Long Cảnh Lâu đối với Tiết Vãn Thiền rất thân thiện, không có chút kháng cự nào, liền nhìn sang Linh Phủ:
"Linh Phủ muội muội, muội thấy sao?"
Linh Phủ là người chân thành yêu thích vẻ đẹp, cả nam lẫn nữ đều rất hấp dẫn nàng, nàng cũng thích sự quyến rũ và dịu dàng của Tiết Vãn Thiền nên đã đồng ý ngay.
Ba người lại ngồi uống thêm một chén trà, rồi cùng đứng dậy đi đến cảnh quan kế tiếp.
Trên đường, Long Cảnh Lâu hỏi:
"Tiết muội muội khi vào núi có viết câu đố lên dải lụa đỏ không?"
Tiết Vãn Thiền đáp:
"Viết rồi, đạo đồng nói có thể gặp được người hữu duyên, nhưng không rõ sau đó sẽ có huyền cơ gì."
Vừa nói, nàng vừa liếc mắt nhìn Linh Phủ.
Bị mỹ nhân nhìn, Linh Phủ hơi thẹn thùng, khẽ nói:
"Làm gì có nhiều huyền cơ như vậy, chắc chỉ là thuận miệng nói mà thôi."
Chẳng phải chiêu trò quảng bá của điểm du lịch sao…
"Thông thường các cô nương đều tin những chuyện như thế, Linh Phủ muội muội thật khác biệt."
Linh Phủ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Đi được vài bước, bất chợt thấy một tảng đá lớn dựng bên cạnh. Giữa tảng đá có một khe nứt sâu, như bị d.a.o c.h.é.m búa đẽo. Bên dưới là ba chữ lớn khắc tinh xảo bằng mũi nhọn sắc – Hồi Tâm Thạch.
Long Cảnh Lâu nhìn rồi nói:
"Tảng đá này chẳng lẽ còn có điển cố nào?"
Tiết Vãn Thiền nói:
"Tương truyền, đây là nơi tướng quân Lăng Dật cuối đời tiền triều cùng thê tử đầu tiên hàn gắn tình cảm."
Vì chuẩn bị kỹ càng, trước khi đến đây Tiết Vãn Thiền đã nghiên cứu cẩn thận.
Long Cảnh Lâu nhướng mày:
"Chẳng phải là kẻ lưỡng lự, trước cưới tiểu thư nhà họ Khương, sau lại rước muội của đại tướng quân đó sao?"
Tiết Vãn Thiền gật đầu:
"Đúng vậy."
Linh Phủ ngơ ngác nhìn hai người, Long Cảnh Lâu hỏi:
"Linh Phủ muội muội không biết sao?"
Linh Phủ thật thà lắc đầu.
Long Cảnh Lâu giải thích:
"Vị tướng quân Lăng Dật này, nghe nói diện mạo tuấn tú như Phan An, lại rất có tài năng. Nhà họ Khương là hậu duệ của danh tướng Khương Duy thời Tam Quốc, nổi tiếng với tuyệt kỹ thương pháp. Lăng Dật cưới đại tiểu thư nhà họ Khương, học được thương pháp Khương gia."
Tiết Vãn Thiền tiếp lời:
"Sau đó, Lăng Dật nam chinh bắc chiến, vô cùng dũng mãnh. Nhưng chẳng mấy chốc đã quên bẵng người thê tử đầu, kết thân với nhà họ Tần lúc bấy giờ đang rất có thanh thế, cưới muội muội của Tần tướng quân làm thê."
Trong lòng Linh Phủ không khỏi bật cười: Hai chính thất! Luật hôn nhân không xử lý hắn sao?
Long Cảnh Lâu nói:
"Nếu chỉ như vậy cũng thôi đi, Lăng Dật sau đó lại quy thuận chủ mới, để chứng tỏ lòng trung thành đã dẫn binh tấn công nhà họ Khương, định tiêu diệt gia đình và chính thê cũ."
"Phu nhân họ Khương tìm đến hắn hỏi tội. Lăng Dật không chỉ phủ nhận quá khứ với nàng, mà còn dùng tuyệt kỹ ‘Hồi Mã Tam Thương’ của nhà họ Khương để đối phó nhạc phụ và thê tử cũ. May mắn thay, phu nhân họ Khương vốn giữ lại một tuyệt chiêu, không truyền hết thương pháp cho Lăng Dật, dùng kỹ năng áp đáy hòm của mình đánh bại gã phụ bạc."
"Nàng ngay trước mặt Lăng Dật, dùng hoa thương bổ đôi tảng đá này để tỏ rõ sự đoạn tuyệt. Nhưng điều kỳ quặc là, Lăng Dật lúc này lại chợt tỉnh ngộ, cầu xin Khương thị quay lại. Tương truyền, những chữ khắc trên đá này là do mũi thương của Lăng Dật khắc nên."
Long Cảnh Lâu cười nhạt:
"Vậy mà Khương thị đối mặt với những lời khóc lóc van xin của Lăng Dật, lại động lòng trắc ẩn, chọn cách tha thứ. Phu thê nhận nhau, phụ tử đoàn viên, diễn nên một vở kịch đại đoàn viên."
Tiết Vãn Thiền nói:
"Cho nên, tảng đá này trở thành nơi cầu mong tình cảm hàn gắn của nam nữ thế gian."
Linh Phủ bật cười:
"Lăng Dật loại người bạc tình phụ nghĩa, thất tín bội nghĩa như thế, Khương thị lại thu nhận hắn? Vì cái gì? Vì muốn cùng Tần thị chăm sóc gã nam nhân này, để hắn hưởng phúc Nhị Kiều ư?"
Long Cảnh Lâu và Tiết Vãn Thiền đồng loạt nhìn Linh Phủ, ánh mắt mỗi người lại mang theo tâm tư khác biệt.
Long Cảnh Lâu tán thán:
"Linh Phủ muội muội nói thật hợp ý ta. Lăng Dật có thể làm ra chuyện phủ nhận quá khứ, lấy ân trả oán, thì thật không thể tha thứ!"
"Nói vậy, Linh Phủ muội muội không tán đồng chuyện tốt đẹp về Nga Hoàng và Nữ Anh sao?"
Linh Phủ mỉm cười lắc đầu:
"Tình ái vốn là độc chiếm, là duy nhất. Nếu thật lòng yêu một người, làm sao có thể chịu được mỗi ngày nhìn hắn ân ái với nữ nhân khác? Đây chẳng qua là lời nói dối để nam nhân dụ dỗ nữ nhân thuận theo lòng tham sắc dục của họ mà thôi."
Linh Phủ lại nhận ra, hai tỳ nữ bên cạnh Tiết Vãn Thiền đều đang nhìn mình với ánh mắt không thiện cảm.
An Nhi: Khẩu khí thật cuồng vọng, cần phải dạy nàng ta cách ngoan ngoãn làm người!
Lam Nhi: Nữ tử này thật bá đạo, xem ra tiểu thư tuyệt đối không thể dung thứ nàng ta.
Long Cảnh Lâu sảng khoái cười lớn:
"Linh Phủ muội muội quả nhiên thông suốt! Nếu ta là Khương thị, cần gì phải đập đá, trực tiếp đập kẻ bạc tình kia mới hả giận. Đám đá vỡ kia ta chẳng thèm xem, đi thôi, đi thôi."
Ba người đi một đoạn, chợt thấy một chiếc cầu treo nối liền hai sườn núi, gần đầu cầu có vài quầy hàng nhỏ che ô, dựng lều, thu hút rất nhiều nam nữ đến lựa chọn.
Linh Phủ đi ngang qua, thấy đủ loại quầy hàng với muôn màu muôn vẻ: có quầy bán dây ngũ sắc và kim bạc được cho là khai quang ở Nguyệt Lão Miếu, giúp việc cầu khẩn vào đêm Thất Tịch thêm linh nghiệm; cũng có quầy bán các loại túi thơm nhỏ. Tiết Vãn Thiền và Long Cảnh Lâu đều bị những món đồ nữ nhi này thu hút.
Linh Phủ lại quan tâm hơn đến quầy bán tượng đất bên cạnh.
Những bức tượng như trâu đen, hổ nằm, sư tử ngồi, đầu hổ... mỗi bức đều được tô vẽ rất sinh động, sắc màu tươi sáng.
Đặc biệt buồn cười là đôi gà đất vừa đen vừa tròn, n.g.ự.c mỗi con vẽ hoa đào và bướm, đôi mắt tròn xoe như nhìn thẳng phía trước, kết hợp với chiếc mỏ vàng nhọn, trông thật nghiêm túc, tạo nên cảm giác đối lập đầy thú vị.
Nàng đưa tay định lấy một con, nào ngờ một bàn tay khác cũng chạm vào con gà đất ấy cùng lúc.
Linh Phủ ngẩng đầu nhìn, không khỏi khẽ ngẩn người, chủ nhân của bàn tay ấy lại là Khuất Nguyên Đình.
Linh Phủ rụt tay lại, thản nhiên nói:
"Huyện lệnh đại nhân hứng thú thật, cũng đến dạo chơi à?"
Khuất Nguyên Đình cúi mắt nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa có chút buồn bã.
Lần đầu tiên thấy nàng mặc nữ trang, hóa ra lại đẹp đến vậy.
Nhưng ngay cả ở nơi này, nàng cũng gọi hắn là "huyện lệnh đại nhân," điều này khiến hắn không vui.
Nhận được lời nhắn từ A Vân, biết nàng sẽ đi chơi hôm nay, hắn cũng đến.
Vì sợ lỡ mất nàng, hắn đã chờ ở đầu cầu nơi khách du ngoạn nhất định phải đi qua.
Cuối cùng hắn cũng thấy nàng, nhưng nàng lại xưng hô xa cách đến thế.
"Ở đây đông người, đừng gọi vậy, tránh làm kinh động bách tính." Khuất Nguyên Đình tìm một cái cớ.
Linh Phủ gật đầu.
Khuất Nguyên Đình đưa cho chủ quầy một nắm tiền đồng:
"Gói hai con gà đất này lại."
"Được ngay."
Chủ quầy bỏ tượng đất vào hộp, đưa cho Khuất Nguyên Đình, miệng tán thưởng:
"Ngài và tiểu nương tử nhà ngài thật đúng là một đôi trời sinh, đến cả ánh mắt cũng giống nhau."
Linh Phủ lập tức nói:
"Chủ quầy hiểu lầm rồi."
Tay Khuất Nguyên Đình đang đưa hộp ra bỗng khựng lại giữa không trung.
Chủ quầy vẫn cười, như thể đã quen thuộc cảnh này, còn nháy mắt với Khuất Nguyên Đình:
"Nói thêm vài câu mềm mỏng, tiểu nương tử sẽ không giận nữa đâu."
Linh Phủ: "…"
Khuất Nguyên Đình khẽ mỉm cười, đưa hộp cho Linh Phủ:
"Đồ này tặng nàng."
Linh Phủ không nhận. Đúng lúc này, một giọng nói ngọt ngào chợt vang lên:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]