Nhóm tiêu sư trong tiêu cục thấy Ngô Chinh dẫn theo một thanh niên thanh tú tuấn nhã đi vào không khỏi tò mò nhìn qua, nghe Ngô Chinh giới thiệu là bằng hữu, thấy Nhạc Cẩn Ngôn khuôn mặt ôn hòa dễ gần liền đều cùng y chào hỏi.
Nhạc Cẩn Ngôn ra khỏi vương phủ liền cảm thấy toàn thân thoải mái, gặp những tiêu sư sảng khoái này liền thích, theo chân bọn họ buôn chuyện. Ngô Chinh đi xin phép ra ngoài, thấy Nhạc Cẩn Ngôn đang hòa mình vào đoàn người, nở nụ cười, kéo Nhạc Cẩn Ngôn theo, mọi người đều chào tạm biệt, tiếp đó mang Nhạc Cẩn Ngôn về chỗ của mình.
Ngô Chinh thuê một gian phòng ở phía nam thành, không lớn những gọn gàng sạch sẽ, còn có một cái sân nhỏ. Nhạc Cẩn Ngôn ghé vào giường của Ngô Chinh, lớn tiếng lầm bầm nói: “Thật là thoải mái thật là thoải mái, hai ngày nay ta suýt nghẹn hỏng rồi.” y ở trong vương phủ hai ngày nay phải cẩn thận, cả ngày nơm nớp lo sợ, quả thật là nghẹn khuất.
Ngô Chinh trên đường về nhà đã mua ít thịt, đang chuẩn bị nấu cơm ở bếp, nghe được Nhạc Cẩn Ngôn nói lầm bầm liền hỏi: “Ngươi ở chỗ nào bị nghẹn hỏng rồi?”
Nhạc Cẩn Ngôn trở mình, nói: “Nghẹn trong Thụy vương phủ.”
Ngô Chinh không khỏi ngẩn người: “Tại sao lại đến Thụy vương phủ?”
Nhạc Cẩn Ngôn phiền não nói: “Bọn họ nói ta giống một người tên là Tề Hạo Cẩm, bắt ta vào vương phủ. Sau đó chân Thụy vương bị thương muốn ta ở lại trị thương cho hắn, còn muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204420/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.