🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tháng tám cuối, gió thu dần nổi.

Huyện Sở Ấp dường như lại trở về với nhịp sống thường nhật trước đây.

Toàn huyện đồng lòng chống lại loạn quân ngoài thành, sau khi kiểm kê kỹ lưỡng, phát hiện ra tổn thất lần này không lớn như dự đoán.

Những con bò được dùng làm “hỏa ngưu trận” trong đêm ấy, phần lớn đã được tìm thấy ở vùng ngoại ô.

Bách tính bận rộn mưu sinh, nông dân bắt đầu thu hoạch vụ mùa thu, thương hộ cũng khôi phục việc kinh doanh ngày thường.

Sau giờ ngọ, Cù thị và Điền bà tử cẩn thận đỡ Linh Phủ ra sân phơi nắng, thư giãn tâm trí, ngắm nhìn lá cây hạnh trong viện ngày một xanh thẫm, quan sát ánh mặt trời sau tiết thu phân ngày một ngắn lại.

Điền bà tử và Cù thị ngồi bên cạnh, vừa trò chuyện vừa khâu vá áo thu mới cho nàng.

Mặc dù Linh Phủ cảm thấy tình trạng của mình không còn nghiêm trọng như trước, nhưng về vấn đề này, Cù thị không cho nàng chút quyền phát biểu nào.

Mỗi ngày nàng đều được bồi bổ bằng đủ loại canh bổ, bắt buộc phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Ngay cả việc đọc sách để g.i.ế.t thời gian cũng bị giới hạn nghiêm ngặt về thời gian.

Hiện tại, nàng đã hiểu một loại "yếu đuối" chính là khi mẫu thân ngươi cho rằng ngươi yếu đuối.

Mỗi lần nàng định mở miệng thuyết phục Cù thị, lại thấy ánh mắt đầy lo lắng đã khó khăn lắm mới tan biến của bà bỗng dưng quay trở lại.

Nàng hiểu, Cù thị là chim sợ cành cong, quá sợ mất đi đứa nữ nhi này.

Vì vậy, nàng chọn cách nằm yên, thuận theo ý mẫu thân để bà yên tâm.

Hàng ngày vào giờ Thân, Khuất Nguyên Đình đều đến thăm nàng.

Vì sợ nàng hao tổn tinh thần, hắn không nói nhiều, phần lớn thời gian chỉ ngồi yên lặng.

Điều này khiến Linh Phủ cảm thấy, sau trận binh loạn, quan hệ giữa hai người bỗng chốc giống như những đôi phu thê già, đôi khi nhìn nhau, chẳng cần nói lời nào.

Ngay cả khi Linh Phủ chủ động tìm đề tài, hỏi thăm tình hình tại huyện nha, Khuất Nguyên Đình cũng chỉ trả lời mập mờ, nhất định không để nàng phải bận tâm.

Dưỡng bệnh hơn một tháng, Linh Phủ cảm thấy má mình dường như đã có thể véo ra một nắm thịt. Cuối cùng, nàng nghiêm túc yêu cầu Cù thị cho phép mình khôi phục việc đi lại thường ngày.

Sau vài lần tranh luận, Cù thị cũng nhượng bộ, nhưng bắt nàng hứa không được tự ý mạo hiểm.

Linh Phủ lập lời thề dưới đèn, rằng tuyệt đối sẽ không tìm chuyện mà tự làm nguy.

Trải qua một lần sinh tử, nàng càng trân quý tình mẫu tử quý giá này, mọi thứ có thể thuận theo ý mẫu thân, nàng đều cố gắng làm. Và nàng cũng cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.

Thời gian trôi đến cuối tháng chín, trời đã thực sự trở lạnh.

Linh Phủ còn ăn hai bữa cá diếc và rau cần nước từ ruộng của Đại Toàn và Đại Lang.

Thỉnh thoảng, Triệu Nhị và Tôn Bảo trở về, kể cho nàng nghe tình hình thu hoạch của các thôn trấn.

Nhờ có sự hướng dẫn đúng đắn, đặc biệt là kịp thời áp dụng mô hình thu hoạch mùa thu đã chuẩn bị trước, kết quả thu được vô cùng khả quan.

Lương thực mà bách tính còn thiếu nợ quan phủ, e rằng cũng có thể trả được phần lớn.

Tính toán mọi thứ, lòng Linh Phủ trở nên bình yên, tâm tình cũng thêm an nhiên.



Ngày hôm ấy, Khuất Nguyên Đình lại đến rất sớm.

Cùng đi với hắn còn có nhiều người từ huyện nha.

Một tấm biển được phủ vải đỏ, bốn người khiêng, được mang đến Đôn Nghĩa Phường.

Hóa ra là bốn chữ lớn "Huệ Dũng Cân Quốc" dát vàng, do chính Hoàng thượng thân bút, được Nội Tạo Xưởng chế tác!

Dâng hương, quỳ lạy, theo nghi thức khấu đầu tạ ơn hoàng ân, Khuất Nguyên Đình vội mời Linh Phủ an tọa, rồi nói:

“Tháng trước tình hình được tâu trình lên triều đình, thánh thượng nghe được rằng nàng lập đại công trong trận chiến này, lại biết nàng là nữ nhi Từ tiến sĩ, nên ban thưởng vật này. Ngoài ra còn ban thưởng thêm ngàn lượng hoàng kim và một bộ lễ phục trâm phượng lục phẩm.”

Linh Phủ nghe mà có chút mờ mịt:

“Thánh thượng làm sao lại biết chuyện của ta?”

Khuất Nguyên Đình khẽ cười:

“Là huyện lệnh, ta phải tấu trình đầy đủ sự thật.”

Mặt Linh Phủ hơi đỏ lên. Chuyện này chẳng phải có chút... tiến cử không tránh người thân hay sao? Dù quan hệ của nàng với hắn không phải là thân thiết, nhưng nàng vẫn thấy hơi khó xử.

Thấy Linh Phủ có chút bối rối, Khuất Nguyên Đình tiếp lời:

“Cũng không chỉ mình ta. Ta còn nghe nói Triệu phó sứ cũng đã dâng tấu, khen ngợi nàng hết lời. Thực ra trước đây, thánh thượng vốn đã định tán dương phụ thân nàng. Nay lại nghe chuyện này, người càng thêm hài lòng, khen rằng nàng là ‘liệt phụ dũng nữ’.”

Linh Phủ quả thực không bao giờ nghĩ bản thân lại nổi danh nhờ chữ “dũng.” Nhưng ngẫm lại, trọng tâm của lời khen ngợi là “liệt phụ dũng nữ,” nàng liền hiểu ra phần nào.

Dẫu nàng có khuyên nông, giữ thành ở Sở Ấp, lập chút công lao, nhưng để được thánh thượng ngự phong thì vẫn là chuyện bất ngờ. Mấu chốt lại nằm ở “liệt phụ.”

Triều đình đã đồng ý lập từ đường cho Từ Bách Viễn tại Sở Ấp, đủ để chứng tỏ thái độ. Điều này chính là tín hiệu gửi tới những kẻ còn lưỡng lự với đại cục triều đình, để chúng không thể tiếp tục mềm mỏng với các phiên vương mạnh ở Hà Bắc.

Cho nên, nàng bị xem như một "tín hiệu chính trị" rồi…

Sau một lát trầm ngâm, nàng bỗng hỏi:

“Các khoản trợ cấp và thưởng cho tráng đinh tại huyện nha đã được phát chưa? Nếu ngân khố không đủ, thì ta nghĩ hay là…”

Khuất Nguyên Đình hiểu ý nàng, liền ngăn lời:

“Có, có, ngân khố đủ cả rồi.”

Nhờ phúc của nàng, mùa thu vừa qua mùa màng bội thu, tháng trước hai thương hội Lạc và Vương làm ăn phát đạt, thuế bạc cũng đã đủ đầy.

Linh Phủ nhìn bảng hiệu phía trên được dâng thờ, cảm giác như thực như mộng.

Họa phúc đổi thay thật quá nhanh.

Khuất Nguyên Đình lại nói:

“Ngày mười lăm tháng này, Triệu phó sứ còn mang đến bảng hiệu từ đường của Từ tiến sĩ. Khi đó, nếu nàng thấy khoẻ, nên đến dự lễ.”

Linh Phủ cười bất đắc dĩ:

“Thân thể ta sớm đã hồi phục bảy tám phần, việc dự lễ cũng chẳng là gì. Đến lúc đó mẫu thân ta chắc hẳn sẽ rất vui. Ta nhất định phải cùng bà đi.”



Vừa nói, ánh mắt nàng chợt nhìn thấy A Vân đứng ngoài cửa, ngẩn ngơ ngắm bộ lễ phục trâm phượng phủ gấm trên bàn.

A Vân nghe rõ từng chữ Khuất Nguyên Đình nói.

Linh Phủ không hiểu lắm giá trị của những vật phẩm được ngự ban, còn Khuất Nguyên Đình thì chỉ quan tâm tới con người Linh Phủ, chưa từng để ý đến thân phận hay địa vị của nàng.

Nhưng với A Vân, vốn là nữ nhi nhà quan, lại rất hiểu ý nghĩa của những vật này!

Đây có nghĩa là từ nay, thân phận của Từ Linh Phủ đã thay đổi hoàn toàn!

Nàng không còn là một thường dân nữa mà là ngự phong chi nữ với bộ lễ phục trâm phượng lục phẩm!

Khoảnh khắc ấy, A Vân đỏ mắt ghen tị đến không tự chủ được.

Nhưng trong thâm tâm nàng ta cũng rất rõ, Linh Phủ đã gần như đổi cả mạng mình để đạt được những điều này.

Dẫu A Vân tự cho mình mắt nhìn cao xa, mưu trí không tầm thường, nhưng nếu thật sự phải giáp chiến sinh tử với loạn quân, nàng ta thừa nhận mình không làm được.

Huống hồ Linh Phủ còn bình tĩnh chỉ huy trong vây hãm, mấy lần dùng kế đẩy lùi địch, đó tuyệt đối không thể chỉ nói là may mắn.

Nàng ta vừa ghen tị, vừa thừa nhận điều đó.

Đặc biệt khi thấy ánh mắt sâu lắng dịu dàng của Khuất Nguyên Đình dành cho Linh Phủ, lòng A Vân tràn ngập ghen tuông đến đỉnh điểm.

Nhưng nàng ta cũng hiểu rất rõ, kế hoạch khiến Linh Phủ và Tiết Vãn Thiền đấu đá để nàng ta hưởng lợi đã không còn khả thi.

Một khi được ngự phong, Từ Linh Phủ đã không còn bất kỳ yếu điểm nào nữa.

Nàng đã đủ xứng đáng với Khuất huyện lệnh, hoặc thậm chí Khuất phán quan.

Đang mải nghĩ miên man, nàng nghe Linh Phủ nói với Khuất Nguyên Đình:

“Có một chuyện, ta từ lâu đã muốn cầu xin đại nhân.”

Khuất Nguyên Đình giữ vẻ nghiêm nghị:

“Muốn cầu ta, thì đừng gọi ta là đại nhân.”

“Nhưng chuyện này, chỉ có danh phận của đại nhân mới làm được.” Nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy tinh nghịch.

Bắt gặp ánh mắt linh hoạt ấy, lòng Khuất Nguyên Đình cũng mềm lại, mừng rỡ thầm nghĩ, nàng đã hồi phục thật rồi.

Phải biết rằng hơn nửa tháng từ khi nàng tỉnh lại, ánh mắt vẫn luôn thất thần, đâu có nét sống động như bây giờ.

Hắn mềm lòng:

“Cứ nói đi.”

Với ánh mắt như vậy, hắn nguyện ý đáp ứng tất cả.

Linh Phủ cúi nhẹ, cười dịu dàng:

“Ta muốn xin ân điển cho A Vân và Anh Nữ, mong đại nhân mở lượng khoan hồng, giải phóng thân phận nô tì cho hai người, ban cho họ tự do!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.