Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình đồng loạt nhìn sang, thấy Tiết Vãn Thiền từ từ di chuyển, từng bước nhẹ nhàng đến gần họ. Đôi mắt to đẹp tựa mộng ảo của nàng ta khẽ cong lên vì nụ cười duyên dáng.
"Huynh sao lại ở đây?" Giọng nói của Tiết Vãn Thiền tràn đầy kinh ngạc và vui mừng như thể không chút giả dối.
Khuất Nguyên Đình ngạc nhiên: "Vãn Thiền?"
Nhưng Tiết Vãn Thiền lại hướng ánh mắt về phía Linh Phủ: "Linh Phủ muội muội, muội quen biểu ca của ta sao?"
Linh Phủ thoáng nheo mắt, gần như không thể nhận ra.
Hóa ra, vị Tiết Vãn Thiền quốc sắc thiên hương này chính là biểu muội của Khuất Nguyên Đình.
Thực ra, nàng khá có thiện cảm với Tiết Vãn Thiền. Vẻ đẹp dịu dàng trời sinh của nàng ấy khiến người khác dễ dàng xiêu lòng mà không cảm thấy nàng cố ý làm dáng.
Nhưng câu hỏi vừa rồi lại để lộ rằng lần gặp gỡ này không hề đơn thuần.
Mặc dù Linh Phủ không hiểu rõ Tiết Vãn Thiền, nhưng A Vân đã từng nói, Khuất phu nhân và Tiết tiểu thư đã nhiều lần gọi nàng ta qua để dò hỏi. Điều này chứng tỏ Tiết Vãn Thiền chắc chắn biết đến nàng, dù chưa từng gặp mặt cũng hẳn biết tên nàng.
Thế nhưng, khi ba người gặp nhau lúc nãy, Tiết Vãn Thiền lại cư xử như thể không hề biết đến sự tồn tại của nàng.
Nhìn Khuất Nguyên Đình đang đứng bên cạnh, Linh Phủ cảm thấy trực giác mách bảo rằng chuyện hôm nay không hề ngẫu nhiên.
Hiểu rõ nhưng không vạch trần, Linh Phủ quyết định im lặng quan sát.
Nàng mỉm cười, gật đầu nhẹ, coi như trả lời câu hỏi của Tiết Vãn Thiền.
Khuất Nguyên Đình nhìn biểu muội, rồi lại nhìn Linh Phủ, không hiểu vì sao hai người này lại gặp nhau.
Lúc này, Long Cảnh Lâu cũng bước đến.
Thấy Khuất Nguyên Đình, nàng cúi mình hành lễ: "Ra mắt Huyện lệnh đại nhân."
Trong những ngày ở Tống Châu, nàng đã biết được thân phận của Khuất Nguyên Đình. Nhưng là một giáo phường đô tri chuyên phụng sự cho các quan viên quyền quý, vốn dĩ nàng sẽ không quá để ý đến một huyện lệnh. Tuy nhiên, Khuất Nguyên Đình là nhân trung long phượng, Long Cảnh Lâu từng trải nhiều sóng gió đã đoán rằng người này tương lai ắt sẽ đạt được thành tựu lớn. Vì vậy, thái độ của nàng càng thêm phần kính trọng.
Tiết Vãn Thiền khẽ cong đôi môi đỏ: "Biểu ca, huynh thấy có trùng hợp không? Lúc ta dừng chân uống trà ngoài Nguyệt Lão Miếu, đã thấy Linh Phủ muội muội và Long tỷ tỷ đang tìm chỗ ngồi. Ta nhìn thấy hai vị mỹ nhân tiên nữ ấy, liền sinh lòng yêu mến, bèn mời họ cùng ngồi. Ai ngờ các ngườii lại quen biết nhau."
Long Cảnh Lâu cười nhạt: "Thì ra Tiết tiểu thư là biểu muội của Khuất huyện lệnh, quả thật trùng hợp."
"Phải đó. Biểu ca ta thường ngày bận rộn công vụ, ta muốn hắn đưa ta ra ngoài chơi, hắn đều không chịu. Ai ngờ hôm nay lại tự mình lén đi chơi, lại còn bị ta bắt gặp tại trận."
Tiết Vãn Thiền hờn dỗi, khẽ nhíu mày với Khuất Nguyên Đình, thái độ thân mật không chút che đậy.
Long Cảnh Lâu, người từng trải qua nhiều chuyện phong trần, nhìn thấy cảnh này, nhạy bén nhận ra điều gì đó, liền liếc sang Linh Phủ. Nhưng lại thấy nàng chỉ đứng đó điềm nhiên, giống như nàng đang đóng vai người ngoài cuộc, khiến Long Cảnh Lâu có chút bối rối.
Chẳng lẽ đây không phải là cảnh "ba người khó xử"?
Tiết Vãn Thiền khoác tay Khuất Nguyên Đình: "Biểu ca, lần này huynh không thể từ chối nữa. Chúng ta đều không quen thuộc nơi này, tiếp theo phải nhờ huynh dẫn đi tham quan rồi."
Khuất Nguyên Đình khẽ rút tay khỏi tay Tiết Vãn Thiền một cách kín đáo.
Hắn nhìn Linh Phủ, trong lòng không khỏi phiền muộn, không hiểu tại sao Tiết Vãn Thiền lại xuất hiện ở đây.
Tình cảnh này, bất luận là Khuất Nguyên Đình hay Linh Phủ, cũng không cách nào thoái thác được. Thế là, một hành trình kỳ lạ của bốn người đã bắt đầu.
Đi được một đoạn, Khuất Nguyên Đình nói:
“Cũng sắp trưa rồi, nơi lưng chừng núi có một đạo quán tên Vân Thanh Quán, nghe nói cơm chay ở đó khá ngon, chúng ta tới đó dùng bữa đi.”
Vậy là bốn người cùng đến Vân Thanh Quán trên lưng núi để dùng bữa trưa. Vì buổi chiều mặt trời gay gắt, Khuất Nguyên Đình thuê hai gian phòng khách, để các nữ tử có thể nghỉ ngơi.
Linh Phủ ở cùng gian với Long Cảnh Lâu, còn Tiết Vãn Thiền ở cùng hai nha hoàn.
Trong phòng, Long Cảnh Lâu hỏi Linh Phủ:
“Người ngay thẳng không nói lời vòng vo, muội muội đừng trách ta đường đột. Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì? Ta thấy Tiết Vãn Thiền và Khuất huyện lệnh không giống quan hệ biểu huynh muội bình thường.”
Linh Phủ đáp:
“Khuất huyện lệnh và Tiết tiểu thư, không chỉ là biểu huynh muội, mà trưởng bối còn có ý định tác thành cho hai người thành thân.”
Long Cảnh Lâu gật đầu:
“Chẳng trách ta thấy ánh mắt Tiết tiểu thư nhìn Khuất huyện lệnh có chút khác thường.”
Nàng cẩn thận nhìn Linh Phủ:
“Muội muội đừng trách ta nhiều lời. Từ khi ở Tống Châu ta gặp muội và Khuất huyện lệnh, đã cảm thấy hai người như một đôi ngọc bích, làm gì hay nói gì cũng vô cùng ăn ý. Ta vẫn luôn nghĩ rằng muội và Khuất huyện lệnh không tầm thường…”
Linh Phủ: “…”
Hóa ra trong mắt mọi người, nàng và Khuất Nguyên Đình đều có điều gì đó mờ ám phải không?
Thời phong kiến này, có thể đừng thấy một nam một nữ đi chung là vội vàng ghép đôi không?
“Long tỷ tỷ, giữa ta và Khuất huyện lệnh hoàn toàn trong sạch, tỷ chớ hiểu lầm.” Linh Phủ nói.
“Tỷ có hiểu lầm hay không thì không sao, nhưng Tiết tiểu thư có tin hay không lại là chuyện khác. Ban đầu ta cứ nghĩ hôm nay gặp được một người thú vị, nhưng giờ xem ra, mọi sự cũng quá trùng hợp rồi.”
Long Cảnh Lâu nhìn Linh Phủ:
“Muội muội, đừng ngu ngốc. Nếu muội có tình ý với Khuất huyện lệnh, đừng vì Tiết tiểu thư mà lùi bước.”
“Chuyện không liên quan đến Tiết tiểu thư.” Linh Phủ đáp nhạt nhẽo.
“Tại sao vậy?” Long Cảnh Lâu không hiểu.
“Đôi mắt ta đã nhìn qua bao người, chỉ cần thoáng qua là biết Khuất huyện lệnh có tình ý với muội, chẳng lẽ muội không nhận ra?”
“Tỷ đừng đùa. Khuất huyện lệnh và biểu muội của hắn mới là đôi thiên tác địa hợp, họ rất xứng đôi.” Linh Phủ nói.
Long Cảnh Lâu ngạc nhiên:
“Chẳng lẽ muội không ưng Khuất huyện lệnh? Theo ta thấy, Khuất huyện lệnh không phải hạng người tầm thường. Chức huyện lệnh nhỏ bé này hắn sẽ không lưu lại lâu.”
Nàng nắm lấy tay Linh Phủ:
“Đôi mắt ta nhìn nam nhân, có thể nhìn thấu tận xương cốt. Dạng phong lưu, trăng hoa, nhẫn tâm, bạc tình, chỉ cần quét mắt là ta biết được tám chín phần mười.”
“Khuất huyện lệnh tuyệt đối không phải hạng lăng nhăng, mà là một người nam nhân hiếm có. Nếu hắn đã động lòng với nữ tử nào, chắc chắn sẽ là một lòng một dạ, không đổi thay. Muội muội, đừng bỏ lỡ cơ hội này!”
Linh Phủ lắc đầu bất lực:
“Như tỷ tỷ nói, tỷ đã nhìn qua bao người, chẳng lẽ còn tin trên đời này có thứ tình yêu không thay đổi?”
Long Cảnh Lâu nhướng mày:
“Muội muội nói lời này thật kỳ lạ. Tỷ biết bản thân là người của giáo phường, làm nghề gì muội cũng rõ. Nam nhân trên đời hầu hết bạc tình, kẻ quyền thế lại càng tam thê tứ thiếp, hoa nguyệt phong lưu. Nhưng dù vậy, ta cũng không vơ đũa cả nắm.”
“Chọn nam nhân cũng như đãi cát tìm vàng. Thật khó, nhiều nữ tử cả đời cũng không tìm thấy một viên vàng. Nhưng muội không giống vậy. Khuất huyện lệnh chính là viên vàng lớn luôn bên cạnh muội. Nếu muội không thấy, ta còn tiếc thay muội.”
Linh Phủ không muốn tiếp tục chủ đề này, chỉ nói:
“Tỷ tỷ, giờ chúng ta đang ở trong đạo quán, nói chuyện nhân duyên ái tình e rằng xúc phạm Tam Thanh, tốt nhất đừng bàn nữa.”
Long Cảnh Lâu gật đầu:
“Được, được, ta không nói nữa.”
Nàng cảm nhận được sự kháng cự của Linh Phủ, mà sự kháng cự này không phải nhắm vào Khuất Nguyên Đình, mà giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Suy nghĩ một lát, nàng nói:
“Chiều nay nếu muội không muốn đi cùng hai người họ, chúng ta sẽ tìm cớ để tách ra.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]