Chương trước
Chương sau
Mặc dù có dược liệu đã bị mất dược hiệu, nhưng số lượng thu được rất lớn, đương nhiên cũng thu hoạch không ít.

- Ngươi không cất làm của riêng đấy chứ? Dương Khai liếc mắt nhìn Lữ Quy Trần.

- Không dám, không dám. Lữ Quy Trần hoảng sợ, vội vàng xua tay, giờ này là người yếu hơn, hắn nào dám khiến Dương Khai nghi ngờ? Vội vàng thề thốt, nếu bản thân cất giấu làm của riêng sẽ bị thiên lôi đánh

- Được rồi, nơi này không còn việc của ngươi nữa, lui ra đi. Dương Khai không kiên nhẫn, phất tay áo.

Lữ Quy Trần đứng tại chỗ động không động đậy, vẻ mặt ngập ngừng nhìn Dương Khai, dáng vẻ như muốn hỏi nhưng lại thôi.

- Còn có chuyện gì?

- Thiếu hiệpThứ, thứ, thứ căn nguyên kia

- Đây là điều ngươi cũng có thể hỏi sao? Dương Khai sắc mặt sầm xuống, hàn ý trong mắt đột nhiên tăng lên, một cỗ lực lượng thần thức vô hình đánh ra.

Lữ Quy Trần trong khoảnh khắc như bị thương nặng, phòng ngự thức hải bị xé rách trong chớp mắt, nhức đầu kịch liệt, lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt đều trắng bệch.

Bị thế này, Lữ Quy Trần thần sắc cả kinh, lập tức biết hiểu ra rằng suy đoán trước kia của mình không phải là giả, Dương Khai nếu thật muốn giết hắn, chẳng qua như giết gà giết chó mà thôi

Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước đã không còn dấu vết Dương Khai, hắn không biết đã rời khỏi nơi đó thì khi nào rồi.

Cười khổ một tiếng, Lữ Quy Trần vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp thúc giục thánh nguyên trị thương.

Tại một nơi ở Huyền Không đại lục, non xanh nước biếc, Dương Khai hiện thân chỗ này.

- Phong cảnh không tệ, chính là ở chỗ này.

Hắn tự nói một câu, sau đó thả ra mấy con huyết thú, sai bọn chúng tản ra cảnh giới xung quanh.

Tuy rằng hiện nay trên Huyền Không đại lục chỉ có một người ngoài là Lữ Quy Trần, Dương Khai cũng không dám chắc hắn sẽ không tùy tiện quấy rầy mình. Mọi việc đều có thể không may xảy ra, thả ra mấy con huyết thú bảo vệ, Dương Khai liền có thể vô tư.

Ngay sau đó, hắn tế ra Tử Hư Đỉnh để tự mình luyện đan, lại tìm kiếm dược liệu trong nhẫn không gian.

- Luyện đan gì thì tốt đây. Thần niệm Dương Khai quét qua nhẫn không gian.

Hắn lần này luyện đan chủ yếu là vì dẫn động khí cơ đột phá, cho nên luyện chế đan gì cũng được, hắn cần là lợi dụng luyện đan đưa bản thân dung nhập vào trong thiên địa mà thôi.

- Tử Dương Thảo, Bách Diệp Liên... ồ, đến Không Tâm Quả đều có, đủ rồi, vậy luyện Ngộ Đạo đan là được. Sau khi đột phá, có thể uống một chút củng cố cảnh giới. Rất nhanh, Dương Khai liền đưa ra quyết định.

Chủ yếu là vật liệu luyện chế Ngộ Đạo đan, hắn giờ này đều có toàn bộ, dễ dàng nhất.

Lấy các loại dược liệu ra, bày ra bên cạnh mình, Dương Khai lúc này mới đưa tay bấm pháp quyết, chỉ tay về phía Tử Hư Đỉnh.

Thần thức chi hỏa trong khoảnh khắc rót vào đó, nhiệt độ Tử Hư Đỉnh chợt tăng lên.

Từng dược liệu được Dương Khai lần lượt đưa vào trong lò luyện đan, lớn nhỏ của thần thức chi hỏa cũng biến hóa theo từng thời điểm, con đường luyện đan của Dương khai, thời kì trước là kế thừa từ Luyện Đan Chân Quyết, cũng từng nhận được chỉ dạy của lão nhân Thiên Tàng ở Thông Huyền đại lục, thời kỳ sau là kế thừa từ Đan Đạo Chân Giải, những thứ đã học đều là thuật luyện đan đứng đầu.

Hơn nữa hắn còn nghiên cứu con đường luyện đan của Hạ Ngưng Thường, vì vậy trên thuật luyện đan, hắn có trình độ không thấp.

Các loại ấn pháp không ngừng được đánh vào trong Tử Hư Đỉnh, từng linh trận tiêu tan rồi lại sinh ra trong Tử Hư Đỉnh, thần thái Dương Khai vô cùng chuyên chú, dần dần từ bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, một lòng tập trung vào luyện đan.

Hơi thở của hắn cũng bắn đầu hòa nhập cùng thiên địa, dường như toàn thân đều hóa thành một phần tử của thiên địa.

Luyện chế một viên linh đan, trình tự tiến hành phức tạp, không phải chỉ là đơn giản ngưng luyện ra dịch thuốc, khiến dịch thuốc trong lò luyện phối hợp tác dụng với nhau là được.

Lúc nào cần lửa lớn, lúc nào cần khắc linh trận dạng gì, nên dùng đan pháp quyết dạng gì, mỗi bước đều phải nghiêm mật, làm sai một bước, nắm bắt thời cơ chậm một bước, liền có khả năng luyện chế thất bại, dù thành đan, phẩm chất đan dược cũng sẽ không cao.

Thuật luyện đan là đại đạo đòi hỏi tinh thần và nghị lực.

Dương Khai có thần thức chi hỏa, trên phương diện luyện đan có điều kiện ưu việt cực tốt, cho nên thời gian và tinh lực hắn hao tốn khi luyện đan dược ít hơn rất nhiều so với luyện đan sư bình thường.

Nhất là phối hợp với công hiệu khôi phục của Ôn Thần Liên bảy màu và lực lượng thần hồn cường đại của hắn, hắn có thể vận dụng thần thức chi hỏa mà không cần lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Tử Hư Đỉnh truyền ra âm thanh ùng ục, đấy là các loại nước thuốc trân quý trong đó đang tác dụng với nhau, xảy ra quá trình thay đổi thần kỳ.

Một mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng bay ra từ bên trong đỉnh, khiến người ngửi được cảm thấy tinh thần thanh tịnh sảng khoái, đây là dấu hiệu báo đan dược bắt đầu ngưng kết.

Sắc mặt của Dương Khai càng trở nên thêm ngưng trọng, hắn vẫy tay một cái, một huyết thú cảnh giới ở phía xa liền biến thành Kim Huyết Ti, bay vụt về trên tay hắn.

Kim Huyết Ti như một làn khói nhẹ hai màu vàng đỏ, nhảy múa trên đầu ngón tay Dương Khai.

Theo nhịp nhảy múa, Kim Huyết Ti dần dần lại biến thành ánh sáng màu vàng, mà màu đỏ bị tách ra, ngưng tụ thành một khối sương đỏ.

Trong sương kia, ẩn chứa tiếng thú gầm thét, thỉnh thoảng huyễn hóa thành hình dáng một con yêu thú.

- Đừng làm ồn, dùng ngươi để luyện đan là nơi quy tụ tốt nhất của ngươi, ngoan ngoãn một chút. Dương Khai đưa tay bắt lấy sương đỏ kia, khẽ cười nói.

Sương đỏ rất có linh tính kia dường như nhận ra điều không hay, chẳng những không an ổn, lại càng tăng thêm phá phách.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ném thẳng sương đỏ vào trong lò luyện đan.

Trong Đan Đạo Chân Giải, câu nói sau cùng cũng đã nói, đan dược có linh, mới có thể gọi là linh đan!

Dương Khai tìm hiểu rất lâu, cuối cùng mới hiểu rõ lời này rốt cuộc là có ý gì.

Đan dược không thể vô duyên vô cớ có linh tính, trừ khi để thời gian quá lâu, hơn nữa đặt ở nơi linh khí vô cùng nồng đậm, thiên thời địa lợi, trải qua vô số năm mới có thể sinh ra những thứ như đan linh.

Nếu đan dược không thể vô duyên vô cớ có linh tính, vậy mình rót linh tính vào cho nó là được.

Phương pháp tốt nhất, chính là dùng nội đan yêu thú làm đan dẫn!

Trong nội đan yêu thú, bao gồm nhiều tinh khí thần yêu thú, là đan dẫn tốt nhất.

Trên tay Dương Khai mặc dù không có nội đan đẳng cấp cao gì, nhưng hắn có huyết thú.

Một dạng có thể dùng làm đan dẫn!

Lần này là luyện chế linh đan cấp Hư Vương, đan dẫn tất nhiên không thể thiếu, Dương Khai chỉ có thể mượn dùng huyết thú, mặc dù như vậy, huyết thú sẽ giảm đi một con, nhưng so với Ngộc Đạo đan, có thể dễ dàng thấy được thứ nào quan trọng hơn.

Sương máu bị ném vào trong Tử Hư Đinh, trong khoảnh khắc, bên trong Tử Hư Đinh dường như xảy ra phản ứng dây chuyền kinh khủng gì đó, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

- Vẫn muốn phản kháng!

Dương Khai sắc mặt sầm xuống, hai tay bấm niệm thần chú, không ngừng trấn áp.

Không hổ là hồn phách yêu thú bậc chín, ước chừng mất mấy chục hơi thở của Dương Khai, mới khiến nó yên ổn.

Mùi thơm lạ lùng xuôi trong không khí, dường như càng thêm nồng đậm.

Tùng tùng tùng...

Cùng lúc đó, Dương Khai cảm thấy thánh nguyên trong cơ thể mình bắt đầu lên xuống bất định, phát ra nhiễu động như có lực đánh.

- Đến rồi sao?

Tinh quang trong mắt lóe lên, biết hành động lần này của bản thân đã dẫn động khí cơ, đã đến quan khẩu cần đột phá.

Nhưng giờ này đan dược sắp luyện thành, hắn cũng không muốn bỏ dở giữa chừng.

Tay liên tiếp bấm linh quyết, bắt đầu vận dụng thủ pháp ngưng đan được ghi lại trong Đan Đạo Chân Giải, kết xuất ra pháp ấn không giống nhau, đánh vào trong Tử Hư Đỉnh.

Động tĩnh trong đỉnh càng lúc càng lớn, tận đến lúc Dương Khai đánh ra mấy trăm đạo pháp ấn, bên trong mới bỗng nhiên truyền đến tiếng lăn, dường như có thứ gì đang lăn ở trong Tử Hư Đinh.

- Lên! Dương Khai chợt quát một tiếng, một tay chụp lên trên Tử Hư Đỉnh, ngay sau đó, ba đạo tia sáng bỗng nhiên bắn ra từ trong Tử Hư Đỉnh, lần lượt chạy ra ba hướng khác nhau.

- Ha ha, muốn chạy sao, mơ tưởng hão huyền. Dương Khai cười lớn, thân hình chuyển động, xuất hiện phía sau viên đan dược, một tay túm lấy, nhìn không thấy nữa. Nhét vào bình ngọc đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó hắn lại bào chế theo cách như thế, lần lượt bỏ viên thứ hai, viên thứ ba vào trong bình.

Một lần luyện đan, được ba viên, chuyện như vậy đã là đỉnh cao trong nghệ thuật luyện đan của Tinh Vực.

Những luyện đan sư nổi danh xa gần kia, bất kể thuật luyện đan tinh xảo thế nào, một phần vật liệu chỉ có thể tạo thành một viên đan mà thôi.

Nhưng Dương Khai ở đây, đã phá vỡ lẽ thường.

Thủ pháp luyện đan thượng cổ mà Đan Đạo Chân Giải ghi lại, quả nhiên thần diệu có một không hai.

Có lẽ tại thời thượng cổ, những nho sĩ có thể luyện đan kia đều luyện đan như thế, nhưng theo thời gian trôi đi, thuật luyện đan thần kỳ như vậy đã thất truyền, dẫn tới cuối cùng tất cả các luyện đan sư chỉ có thể dùng một phần vật liệu luyện chế được một viên linh đan..

Ầm, ầm

Trên bầu trời truyền đến tiếng sấm rền như tiếng nổ.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy mây đen như mực đã hội tụ trên đỉnh đầu, như tấm chăn bông 100 năm không giặt vậy, trĩu nặng đè nén ở phía trên, làm cho tức ngực.

Mà trong đám mây đen kia, tích chứa khí tức hủy diệt kinh khủng, dường như có thể phá hủy cả Huyền Không Đại Lục này.

Lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu, bốn phía không ngừng có linh khí khổng lồ rót vào trong mây đen, làm lớn mạnh thể tích của nó.

Sắc mặt Dương Khai trở nên ngưng trọng.

Hắn lần này là tấn thăng đại cảnh giới, là từ Phản Hư Cảnh tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, thiên địa thanh tẩy nhất định sẽ khác so với trước kia.

Nhìn một hồi, hắn phất tay vung ra vô số thánh tinh, ngay sau đó ra một quyền mạnh, đánh về phía những thánh tinh kia.

- Nổ cho ta!

Ầm ầm, chục triệu thánh tinh nổ tan thành phấn vụn giữa không trung, linh khí tích chứa trong thánh tinh bắn ra bốn phương tám hướng, tràn ngập trong phạm vi lớn ở nơi này.

Chớp mắt một cái, tại vị trí của Dương Khai, trong chu vi mười dặm, độ nồng đậm của linh khí thiên địa đột nhiên tăng lên một bậc.

Lúc tấn thăng cần lượng lớn linh khí thiên địa, tuy rằng linh khí thiên địa của Huyền Không đại lục rất đầy đủ, nhưng Dương Khai vẫn không dám khinh xuất, không tiếc phá vỡ chục triệu thánh tinh bồi bổ môi trường vị trí của mình.

Linh khí đã thoải mái, Dương Khai vẫn không ngừng động tác.

Phất tay, từng hòn đá hình lục giác tích chứa ý cảnh uyên thâm bị bắn ra tung tóe, bố trí xung quanh thân thể hắn.

Số lượng những hòn đá kia đạt trên trăm khối, phối hợp chặt chẽ với nhau trong không gian này, dần dần, lại khiến cho khu vực này tạo thành một vực tràng uy năng.

Vực Thạch!

Vực Thạch trong tay Dương Khai ngoài chia cho những người thân thích, vẫn còn lại không ít, giờ này chính là quan khẩu đột phá Hư Vương Cảnh, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt đối với chính mình.

Hắn hy vọng khi đột phá, đồng thời sẽ hấp thu những năng lượng trong Vực Thạch này, tăng cảm ngộ và hiểu biết của mình đối với lĩnh vực.

Hắn lại phất tay thả ra toàn bộ huyết thú, Thạch Khổi tiểu tiểu và Lưu Viêm, ra lệnh: - Toàn bộ tản ra, nội trong chu vi ba mươi dặm, nếu có người nào đến gần, bất luận thế nào cũng giết chết!

Hắn ra chiêu này, chủ yếu là để phòng ngự Lữ Quy Trần, vạn nhất tiểu tử này không cam lòng, khi mình đột phá lại bị quấy rầy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Ngay sau đó, nhóm huyết thú cùng Thạch Khổi phân tán bốn phía, Lưu Viêm trước khi đi nhìn lên mây đen trên bầu trời, mặt đầy e ngại.

Nàng có thể nhận ra sự kinh khủng của lần thiên địa thanh tẩy này, dù với thực lực hiện tại của hắn, cũng không dám nói có thể dễ dàng chống đỡ được. Mặc dù có dược liệu đã bị mất dược hiệu, nhưng số lượng thu được rất lớn, đương nhiên cũng thu hoạch không ít.

- Ngươi không cất làm của riêng đấy chứ? Dương Khai liếc mắt nhìn Lữ Quy Trần.

- Không dám, không dám. Lữ Quy Trần hoảng sợ, vội vàng xua tay, giờ này là người yếu hơn, hắn nào dám khiến Dương Khai nghi ngờ? Vội vàng thề thốt, nếu bản thân cất giấu làm của riêng sẽ bị thiên lôi đánh

- Được rồi, nơi này không còn việc của ngươi nữa, lui ra đi. Dương Khai không kiên nhẫn, phất tay áo.

Lữ Quy Trần đứng tại chỗ động không động đậy, vẻ mặt ngập ngừng nhìn Dương Khai, dáng vẻ như muốn hỏi nhưng lại thôi.

- Còn có chuyện gì?

- Thiếu hiệpThứ, thứ, thứ căn nguyên kia

- Đây là điều ngươi cũng có thể hỏi sao? Dương Khai sắc mặt sầm xuống, hàn ý trong mắt đột nhiên tăng lên, một cỗ lực lượng thần thức vô hình đánh ra.

Lữ Quy Trần trong khoảnh khắc như bị thương nặng, phòng ngự thức hải bị xé rách trong chớp mắt, nhức đầu kịch liệt, lảo đảo lùi về phía sau, sắc mặt đều trắng bệch.

Bị thế này, Lữ Quy Trần thần sắc cả kinh, lập tức biết hiểu ra rằng suy đoán trước kia của mình không phải là giả, Dương Khai nếu thật muốn giết hắn, chẳng qua như giết gà giết chó mà thôi

Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước đã không còn dấu vết Dương Khai, hắn không biết đã rời khỏi nơi đó thì khi nào rồi.

Cười khổ một tiếng, Lữ Quy Trần vội vàng khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp thúc giục thánh nguyên trị thương.

Tại một nơi ở Huyền Không đại lục, non xanh nước biếc, Dương Khai hiện thân chỗ này.

- Phong cảnh không tệ, chính là ở chỗ này.

Hắn tự nói một câu, sau đó thả ra mấy con huyết thú, sai bọn chúng tản ra cảnh giới xung quanh.

Tuy rằng hiện nay trên Huyền Không đại lục chỉ có một người ngoài là Lữ Quy Trần, Dương Khai cũng không dám chắc hắn sẽ không tùy tiện quấy rầy mình. Mọi việc đều có thể không may xảy ra, thả ra mấy con huyết thú bảo vệ, Dương Khai liền có thể vô tư.

Ngay sau đó, hắn tế ra Tử Hư Đỉnh để tự mình luyện đan, lại tìm kiếm dược liệu trong nhẫn không gian.

- Luyện đan gì thì tốt đây. Thần niệm Dương Khai quét qua nhẫn không gian.

Hắn lần này luyện đan chủ yếu là vì dẫn động khí cơ đột phá, cho nên luyện chế đan gì cũng được, hắn cần là lợi dụng luyện đan đưa bản thân dung nhập vào trong thiên địa mà thôi.

- Tử Dương Thảo, Bách Diệp Liên... ồ, đến Không Tâm Quả đều có, đủ rồi, vậy luyện Ngộ Đạo đan là được. Sau khi đột phá, có thể uống một chút củng cố cảnh giới. Rất nhanh, Dương Khai liền đưa ra quyết định.

Chủ yếu là vật liệu luyện chế Ngộ Đạo đan, hắn giờ này đều có toàn bộ, dễ dàng nhất.

Lấy các loại dược liệu ra, bày ra bên cạnh mình, Dương Khai lúc này mới đưa tay bấm pháp quyết, chỉ tay về phía Tử Hư Đỉnh.

Thần thức chi hỏa trong khoảnh khắc rót vào đó, nhiệt độ Tử Hư Đỉnh chợt tăng lên.

Từng dược liệu được Dương Khai lần lượt đưa vào trong lò luyện đan, lớn nhỏ của thần thức chi hỏa cũng biến hóa theo từng thời điểm, con đường luyện đan của Dương khai, thời kì trước là kế thừa từ Luyện Đan Chân Quyết, cũng từng nhận được chỉ dạy của lão nhân Thiên Tàng ở Thông Huyền đại lục, thời kỳ sau là kế thừa từ Đan Đạo Chân Giải, những thứ đã học đều là thuật luyện đan đứng đầu.

Hơn nữa hắn còn nghiên cứu con đường luyện đan của Hạ Ngưng Thường, vì vậy trên thuật luyện đan, hắn có trình độ không thấp.

Các loại ấn pháp không ngừng được đánh vào trong Tử Hư Đỉnh, từng linh trận tiêu tan rồi lại sinh ra trong Tử Hư Đỉnh, thần thái Dương Khai vô cùng chuyên chú, dần dần từ bỏ tất cả suy nghĩ linh tinh, một lòng tập trung vào luyện đan.

Hơi thở của hắn cũng bắn đầu hòa nhập cùng thiên địa, dường như toàn thân đều hóa thành một phần tử của thiên địa.

Luyện chế một viên linh đan, trình tự tiến hành phức tạp, không phải chỉ là đơn giản ngưng luyện ra dịch thuốc, khiến dịch thuốc trong lò luyện phối hợp tác dụng với nhau là được.

Lúc nào cần lửa lớn, lúc nào cần khắc linh trận dạng gì, nên dùng đan pháp quyết dạng gì, mỗi bước đều phải nghiêm mật, làm sai một bước, nắm bắt thời cơ chậm một bước, liền có khả năng luyện chế thất bại, dù thành đan, phẩm chất đan dược cũng sẽ không cao.

Thuật luyện đan là đại đạo đòi hỏi tinh thần và nghị lực.

Dương Khai có thần thức chi hỏa, trên phương diện luyện đan có điều kiện ưu việt cực tốt, cho nên thời gian và tinh lực hắn hao tốn khi luyện đan dược ít hơn rất nhiều so với luyện đan sư bình thường.

Nhất là phối hợp với công hiệu khôi phục của Ôn Thần Liên bảy màu và lực lượng thần hồn cường đại của hắn, hắn có thể vận dụng thần thức chi hỏa mà không cần lo lắng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, trong Tử Hư Đỉnh truyền ra âm thanh ùng ục, đấy là các loại nước thuốc trân quý trong đó đang tác dụng với nhau, xảy ra quá trình thay đổi thần kỳ.

Một mùi thơm nhàn nhạt lạ lùng bay ra từ bên trong đỉnh, khiến người ngửi được cảm thấy tinh thần thanh tịnh sảng khoái, đây là dấu hiệu báo đan dược bắt đầu ngưng kết.

Sắc mặt của Dương Khai càng trở nên thêm ngưng trọng, hắn vẫy tay một cái, một huyết thú cảnh giới ở phía xa liền biến thành Kim Huyết Ti, bay vụt về trên tay hắn.

Kim Huyết Ti như một làn khói nhẹ hai màu vàng đỏ, nhảy múa trên đầu ngón tay Dương Khai.

Theo nhịp nhảy múa, Kim Huyết Ti dần dần lại biến thành ánh sáng màu vàng, mà màu đỏ bị tách ra, ngưng tụ thành một khối sương đỏ.

Trong sương kia, ẩn chứa tiếng thú gầm thét, thỉnh thoảng huyễn hóa thành hình dáng một con yêu thú.

- Đừng làm ồn, dùng ngươi để luyện đan là nơi quy tụ tốt nhất của ngươi, ngoan ngoãn một chút. Dương Khai đưa tay bắt lấy sương đỏ kia, khẽ cười nói.

Sương đỏ rất có linh tính kia dường như nhận ra điều không hay, chẳng những không an ổn, lại càng tăng thêm phá phách.

Dương Khai hừ lạnh một tiếng, ném thẳng sương đỏ vào trong lò luyện đan.

Trong Đan Đạo Chân Giải, câu nói sau cùng cũng đã nói, đan dược có linh, mới có thể gọi là linh đan!

Dương Khai tìm hiểu rất lâu, cuối cùng mới hiểu rõ lời này rốt cuộc là có ý gì.

Đan dược không thể vô duyên vô cớ có linh tính, trừ khi để thời gian quá lâu, hơn nữa đặt ở nơi linh khí vô cùng nồng đậm, thiên thời địa lợi, trải qua vô số năm mới có thể sinh ra những thứ như đan linh.

Nếu đan dược không thể vô duyên vô cớ có linh tính, vậy mình rót linh tính vào cho nó là được.

Phương pháp tốt nhất, chính là dùng nội đan yêu thú làm đan dẫn!

Trong nội đan yêu thú, bao gồm nhiều tinh khí thần yêu thú, là đan dẫn tốt nhất.

Trên tay Dương Khai mặc dù không có nội đan đẳng cấp cao gì, nhưng hắn có huyết thú.

Một dạng có thể dùng làm đan dẫn!

Lần này là luyện chế linh đan cấp Hư Vương, đan dẫn tất nhiên không thể thiếu, Dương Khai chỉ có thể mượn dùng huyết thú, mặc dù như vậy, huyết thú sẽ giảm đi một con, nhưng so với Ngộc Đạo đan, có thể dễ dàng thấy được thứ nào quan trọng hơn.

Sương máu bị ném vào trong Tử Hư Đinh, trong khoảnh khắc, bên trong Tử Hư Đinh dường như xảy ra phản ứng dây chuyền kinh khủng gì đó, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa.

- Vẫn muốn phản kháng!

Dương Khai sắc mặt sầm xuống, hai tay bấm niệm thần chú, không ngừng trấn áp.

Không hổ là hồn phách yêu thú bậc chín, ước chừng mất mấy chục hơi thở của Dương Khai, mới khiến nó yên ổn.

Mùi thơm lạ lùng xuôi trong không khí, dường như càng thêm nồng đậm.

Tùng tùng tùng...

Cùng lúc đó, Dương Khai cảm thấy thánh nguyên trong cơ thể mình bắt đầu lên xuống bất định, phát ra nhiễu động như có lực đánh.

- Đến rồi sao?

Tinh quang trong mắt lóe lên, biết hành động lần này của bản thân đã dẫn động khí cơ, đã đến quan khẩu cần đột phá.

Nhưng giờ này đan dược sắp luyện thành, hắn cũng không muốn bỏ dở giữa chừng.

Tay liên tiếp bấm linh quyết, bắt đầu vận dụng thủ pháp ngưng đan được ghi lại trong Đan Đạo Chân Giải, kết xuất ra pháp ấn không giống nhau, đánh vào trong Tử Hư Đỉnh.

Động tĩnh trong đỉnh càng lúc càng lớn, tận đến lúc Dương Khai đánh ra mấy trăm đạo pháp ấn, bên trong mới bỗng nhiên truyền đến tiếng lăn, dường như có thứ gì đang lăn ở trong Tử Hư Đinh.

- Lên! Dương Khai chợt quát một tiếng, một tay chụp lên trên Tử Hư Đỉnh, ngay sau đó, ba đạo tia sáng bỗng nhiên bắn ra từ trong Tử Hư Đỉnh, lần lượt chạy ra ba hướng khác nhau.

- Ha ha, muốn chạy sao, mơ tưởng hão huyền. Dương Khai cười lớn, thân hình chuyển động, xuất hiện phía sau viên đan dược, một tay túm lấy, nhìn không thấy nữa. Nhét vào bình ngọc đã chuẩn bị sẵn, ngay sau đó hắn lại bào chế theo cách như thế, lần lượt bỏ viên thứ hai, viên thứ ba vào trong bình.

Một lần luyện đan, được ba viên, chuyện như vậy đã là đỉnh cao trong nghệ thuật luyện đan của Tinh Vực.

Những luyện đan sư nổi danh xa gần kia, bất kể thuật luyện đan tinh xảo thế nào, một phần vật liệu chỉ có thể tạo thành một viên đan mà thôi.

Nhưng Dương Khai ở đây, đã phá vỡ lẽ thường.

Thủ pháp luyện đan thượng cổ mà Đan Đạo Chân Giải ghi lại, quả nhiên thần diệu có một không hai.

Có lẽ tại thời thượng cổ, những nho sĩ có thể luyện đan kia đều luyện đan như thế, nhưng theo thời gian trôi đi, thuật luyện đan thần kỳ như vậy đã thất truyền, dẫn tới cuối cùng tất cả các luyện đan sư chỉ có thể dùng một phần vật liệu luyện chế được một viên linh đan..

Ầm, ầm

Trên bầu trời truyền đến tiếng sấm rền như tiếng nổ.

Dương Khai ngẩng đầu nhìn trời, chỉ nhìn thấy mây đen như mực đã hội tụ trên đỉnh đầu, như tấm chăn bông 100 năm không giặt vậy, trĩu nặng đè nén ở phía trên, làm cho tức ngực.

Mà trong đám mây đen kia, tích chứa khí tức hủy diệt kinh khủng, dường như có thể phá hủy cả Huyền Không Đại Lục này.

Lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu, bốn phía không ngừng có linh khí khổng lồ rót vào trong mây đen, làm lớn mạnh thể tích của nó.

Sắc mặt Dương Khai trở nên ngưng trọng.

Hắn lần này là tấn thăng đại cảnh giới, là từ Phản Hư Cảnh tấn thăng đến Hư Vương Cảnh, thiên địa thanh tẩy nhất định sẽ khác so với trước kia.

Nhìn một hồi, hắn phất tay vung ra vô số thánh tinh, ngay sau đó ra một quyền mạnh, đánh về phía những thánh tinh kia.

- Nổ cho ta!

Ầm ầm, chục triệu thánh tinh nổ tan thành phấn vụn giữa không trung, linh khí tích chứa trong thánh tinh bắn ra bốn phương tám hướng, tràn ngập trong phạm vi lớn ở nơi này.

Chớp mắt một cái, tại vị trí của Dương Khai, trong chu vi mười dặm, độ nồng đậm của linh khí thiên địa đột nhiên tăng lên một bậc.

Lúc tấn thăng cần lượng lớn linh khí thiên địa, tuy rằng linh khí thiên địa của Huyền Không đại lục rất đầy đủ, nhưng Dương Khai vẫn không dám khinh xuất, không tiếc phá vỡ chục triệu thánh tinh bồi bổ môi trường vị trí của mình.

Linh khí đã thoải mái, Dương Khai vẫn không ngừng động tác.

Phất tay, từng hòn đá hình lục giác tích chứa ý cảnh uyên thâm bị bắn ra tung tóe, bố trí xung quanh thân thể hắn.

Số lượng những hòn đá kia đạt trên trăm khối, phối hợp chặt chẽ với nhau trong không gian này, dần dần, lại khiến cho khu vực này tạo thành một vực tràng uy năng.

Vực Thạch!

Vực Thạch trong tay Dương Khai ngoài chia cho những người thân thích, vẫn còn lại không ít, giờ này chính là quan khẩu đột phá Hư Vương Cảnh, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt đối với chính mình.

Hắn hy vọng khi đột phá, đồng thời sẽ hấp thu những năng lượng trong Vực Thạch này, tăng cảm ngộ và hiểu biết của mình đối với lĩnh vực.

Hắn lại phất tay thả ra toàn bộ huyết thú, Thạch Khổi tiểu tiểu và Lưu Viêm, ra lệnh: - Toàn bộ tản ra, nội trong chu vi ba mươi dặm, nếu có người nào đến gần, bất luận thế nào cũng giết chết!

Hắn ra chiêu này, chủ yếu là để phòng ngự Lữ Quy Trần, vạn nhất tiểu tử này không cam lòng, khi mình đột phá lại bị quấy rầy, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Ngay sau đó, nhóm huyết thú cùng Thạch Khổi phân tán bốn phía, Lưu Viêm trước khi đi nhìn lên mây đen trên bầu trời, mặt đầy e ngại.

Nàng có thể nhận ra sự kinh khủng của lần thiên địa thanh tẩy này, dù với thực lực hiện tại của hắn, cũng không dám nói có thể dễ dàng chống đỡ được.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.