“Anh đọc đi, đây là tờ di chúc của một người tên là Trần Văn Thái, là chủ nhân của căn phòng 1408 trước đây. Ông ta có ghi rõ trong di chúc là nếu có chuyện gì xảy ra cho ông ta thì căn phòng sẽ được chuyển giao quyền sở hữu cho cháu của ông ta, bà Trần Thị Kiều Diễm, hiện đang sống tại Pháp. Anh hiểu tờ giấy có nghĩa gì không?”
Khang im lặng hồi lâu rồi nhướn mày: “Nếu tờ di chúc này là thực thì căn nhà anh đang muốn mua hóa ra thuộc sở hữu của người khác sao? Vậy sao công ty bất động sản còn chào bán nó cho anh? Mà sao anh có được tờ giấy đó vậy?”
“Tôi không biết, chỉ là sáng hôm qua đi làm thì thấy có ai để cái bìa hồ sơ ở bàn làm việc của tôi, hỏi người xung quanh thì không ai biết gì cả. Khi tôi đọc xong tờ di chúc thì cũng hơi hoang mang, bèn xin nghỉ nửa buổi, đến phòng công chứng hỏi chuyện. Tôi phải chờ tới chiều mới tới lượt mình, và hỏi ra thì họ xác nhận đây đúng là con dấu của phường Phú Thọ Hòa rồi, đã vậy còn có chữ kí của luật sư và hai người làm chứng mà.”
“Anh có đi tìm ông luật sư không?”
“Có chứ. Nhưng ông ta đã chết vào hai năm trước rồi nên văn phòng đã đóng cửa, chuyển sang làm cửa hàng bán băng đĩa nhạc.”
Khang phì cười, “Nếu phường đã xác nhận con dấu này là thật thì chắc hẳn tờ giấy này là thật rồi. Bây giờ anh tính làm sao? Mà tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lua-dao-tai-ngan-hang-wilshire/1986874/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.