Lạc Lạc và Vương Tuyền Xương ở lại huyện Sở Ấp vài ngày, sau khi thuận lợi giải quyết các công việc ở đây, liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi lên đường, họ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc để cảm tạ Linh Phủ.
Sau khi tiệc kết thúc, mấy người bất ngờ nhìn thấy La Thanh Phương đang chờ bên ngoài cửa.
La Thanh Phương hai tay nâng một tấm thêu, đứng thẳng người.
Thấy vậy, Linh Phủ hỏi:
“Thanh Phương, ngươi có ý gì đây?”
La Thanh Phương cung kính cúi người hành lễ:
“Linh Phủ tiểu thư, cảm tạ tiểu thư đã cứu ta, cho ta động lực để sống tiếp. Thanh Phương có một thỉnh cầu dám mong chấp thuận, ta muốn nói với Lạc lão bản.”
“Lạc lão bản, ta là một nữ tử quê mùa, không biết chữ, cũng chẳng có kiến thức, chỉ có đôi tay này có thể làm ra chút nữ công.”
“Trước khi gặp ngài, ta không biết, hóa ra nữ nhân cũng có thể sống như mặt trời rực rỡ, cũng có thể như gió mà tự do.”
Nàng mặt đỏ bừng, dường như phải dùng hết can đảm mới nói ra những lời này:
“Thấy cách sống của ngài, ta không muốn ở lại ngôi làng, suốt đời chỉ quanh quẩn trong vài chục dặm đất. Ta xin Lạc lão bản, cho ta đi theo ngài, dù là làm nô tỳ, ta cũng muốn thấy một lần thế giới bao la này!”
Giờ đây, không chỉ Lạc Lạc mà cả Linh Phủ cũng bất ngờ.
Không ai ngờ La Thanh Phương hôm nay lại nói ra những lời như thế này, thẳng thắn, táo bạo, không hề sợ hãi!
Đó là một khía cạnh nàng chưa từng thấy.
Lạc Lạc thu lại vẻ ngạc nhiên trong mắt, bước đến trước mặt La Thanh Phương, cầm lấy tấm thêu.
Đó là một chiếc khăn quàng thêu tinh xảo, một con phượng hoàng vươn cổ giang cánh, bay giữa những khóm mẫu đơn đang nở rộ.
Lạc Lạc dùng đầu ngón tay vuốt qua hoa văn:
“Phượng xuyên mẫu đơn, là điềm lành tươi sáng.”
Nàng ngẩng mắt nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt hơi ươn ướt ấy ánh lên một sự dũng cảm không chút do dự.
Không hiểu sao, điều đó khiến nàng nhớ đến cảnh mười năm trước, khi một nữ nhi hèn mọn đứng trước gia chủ Lạc gia, dõng dạc tuyên bố sẽ chấn hưng gia tộc.
Cũng là sự yếu ớt ấy, cũng là dũng khí ấy.
“Được!”
Một chữ định đoạt, một giọt lệ rơi xuống tấm khăn thêu.
---
Ngày hôm sau, Linh Phủ dẫn theo A Vân đưa tiễn Lạc Lạc và Vương Tuyền Xương.
Xe ngựa chưa đi được bao xa, một bóng người lôi thôi lếch thếch chạy theo chiếc xe ngựa xa hoa của Lạc Lạc, vừa chạy vừa hét lớn:
“Lạc lão bản! Lạc lão bản! Ngài không thể bỏ rơi ta được!”
La Thanh Phương đang ngồi cùng xe với Lạc Lạc nghe thấy tiếng, liền sững sờ, sau đó nhìn sang Lạc Lạc.
Lạc Lạc chỉ dựa đầu vào tay, dáng vẻ nhàn nhã nằm nghiêng, mắt cũng chẳng buồn mở.
“Mở rèm nhìn xem.” Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
La Thanh Phương nghe lời vén rèm lên, liền thấy Tôn Hoài Phúc thở hồng hộc chạy theo xe, tà áo dài cũng xộc xệch, trông như c.h.ó nhà có tang.
“Vì ngươi mà ta bị Đặng gia đuổi ra ngoài, họ còn nói sẽ trục xuất ta khỏi nơi này. Lạc lão bản, ngài mang ta đi với! Ta rất hiểu chuyện, sẽ biết điều mà!”
“Chậc…” Lạc Lạc bật cười thành tiếng.
“Buồn cười thật, muốn l.à.m t.ì.n.h nhân của ta, cũng phải xem bản thân ngươi trông ra sao chứ. Ngọc Hiểu, Ngọc Hạo, các ngươi ra dạy dỗ hắn một chút!”
Ngoài xe, hai nam tử áo trắng cưỡi lừa đến gần Tôn Hoài Phúc.
“Đồ khốn, muốn theo Lạc lão bản, cũng phải xem ngươi có xứng không.”
“Gia hôm nay rủ lòng từ bi, giúp ngươi hiểu rõ bản thân.”
Nói rồi, họ vung roi da quất thẳng vào người hắn.
Tôn Hoài Phúc bị đánh đến kêu la thảm thiết, lăn lộn giãy giụa trên nền bùn đất.
La Thanh Phương nhẹ nhàng buông rèm xe, quay người lại.
Linh Phủ từ xa cũng nhìn thấy cảnh đó, nhưng nàng không nói gì, dẫn theo hai nha hoàn quay về thôn Khê Kiều.
Vừa đến cổng làng, đã thấy Dương thôn chính vội vàng chạy tới, sắc mặt hoảng hốt:
“Linh Phủ cô nương, nhà cô có người đến... Mau về xem thử đi.”
Linh Phủ khẽ giật mình, liền nhanh chân bước vào Đông sương phòng.
Vừa bước qua cửa, nàng đã thấy Điền bà tử ngồi không yên, không ngừng nhìn quanh. Thấy nàng về, bà lập tức kéo tay nàng lại.
“Không hay rồi, tiểu thư, phu nhân không thấy đâu nữa!”
Linh Phủ lập tức chấn động.
“Điền bà tử, bà bình tĩnh, từ từ nói.”
Điền bà tử cố gắng ổn định đôi môi run rẩy vì hoảng sợ:
“Sáng nay, ta nấu xong bữa sáng, đợi mãi không thấy phu nhân ra ngoài, liền gõ cửa phòng người...”
“Nhưng gõ mãi cũng không có động tĩnh. Ta sợ phu nhân xảy ra chuyện, nên đẩy cửa vào, không ngờ trong phòng không có ai, trên giường cũng trống không. Sau đó ta nhìn thấy mảnh giấy này trên bàn!”
Điền bà tử từ trong n.g.ự.c lấy ra một mảnh giấy, đưa cho Linh Phủ.
Bà không giống người hầu bình thường, theo Cù thị nhiều năm, được Cù thị dạy đọc không ít chữ, vì thế khi nhìn thấy mảnh giấy này, bà sợ đến mức hồn vía bay mất.
“Không muốn mẫu thân ngươi chết, hãy đến Chiết Liên Pha, báo quan tất sẽ giết.”
Linh Phủ nhìn tờ giấy đi nhìn lại ba lần, hàm răng nghiến chặt.
Rõ ràng, mục tiêu thực sự của kẻ bắt Cù thị là nàng. Cù thị chỉ vì nàng mà gặp nạn.
Tốt lắm, rất tốt, dám ra tay với người nhà của nàng...
Linh Phủ nhắm mắt lại, m.á.u trong n.g.ự.c chấn động mạnh, nàng gắng hết sức áp chế cảm giác phẫn nộ rối loạn này.
Nàng vốn là một cô nhi, Cù thị là người thân duy nhất của nàng qua hai kiếp, yêu thương nàng, chăm sóc nàng, cùng nàng dựa vào nhau mà sống trên thế gian này.
Nàng vừa mới cảm nhận được ý nghĩa của một mái ấm gia đình.
Linh Phủ quay người về phòng, lấy xuống thanh trường kiếm treo trên tường.
Bất kể là ai, dám làm tổn thương người thân của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ.
Thấy nàng như vậy, Điền bà tử và hai nha hoàn Anh Nữ, A Vân đều vây lại.
“Cô nương, cô...”
Anh Nữ lo lắng nhìn nàng.
Ánh mắt Linh Phủ quét qua người các nàng, trầm giọng ra lệnh:
“Thay ta làm mấy việc.”
---
Vào chiều cuối tháng Bảy, không khí như ngừng đọng, ánh tà dương uể oải treo trên đầu cành liễu, lá liễu cũng không buồn lay động.
Trên Chiết Liên Pha, thấp thoáng xuất hiện một bóng dáng mảnh mai, thẳng tắp.
Một thiếu nữ, một thanh kiếm, đơn độc bước trên con đường đất vàng.
Ánh mắt nàng hướng thẳng về phía trước, gương mặt bình tĩnh đến cực độ, cứ thế mà bước đi, không biết đã đi bao lâu.
Trong bụi cỏ, có thứ gì đó khẽ động đậy.
Không lâu sau, trên con dốc quanh co xuất hiện một chiếc xe lừa.
Chiếc xe lừa chầm chậm lăn bánh, từ phía sau đi ngang qua thiếu nữ.
Người phu xe đội nón rơm che nửa khuôn mặt:
“Tiểu nương tử đi đâu? Để ta chở một đoạn.”
Linh Phủ thoáng liếc qua chiếc xe lừa, trên bàn tay thô ráp của phu xe có một vết sẹo dài đáng sợ.
“Ừm.”
Nàng hờ hững đáp, lập tức nhảy lên xe.
Phu xe nhếch mép cười lạnh nhạt, gương mặt xô lại thành một nụ cười khinh miệt.
Phu xe không nói, thiếu nữ cũng không nói, chiếc xe lừa cứ thế đi ngược hướng mặt trời, qua khoảng hai khắc, tiến gần đến một tòa trang viện cô độc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]