“Ngươi quản nàng ta ngốc hay không làm gì.” Một đại hán đối diện nhìn Linh Phủ, nói: “Kiếm, giao ra đây!”
Linh Phủ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, tháo thanh kiếm bên hông, ném xuống đất.
Đại hán nhìn dung nhan thanh lệ thoát tục dưới ánh đèn của nàng, cười lạnh lùng: “Dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ trên người ngươi còn giấu thứ gì, để ta tìm xem.”
Hắn giơ tay định sấn đến chỗ nàng.
“Hừ.” Linh Phủ khẽ cười lạnh, “Đồ vô dụng.”
Giọng nói không lớn, ngữ điệu lạnh nhạt.
“Ngươi nói gì?” Đại hán trợn mắt giận dữ.
Ánh mắt Linh Phủ lạnh lùng, ngón tay thon dài quét qua đám người đang có mặt: “Ta đã một mình đến đây, một đám nam nhân đông thế này, còn sợ một nữ tử tay không tấc sắt như ta. Vì vậy, ta nói các ngươi đều là đồ vô dụng.”
“Ngươi!” Đại hán phẫn nộ, định ra tay.
Từ trong cửa sảnh hoa có người bước ra: “Dừng tay.”
Linh Phủ ngẩng đầu liếc nhìn.
Dưới ánh đèn, một lão nhân gầy gò hiện thân, mặc quần lụa hoa văn, đi giày tơ lụa, chính là đại quản sự của phủ Thích sử Tống Châu – Tào Phụng Lâm, người mà nàng đã không gặp suốt mấy tháng nay.
Mấy đại hán thấy vậy, đều im lặng ngừng lại.
Sắc mặt Linh Phủ vẫn thản nhiên, tựa như đã đoán được từ trước.
Tào Phụng Lâm nhìn bóng dáng thướt tha của nàng, nghĩ đến những ngày đêm dằn vặt suốt ba tháng qua, cười hề hề: “Từ tiểu thư, không ngờ lại được gặp nàng, mạnh giỏi chứ?”
“Ta muốn biết mẫu thân ta đâu?” Linh Phủ lạnh lùng hỏi.
Tào Phụng Lâm tâm tình thoải mái: “Vào đây.”
Linh Phủ bước lên bậc thang, mấy đại hán theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần.
Vào đến sảnh hoa, Linh Phủ thấy rượu t.hịt bày biện đầy đủ, thậm chí còn có vài đồng tử và nha hoàn đứng bên.
Tào Phụng Lâm ngồi giữa chiếc tháp gấm, vẫy tay với Linh Phủ: “Lại đây, ngồi chỗ này.”
“Mẫu thân ta đâu?”
Tào Phụng Lâm nhìn khuôn mặt nàng lạnh lẽo như sương giá, trong lòng dấy lên niềm phấn khích.
Hắn vốn nằm liệt giường suốt ba tháng qua, hận Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ đến tận xương tủy, thề rằng có một ngày nhất định sẽ trả lại gấp bội nỗi nhục ngày xưa.
Nhưng Khuất Nguyên Đình, thân là huyện lệnh đại nhân của Sở Ấp, hành sự cẩn trọng, không chỉ liên tiếp đánh bại Phan gia và Tưởng Đồng Phạm, mà còn gây tiếng vang khi đối phó quân Hồi Hột, khiến ngay cả Thích sử Tống Châu cũng khó mà động đến hắn. Tào Phụng Lâm dĩ nhiên chẳng thể làm gì được.
Nhưng mối thù này nếu không trả, ngọn lửa tà khí trong lòng hắn cứ bùng cháy không thôi. Vì vậy, khi nghe tin Khuất Nguyên Đình đến phủ Hà Nam, hắn lập tức dẫn người đến Sở Ấp.
Không động được đến Khuất Nguyên Đình, chẳng lẽ không động được đến Từ Linh Phủ?
Hắn nhanh chóng vạch ra kế hoạch cụ thể. Đối phó với nữ nhân, hắn có đủ thủ đoạn. Hắn chắc chắn rằng, chỉ cần Từ Linh Phủ rơi vào tay mình, nàng nhất định sống không bằng chết!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Khuất Nguyên Đình sẽ phải đối mặt khi trở về, hắn không khỏi khoái chí.
Như vậy, cả hai người bọn họ đều bị hắn trả thù. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thật hả hê!
Giờ phút này, nhìn Từ Linh Phủ ngoan ngoãn đến một mình, tựa như con thỏ trắng rơi vào bầy sói, tinh thần Tào Phụng Lâm phấn chấn hẳn.
Hắn vỗ tay một cái, từ sau tấm rèm, một đại hán lôi ra một người.
Linh Phủ vừa nhìn, tim nàng bỗng chốc thắt lại.
Cù thị bị trói cả tay chân, miệng bị nhét đồ, bị người ta xách lên như xách gà con.
Tóc bà xõa tung, ánh mắt đầy kinh hoàng, đặc biệt khi nhìn thấy Linh Phủ thì càng hoảng sợ tột độ, không ngừng lắc đầu, nước mắt giàn giụa.
Linh Phủ nhận ra trên đầu, mặt, và người Cù thị có những vết trầy xước do bị kéo lê, sắc mặt bà tái nhợt đến cực điểm!
Máu nóng dồn lên não, mắt Linh Phủ nóng rực. Từ trước đến nay, Cù thị trong trí nhớ của nàng luôn đoan trang tao nhã, tóc tai gọn gàng, làm sao từng có ánh mắt kinh hoàng và tuyệt vọng như vậy?
Đại hán rút thứ trong miệng Cù thị ra, bà vừa thở hổn hển vừa hét lên: “Con mau đi đi!”
“Mẫu thân!”
Móng tay cắm vào lòng bàn tay, Linh Phủ cố nén giọt lệ nóng đang trực trào, ngước mắt nhìn Tào Phụng Lâm.
“Ngươi muốn ta, ta đã đến. Hãy thả mẫu thân của ta đi.”
“Được thôi.” Tào Phụng Lâm nghiêng người, đổi sang một tư thế ngồi thoải mái hơn, “Ngươi đã đến, ta còn giữ bà lão này làm gì nữa? Tháo dây cho bà ta đi.”
Đại hán cởi dây trói cho Cù thị. Cù thị lảo đảo chạy về phía Linh Phủ, Linh Phủ bước nhanh tới đỡ lấy bà.
“Sao con lại ngốc thế này, con không nên đến đây…” Cù thị khóc nức nở.
Cù thị làm sao chịu rời đi, nhưng ánh mắt Linh Phủ vô cùng kiên định, không cho phép bất kỳ lời phản đối nào.
Bà định nói gì nữa thì thấy Linh Phủ khẽ lắc đầu, ánh mắt trấn an khiến bà ngẩn người.
Linh Phủ quay lại, đối diện với Tào Phụng Lâm: “Hãy để mẫu thân ta đi, ta nghe theo ngươi.”
Tào Phụng Lâm bật cười lớn: “Ta thích sự dứt khoát của ngươi. Được thôi, mẫu thân ngươi có thể đi, nhưng ngươi…”
“Ngươi muốn nói gì thì chờ mẫu thân ta rời khỏi đây rồi hãy nói.” Linh Phủ lập tức ngắt lời, ánh mắt sắc như dao.
“Tốt!” Tào Phụng Lâm phất tay, “Đưa bà ta ra ngoài.”
Đại hán có chút lưỡng lự: “Cái này…”
Tào Phụng Lâm trừng mắt, đại hán không dám cãi, áp giải Cù thị ra ngoài hoa sảnh.
Linh Phủ bước tới cửa, nhưng bị mấy tên đại hán chặn lại.
“Ta muốn tự mình thấy mẫu thân rời khỏi đây.”
Đám đại hán quay sang nhìn Tào Phụng Lâm.
Tào Phụng Lâm chẳng hề quan tâm: “Cho nàng ta nhìn.”
Linh Phủ đứng ở cửa, bị sáu bảy đại hán vây quanh.
Cù thị bị đưa ra ngoài trang viện, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn thấy nữ nhi mảnh mai tựa hoa lan non đứng giữa bầy sói, lòng đau như d.a.o cắt, làm sao chịu rời đi?
Bà sợ hãi định lao trở lại.
“Mẫu thân, nghe lời con! Chúng ta nhất định sẽ tái ngộ.”
Giọng nói của cô gái vang lên rõ ràng trong đêm tối, từng chữ rơi vào tai, mang theo sức mạnh khó diễn tả.
Cù thị nghiến răng, nhớ đến những việc nữ nhi đã làm sau khi về nhà, lòng như nhận ra điều gì, bà cắn môi gật đầu, lau nước mắt, xoay người bước vào bóng tối mịt mờ.
“Tiểu thư, mời trở lại, đừng để Tào gia đợi lâu.”
Thấy bóng dáng Cù thị khuất dần, Linh Phủ khẽ thở phào, quay lại hoa sảnh, đám đại hán vẫn theo sát như hình với bóng.
Tào Phụng Lâm cười nhạt, nhìn thiếu nữ đứng giữa phòng: “Giờ thì đến chuyện của chúng ta rồi nhỉ?”
Hắn liếc nhìn bộ áo dài cổ tròn xanh lam trên người thiếu nữ, rồi ra hiệu cho nha hoàn: “Mang đồ lên đây.”
Nha hoàn nhanh chóng mang bộ y phục mới tinh đến.
“Mặc cái này vào, chúng ta sẽ lên xe về Tống Châu.” Hắn nửa cười nửa không, ánh mắt dán c.h.ặ.t vào cô gái. “Đừng giở trò, ta sẽ không trói ngươi.”
Dù sao một mỹ nhân tự do mềm mại vẫn quyến rũ hơn nhiều so với bị trói c.h.ặ.t như cái bánh tét.
Cỗ xe của hắn vừa rộng rãi vừa thoải mái, có thể thoải mái “chơi” theo đủ kiểu.
Hắn thực sự rất mong chờ!
Linh Phủ liếc nhìn mâm thức ăn bên cạnh: “Ta đói rồi.”
Tào Phụng Lâm ngạc nhiên, nheo mắt nhìn nàng.
Theo lời báo cáo của thuộc hạ, từ lúc nhận được tờ giấy, cô nương này chẳng đi đâu mà đến thẳng đây. Đã nửa ngày trời không ăn uống, đói là lẽ đương nhiên.
Tào Phụng Lâm cười nhạt, khuôn mặt béo rung lên như một con c.h.ó già háo sắc.
Hắn lại vỗ lên ghế bên cạnh mình, giọng tràn đầy vẻ nhơ nhớp: “Được thôi, tới đây ngồi ăn cạnh ta.”
Hắn tự tin rằng với từng ấy người bảo vệ, tiểu cô nương không thể làm gì được.
Hơn nữa, hắn chẳng lo Cù thị trốn đi sẽ báo quan. Bởi vì hắn sắp rời khỏi huyện Sở Ấp. Dù hắn đã cảnh cáo Từ Linh Phủ không được báo quan, nhưng cũng chẳng xem quan viên huyện Sở Ấp vào mắt.
Không có Khuất Nguyên Đình, ai dám đụng vào hắn?
Ai lại dám vì một dân nữ mà công khai đắc tội hắn?
Linh Phủ không hề do dự, tiến đến ngồi xuống bên cạnh hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]