Hôm sau Nhạc Cẩn Ngôn đang ngủ thì bị đánh thức, vội vã chải đầu rửa mặt, Triệu Vân Trọng lại tới, nhìn Nhạc Cẩn Ngôn cười. Nhạc Cẩn Ngôn bị hắn nhìn đến sợ hãi, nhịn không được hỏi Triệu Vân Trọng: “Tướng quân sao lại cười?” Triệu Vân Trọng cười nói: “Một lúc nữa đến phòng vương gia ngươi sẽ biết, dù sao cũng là chuyện tốt a.” Đợi Nhạc Cẩn Ngôn mặc xong y phục liền kéo y đến phòng Thụy vương.
Tới trước phòng Thụy vương, Triệu Vân Trọng nói to: “Vương gia, người đến.” liền đẩy mạnh Nhạc Cẩn Ngôn vào trong phòng Thụy vương, giữ ngoài cửa. Nhạc Cẩn Ngôn trong lòng một trận khẩn trương, giương mắt nhìn Thụy vương tựa vào đầu giường cười với y, kiên trì bước về phía trước, chỉ nghe Thụy vương từ từ nói: “Nhạc Cẩn Ngôn, ngươi lừa bổn vương thật khổ a.”
Nhạc Cẩn Ngôn nghe thấy lập tức hai chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất, run giọng nói: “Vương gia thứ tội!” Y cảm thấy mình thật oan uổng a, vì cái gì rõ ràng mình bị bức lại còn bị uy hiếp a.
Nhạc Cẩn Ngôn nghe Thụy vương cười ha ha, trong lòng quýnh lên, bật thốt lên: “Vương gia đừng cười, nếu không miệng vết thương sẽ nứt đấy!” Thụy vương nghe được sửng sốt một lúc, thầm nghĩ: “Người này thực là quan tâm bổn vương.” Kỳ thật Nhạc Cẩn Ngôn vốn là đại phu, đối với người bệnh nào cũng giống nhau thôi. Thụy vương nhìn y ủ rũ quỳ trên mặt đất, cảm thấy buồn cười, nói: “Ngươi đứng lên đi, ta cũng không trách ngươi.” Hắn vỗ vỗ bên giường, “Lại đây ngồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-lam-lam/3204417/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.