Khánh Vương khẽ mỉm cười nói: “Ta hôm qua vào cung, không cẩn thận giẫm phải một gốc cây trong vườn Di Sướng, bị hoàng huynh mắng một trận, nói ta lớn rồi mà vẫn không tiến bộ, ngay cả đi đường cũng giẫm đạp linh tinh.”
Khang vương mặt đã trắng bệch, tê liệt ngồi trên ghế, cả người phát run, nói không ra lời. Khánh Vương thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Đại ca, ta biết trong lòng ngươi oán hận rất nhiều, lại tuyệt vọng với bản thân mình nên mới bí quá hóa liều, muốn cùng người nọ đồng quy vu tận. Nhưng ngươi có nghĩ tới rằng, cho dù ngươi không nghĩ đến bản thân thì đây cũng là tội chu di cửu tộc, vương phi phải tính sao, Tề gia sẽ thế nào? Ngươi thật sự không nên a.”
Khang vương nắm chặt tay, rốt cục mở miệng: “Nhưng Lão Tứ, ngươi biết ta phải sống như thế nào trong ba mươi năm nay sao? Mỗi ngày cũng chỉ như phế vật kéo dài hơi tàn; cưới Triện nhi nhưng không thể cho nàng hạnh phúc, hại nàng một nữ tử tốt như vậy.” Khang vương đã là lệ rơi đầy mặt: “Lão Tứ, ngươi biết cảm giác này là như thế nào sao! Đó chính là nói ta không phải đàn ông! Còn có mẫu phi của ta chết thảm như vậy, nếu ta không trả thù này, còn mặt mũi làm con sao!”
Khánh Vương nhìn Khang vương, trong mắt có một tia thương hại, đi qua vỗ vai hắn: “Đại ca, những thứ này ta cũng hiểu được. Nhưng ngươi đã sinh ra ở trong hoàng gia thì phải biết nơi này chính là đen tối huyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204490/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.