội bên kia cả đống việc phải xử lý, lão phu không thể ở đây quá lâu. Nếu đến lúc lão phu đi, lão quỷ, chỉ dựa vào mình ngươi, có thể đối kháng với Tử Long sao?

- Coi thường ta? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng. - Tử Long nhằm nhò gì.

- Dù ngươi không e ngại Tử Long, nhưng nếu tiểu tử Dương Khai ở bên trong kia chạy ra ngoài, Hứa Nguy và Khổng Pháp nhất định sẽ để mắt tới hắn, ngươi không có thuật phân thân, phải làm thế nào?

Quỷ Tổ nhướng mày.

Đây cũng chính là điều hắn lo lắng.

Nếu Nghê Quảng đi rồi, Dương Khai ra rồi, đến lúc đó Tử Long bên kia có ba vị Hư Vương Cảnh, bản thân mình giỏi lắm thì cầm chân được Tử Long và Hứa Nguy đã bị tổn thương nguyên khí, nhưng Dương Khai có thể đối phó Khổng Pháp sao?

Giờ này Khổng Pháp cũng đứng bên phía Tử Long, trời biết Tử Long hứa hẹn với hắn điều tốt đẹp gì.

Thật nhức đầu

Quỷ Tổ hiện tại hy vọng nhất, là Dương Khai cứ trốn ở bên trong, chờ đến lúc an toàn rồi thì đi ra, hắn không tin Tử Long có thể luôn thủ ở chỗ này, dù gì cũng là chủ nhân của Tử Tinh, đâu có thời gian rảnh rỗi thế này?

- Hả? Nghê Quảng bỗng nhiên nhướng mày, - Đây là

- Không phải chứ, đây là tình huống gì? Quỷ Tổ kêu khẽ một tiếng.

Bên kia, ba vị Hư Vương Cảnh, Tử Long, Hứa Nguy cùng Khổng Pháp cũng đồng thời phát hiện chỗ dị thường của hỗn loạn lốc xoáy, chỉ thấy một mảnh không gian lại phát ra khí tức rung chuyển bất an, dường như tách ra từng đạo khe nứt không gian, mà từ trong khe kia, truyền đến một loại lực lượng vô cùng cuồng bạo.

- Chuyện này là sao? Nghê Quảng gương mặt không hiểu, quay đầu nhìn Quỷ Tổ, hy vọng hắn có thể giải thích gì đó.

- Nhìn lão phu làm gì? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn bị giam ở Huyền Không đại lục 2000 năm, nhưng cũng không biết cảnh tưởng trước mắt rốt cuộc là tình huống gì.

- Không phải sắp xảy ra hỗn loạn lốc xoáy chứ? Tuyết Nguyệt kinh nghi nói.

Nói ra, khiến Quỷ Tổ và Nghê Quảng sợ khiếp vía.

Hỗn loạn lốc xoáy, cũng không phải là tùy tiện có thể thoát ra, nếu thật sự như vậy, bọn họ đều phải chạy thoát thân. Quỷ Tổ năm đó bị hỗn loạn lốc xoáy hút vào Huyền Không đại lục mà không chết, đó là vận may, hắn cũng không muốn nếm thử lần nữa, vạn nhất vận may không tốt, bị lực lượng của hỗn loạn xé nát, đến đó không còn cơ hội để khóc. - Đã xảy ra chuyện gì vậy, đã xảy ra chuyện gì vậy? Nơi quái quỷ này chẳng lẽ sắp bị hủy diệt sao? Lữ Quy Trần lảo đảo, nghiêng ngả phóng về nơi Dương Khai tấn thăng.

Hắn vừa rồi chỉ là hơi trị thương một chút, đến khi mở mắt, chợt phát hiện cả bầu không khí của Huyền Không đại lục lại xảy ra biến đổi kịch liệt như vậy, trên bầu trời tiếng sấm nổ vang rền, mây đen dày đặc, linh khí cả vùng đất sinh động, bạo động bất an.

Hắn hoàn toàn bối rối, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là tình huống gì, chỉ có thể men theo nguồn truyền đến động tĩnh này, tìm hiểu đến cùng.

Khi bay, hắn thấy được mây đen trên bầu trời kia càng lúc càng lớn, hơn nữa trong mây đen, không ngừng có sấm sét đen như mực đánh xuyên qua, như Giao long dữ tợn ẩn mình trong đó, bỗng nhiên thò đầu ra.

Cảnh tượng này thực khiến hắn kinh hồn khiếp vía.

Bay hơn trăm dặm, mắt Lữ Quy Trần bỗng hoa lên, trước mặt xuất hiện một yêu thú hình dáng kỳ quái, toàn thân hiện lên màu máu.

Lữ Quy Trần hoảng sợ, vội vàng dừng chân không tiến thêm, bởi vì hắn thấy được trong con ngươi huyết thú kia tản ra hào quang không có hảo ý, dường như đang cảnh cáo mình không được tiến lên phía trước.

Hắn tin mình nếu tiến lên phía trước, huyết thú này nhất định sẽ phát ra một đòn lôi đình với mình.

Huyết thú là Dương Khai tạo ra, điều này hắn đương nhiên biết, cho nên Lữ Quy Trần hơi trầm tư một chút, liền hiểu được, tình huống Huyền Không đại lục hiện tại, chắc chắn có liên quan đến Dương Khai.

Là động tĩnh của việc luyện hóa căn nguyên tinh tú sao? Trong lòng Lữ Quy Trần suy đoán lung tung, nhưng cuối cùng không có được câu trả lời.

Nghĩ chút, hắn bay lên không trung, đứng ở chỗ cao, nhìn về phía trước.

Thân ảnh của Dương Khai lập tức đập vào mắt hắn, tuy rằng ở xa hơn mười dặm, nhưng Lữ Quy Trần giờ này dù gì cũng là một cao thủ Phản Hư lưỡng tầng cảnh, thị lực không tầm thường, nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng ngoài ba mươi dặm.

- Đâyđây không phải là muốn đột phá chứ? Lữ Quy Trần hoảng sợ kinh hô, toàn thân đều run lên.

Dương khai là Phản Hư tam tầng cảnh, nếu là đột phá, vậychẳng phải là muốn tấn thăng Hư Vương Cảnh sao!

Ba chữ Hư Vương Cảnh hiện lên trong đầu Lữ Quy Trần, giống như tiếng ầm ầm của hồng chung Đại Lữ, rung chấn khiến hắn suýt chút nữa từ không trung rớt xuống.

Hư Vương Cảnh! Đây chính là chiến lực đứng đầu trong Tinh Vực. Lữ Quy Trần gần như không thể tin được một ngày kia mình có thể tận mắt nhìn thấy cảnh tượng một võ giả đột phá Hư Vương Cảnh. Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi, cảm thấy đau, xác định bản thân cũng không phải đang nằm mơ hay là xuất hiện ảo giác gì.

Mấy chục năm trước, cường giả Hư Vương Cảnh trong mắt hắn là rất xa vời, xa không thể với tới, một ánh mắt bất kỳ của cường giả Hư Vương Cảnh, đủ để khiến hắn hồn bay phách tán.

Dù là hôm nay sau mấy chục năm, Lữ Quy Trần cũng biết kinh khủng của Hư Vương Cảnh.

Bởi vì theo thực lực tăng lên, càng cảm nhận thêm được Hư Vương Cảnh là loại trình độ cao như thế nào.

Tiểu tử này tuổi còn quá trẻ, lại muốn đột phá tấn thăng đến Hư Vương Cảnh như vậy sao? Năm đó khi mình gặp hắn, hắn mới chỉ là Nhập Thánh Cảnh, mình có thể tùy tiện túm lấy.

Chuyện cũ như mây khói, lại rõ ràng trước mắt.

Nếu lần này hắn có thể đột phá thành công, vậy hắn chắc chắn là cường giả Hư Vương Cảnh trẻ tuổi nhất trong cả Tinh Vực, không dám nói sau này không có người như thế, nhưng hiện tại tuyệt đối chưa từng có ai, thành tựu như vậy có thể nói là lừng lẫy xưa nay!

Lữ Quy Trần lại cắn đầu lưỡi, thu hồi suy nghĩ lung tung trong lòng, hạ xuống đất, khoanh chân ngồi xuống.

Hắn biết, tình cảnh này tuyệt đối là một lần cơ duyên của mình.

Quan sát một cường giả tấn thăng Hư Vương Cảnh trong khoảng cách gần như thế, là chuyện không phải dễ dàng gặp được. Nếu có thể lĩnh ngộ được gì đó trong lần thiên địa thanh tẩy này, vậy tu luyện sau này của hắn cũng sẽ thuận buồm xuôi gió.

Cho nên Lữ Quy Trần quyết định rất nhanh, quyết định quan sát một phen.

Uy thế của mây đen trên bầu trời càng ngày càng mạnh, khi không khí kia ngưng đọng đến đỉnh điểm, bỗng nhiên răng rắc một tiếng, trên bầu trời lóe lên một đạo hào quang đen như mực, ánh sáng đen nhánh kia giống như kinh long xuất thế, từ trên trời đánh xuống, đánh về một nơi ở phía dưới.

Bên kia lập tức truyền đến tiếng kêu rên của Dương Khai, cả vùng đất đều có chút rung chuyển không yên.

- Điều này Lữ Quy Trần cả kinh thất sắc, hoảng sợ kinh hô: - Kinh khủng như vậy?

Thiên địa thanh tẩy, võ giả mỗi lần tấn thăng một đại cảnh giới nhất định sẽ phải chịu một lần, đây là khảo nghiệm của pháp tắc thiên địa đối với võ giả, rèn luyện tu vi tiến nhanh, rèn luyện không qua được, cảnh giới thụt lùi hoặc bỏ mình tiêu tan.

Lữ Quy Trần thân là cường giả Phản Hư Cảnh, trải qua thiên địa thanh tẩy đương nhiên không phải là một hai lần.

Năm đó khi hắn tấn thăng Phản Hư Cảnh ở đây, cũng chỉ là chuyện hai ba mươi năm trước mà thôi.

Nhưng cường độ thiên địa thanh tẩy thời điểm đó so với tia chớp đen như mực kia, đến một phần vạn cũng không bằng.

Đây mới chỉ là đạo thứ nhất mà thôi, thanh tẩy sau đó sẽ càng ngày càng mạnh, càng ngày càng kinh khủng!

- Nếu đổi lại là mình, có thể chịu nổi không? Lữ Quy Trần không tự chủ được suy nghĩ miên man, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đem mình đặt vào vị trí Dương Khai, ảo tưởng nếu mình là Phản Hư tam tầng cảnh nghênh tiếp thanh tẩy kinh khủng như vậy.

Kết quả là

Không chống cự nổi, tuyệt đối không chống cự nổi, dù là vận may của mình tốt, chỉ có thể kéo dài được tàn hơi ở đòn thứ nhất, đòn thứ hai thứ ba kế tiếp cũng đủ để cướp đi cái mạng nhỏ của mình!

Nghĩ như vậy, khí tức trên người Lữ Quy Trần đột nhiên trở nên hỗn loạn, võ đạo luôn kiên trì sâu trong nội tâm bắt đầu lung lay muốn đổ.

Răng rắc

Đạo thanh tẩy thứ hai giáng xuống, năng lượng thanh tẩy đen như mực kia mặc dù giáng xuống thân thể Dương Khai ở nơi cách xa hắn mấy chục dặm, nhưng khí tức hủy diệt tản phát ra lại đâm thẳng vào trăm chỗ sơ hở của tâm thần Lữ Quy Trần.

- Ọamột tiếng.

Lữ Quy Trần há mồm phun ra máu tươi, cả người đều như một quả bóng da bị xì hơi, ủ rũ trong nháy mắt.

Mắt thường có thể thấy được tu vi cảnh giới của hắn bắt đầu thụt lùi, Phản Hư lưỡng tầng cảnh, Phản Hư nhất tầng cảnh, Thánh Vương tam tầng cảnh

Cuối cùng dừng ở Thánh Vương lưỡng tầng cảnh!

Có một câu gọi là tự chuốc họa vào thân.

Lữ Quy Trần muốn quan sát Dương Khai tấn thăng, để thu được ích lợi, ý nghĩ đương nhiên không sai, nhưng hắn vốn dĩ không biết, mỗi lần thiên địa thanh tẩy của Dương Khai không giống với người thường, năng lượng thiên địa mà hắn đón nhận, đều cường đại gấp mấy lần so với bất kỳ võ giả nào.

Lần này hắn tấn thăng quan khẩu Hư Vương Cảnh, thiên địa thanh tẩy kia đến bản thân Dương Khai đều vô cùng e ngại, huống chi là một Lữ Quy Trần nhỏ bé?

Hắn không tự lượng sức mình đem bản thân mình đặt vào vị trí của Dương Khai, đây là tự tạo nghiệp chướng.

Võ đạo chi tâm, càng bị áp chế thì càng liều mạng, như vậy mới có thể giỏi hơn. Lữ Quy Trần làm khó bản thân, võ đạo chi tâm đương nhiên bị trống rỗng nên bị khí tức hủy diệt đánh tan, tiếp đó sụp đổ.

Hắn có thể sống tiếp, chủ yếu là vì nguyên cớ võ đạo chi tâm của hắn sụp đổ quá nhanh.

Nếu kiên trì lâu hơn một chút, chỉ sợ hắn mất mạng tại chỗ.

Ngây người tại chỗ, Lữ Quy Trần cũng không còn tâm tư gì nữa, đến cảnh giới bản thân cũng bị hạ xuống, lập tức trở về mấy chục năm trước, hắn dường như cũng không kịp phản ứng.

Trong con ngươi hắn một mảnh u ám, không chút hào quang.

Cùng lúc đó.

Không gian bên ngoài Huyền Không đại lục, trong Hỗn Loạn Thâm Uyên.

Cường giả bốn phương chờ đợi đã lâu, vẫn không thấy dấu vết Dương Khai, cha con hai người Tử Long không thể kiên nhẫn, tức giận vô cùng.

Quỷ Tổ ngược lại ung dung vô sự, gương mặt an nhàn như hóng gió mát.

Tuyết Nguyệt tuy rằng có được bảo đảm của Quỷ Tổ, nhưng không quá yên tâm, tiến tới nhẹ giọng hỏi: - Tiền bối, sắp đến mười ngày rồi, sao không có chút động tĩnh nào.

- Ngươi muốn động tĩnh gì? Quỷ Tổ cười hì hì liếc nhìn nàng một cái. - Hắn trốn ở trong đó cực kỳ an toàn, liệu có thể có động tĩnh gì chứ? Chẳng lẽ ngươi hy vọng hắn chạy ra ngoài?

- Không phải. Tuyết Nguyệt vội xua tay, - Chỉ cần hắn an toàn là ta an tâm rồi, chỉ là ta

- An tâm sao, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, lão phu bảo đảm cho ngươi vẫn không được sao? Nơi quỷ quái kia có thể làm khó lão phu 2000 năm, nhưng không làm khó được Dương Khai. Khi hắn muốn ra, tự nhiên sẽ ra, tiểu nha đầu rất quan tâm đến hắn, được, chờ hắn ra, lão phu sẽ chuyển đạt thật chi tiết sự quan tâm của ngươi.

- Tiền bối Tuyết Nguyệt thẹn đỏ mặt lên, liên tiếp giậm chân.

- Ta không thể chờ quá lâu. Nghê Quảng ở bên cạnh nhíu mày. - Thương hội bên kia cả đống việc phải xử lý, lão phu không thể ở đây quá lâu. Nếu đến lúc lão phu đi, lão quỷ, chỉ dựa vào mình ngươi, có thể đối kháng với Tử Long sao?

- Coi thường ta? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng. - Tử Long nhằm nhò gì.

- Dù ngươi không e ngại Tử Long, nhưng nếu tiểu tử Dương Khai ở bên trong kia chạy ra ngoài, Hứa Nguy và Khổng Pháp nhất định sẽ để mắt tới hắn, ngươi không có thuật phân thân, phải làm thế nào?

Quỷ Tổ nhướng mày.

Đây cũng chính là điều hắn lo lắng.

Nếu Nghê Quảng đi rồi, Dương Khai ra rồi, đến lúc đó Tử Long bên kia có ba vị Hư Vương Cảnh, bản thân mình giỏi lắm thì cầm chân được Tử Long và Hứa Nguy đã bị tổn thương nguyên khí, nhưng Dương Khai có thể đối phó Khổng Pháp sao?

Giờ này Khổng Pháp cũng đứng bên phía Tử Long, trời biết Tử Long hứa hẹn với hắn điều tốt đẹp gì.

Thật nhức đầu

Quỷ Tổ hiện tại hy vọng nhất, là Dương Khai cứ trốn ở bên trong, chờ đến lúc an toàn rồi thì đi ra, hắn không tin Tử Long có thể luôn thủ ở chỗ này, dù gì cũng là chủ nhân của Tử Tinh, đâu có thời gian rảnh rỗi thế này?

- Hả? Nghê Quảng bỗng nhiên nhướng mày, - Đây là

- Không phải chứ, đây là tình huống gì? Quỷ Tổ kêu khẽ một tiếng.

Bên kia, ba vị Hư Vương Cảnh, Tử Long, Hứa Nguy cùng Khổng Pháp cũng đồng thời phát hiện chỗ dị thường của hỗn loạn lốc xoáy, chỉ thấy một mảnh không gian lại phát ra khí tức rung chuyển bất an, dường như tách ra từng đạo khe nứt không gian, mà từ trong khe kia, truyền đến một loại lực lượng vô cùng cuồng bạo.

- Chuyện này là sao? Nghê Quảng gương mặt không hiểu, quay đầu nhìn Quỷ Tổ, hy vọng hắn có thể giải thích gì đó.

- Nhìn lão phu làm gì? Quỷ Tổ hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn bị giam ở Huyền Không đại lục 2000 năm, nhưng cũng không biết cảnh tưởng trước mắt rốt cuộc là tình huống gì.

- Không phải sắp xảy ra hỗn loạn lốc xoáy chứ? Tuyết Nguyệt kinh nghi nói.

Nói ra, khiến Quỷ Tổ và Nghê Quảng sợ khiếp vía.

Hỗn loạn lốc xoáy, cũng không phải là tùy tiện có thể thoát ra, nếu thật sự như vậy, bọn họ đều phải chạy thoát thân. Quỷ Tổ năm đó bị hỗn loạn lốc xoáy hút vào Huyền Không đại lục mà không chết, đó là vận may, hắn cũng không muốn nếm thử lần nữa, vạn nhất vận may không tốt, bị lực lượng của hỗn loạn xé nát, đến đó không còn cơ hội để khóc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.