Nhạc Cẩn Ngôn nhẹ nhàng rút tay về, nhàn nhạt nói: “Ta từ xưa đến nay thể hàn, Vương gia không cần lo lắng.” Thụy vương còn muốn hỏi nữa, Lục Thận Hành lại vừ phát hiện một chỗ chơi mới, lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn đi qua xem, Thụy vương đành phải mang theo một bụng bất an đi theo phía sau.
Đi dạo hơn nửa buổi chiều, Lục Thận Hành rốt cục nói: “Cẩn Cẩn, chúng ta đi về thôi.” Nhạc Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nửa ngày ở bên ngoài y càng ngày càng thấy lạnh, xương khắp người đau đớn, nhưng không muốn làm Lục Thận Hành không vui nên luôn cố chống đỡ. Thụy vương ở một bên nói: “Kiệu của ta ở bên ngoài, ta đưa các ngươi về.”
Lục Thận Hành lại trừng mắt qua, “Không cần, ta cùng Cẩn Cẩn tự về.” lôi kéo Nhạc Cẩn Ngôn bước đi, lại bị Thụy vương một tay bắt được, quay đầu lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì!”
Thụy vương có chút tức giận, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tự đi về thì về, nhưng Nhạc Cẩn Ngôn phải ngồi kiệu về.” hắn nhìn ra Nhạc Cẩn Ngôn một mực chống đỡ, trong lòng đã lo lắng không ngớt, lại vừa bực mình Nhạc Cẩn Ngôn vô tâm không hề hay biết, lập tức liền không khách khí nữa.
Nhạc Cẩn Ngôn nhìn lại hai người đang muốn ầm ĩ, thở dài, khuyên nhủ: “Các ngươi đừng ổn, Thận Hành, ta hơi mệt, chúng ta ngồi kiệu về đi, đừng phụ ý tốt của Vương gia.” Lục Thận Hành nhìn mặt Nhạc Cẩn Ngôn thật sự mệt mỏi, có chút hối hận đã đi dạo quá lâu, giờ trời vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204493/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.