Lam Tuyết Nhiễm chật vật tránh chiêu thức của Vũ Khuynh Thành! Nhanh quá, chiêu thức tinh diệu biến ảo khôn lường, không biết nàng có thể đỡ được bao lâu đây? Lam Tuyết Nhiễm thầm hận, nếu không phải là tác dụng của Chu giáng hồng nữ nhân kia võ công nhất định không bằng nàng, sao trời sao lại bất công như vậy chứ? Lam Tuyết Nhiễm chỉ biết trách trời trách đất nhưng nàng ta không hiểu rằng trời xanh kia rất công bằng, năm xưa Vũ Khuynh Thành kì ngộ có được Chu giáng hồng vậy thì hôm nay tai họa cũng vì Chu giáng hồng mà đến. Vũ Khuynh Thành liên tục biến ảo chiêu thức, khi thì mềm dẻo lúc nại mạnh mẽ, kiếm khí bức người, nàng phải thừa nhận võ công của Lam Tuyết Nhiễm rất cao, tương đương với Huyền Ca, nữ nhân này thật sự rất giỏi nhưng có tài mà lại vô đức, cũng chỉ hại nhân gian, hại bản thân chính mình thôi!
“ Cẩn thận…” Vũ Khuynh Thành giật mình khi nhìn thấy hắc y nhân từ đằng sau chém đến Phượng Y Diễm, nhanh như cắt lắc mình lôi Phượng Y Diễm thoát được một kiếm của hắc y nhân, lợi dụng cơ hội đó Lam Tuyết Nhiễm nhanh chóng vận nội lực tấn công về phía Vũ Khuynh Thành, nhìn thấy chưởng lực của Lam Tuyết Nhiễm gần sát mình, vũ khuynh thành vận nội lực chống đỡ vì không kịp tránh thoát, xem ra lần này trọng thương cũng không nhẹ đâu, Vũ Khuynh Thành suy tính nhưng mà nàng không ngờ rằng, một bóng người cản sau lưng nàng, cũng nhận cả một chưởng của Lam Tuyết Nhiễm. Vũ Khuynh Thành ôm lấy nữ nhân cản trước mặt mình, kinh ngạc vấn: “ sao…lại..là ngươi?”
Nữ nhân dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc, khóe miệng liên tục rỉ máu, sắc mặt tái ngắt, đôi con ngươi dường như tan rã, muốn khép lại nhưng vẫn cố chống mắt lên nhìn Vũ Khuynh Thành, cười khổ: “ năm xưa…ngươi..cứu ta một..mạng, bây…giờ chúng ta…không ai..nợ ai?” Người này không ai khác chính là Hiên Viên Tiếu Điệp, lời vừa dứt mắt cũng nhắm lại, Vũ Khuynh Thành thở dài, nhẹ giọng nói: “ ta chưa từng mong ngươi trả ơn, Hiên Viên Tiếu Điệp… ngươi thật ngốc!” mạch đập rất yếu nhưng còn sống, Vũ Khuynh Thành một tay ôm lấy Hiên Viên Tiếu Điệp, một tay đáp trả tấn công của Lam Tuyết Nhiễm.
“ Không ngờ đến cuối cùng nàng ta lại vì ngươi mà chết…. “ Lam Tuyết Nhiễm cười nhạo, Hiên Viên đại tiểu thư, ngươi lại đi cứu tình địch của mình, thật đáng khâm phục! Vũ Khuynh Thành lạnh lùng cười, dễ dàng hóa giải chưởng pháp của Lam Tuyết Nhiễm, huyết mẫu đơn liên tục tới tấp quất vào người Lam Tuyết Nhiễm, khiến cho nàng ta từ thế chủ động chuyển sang bị động.
“ Tiểu Điệp, muội không sao chứ?” Hiên Viên Ngạo cách đó không xa thấy Hiên Viên Tiếu Điệp thay Vũ Khuynh Thành nhận một chưởng lo lắng chạy đến đỡ lấy nàng ta. Vũ Khuynh Thành lên tiếng: “ không sao đâu, ta sẽ không để cho nàng ta chết, đừng lo”. Hiên Viên Ngạo thở phào nhẹ nhõm tuy tiểu muội bướng bỉnh tùy hứng gây nhiều lỗi lầm nhưng chung quy cũng là tiểu muội hắn thương yêu nhất. Thân nhân mà, nói là rũ bỏ nhưng cũng không bao giờ làm được. Vũ Khuynh Thành giật mình, lại vấn: “ Hiên Viên Ngạo, tiểu Thiên của ta đâu?” Không phải nàng nói hắn bảo vệ Tiểu Thiên sao, sao lại chạy đến nơi này.
“ Ngươi yên tâm, tiểu hoàng tử có ảnh vệ của hoàng đế chăm sóc….” Hiên Viên Ngạo đáp, cũng không rảnh rỗi gì, một bên ôm Hiên Viên Tiếu Điệp một bên đáp trả chiêu thức của đám hắc y nhân. Trận chiến này kéo dài quá lâu rồi, nếu không tìm cách gì thì thương hại giữa hai bên nhất định rất lớn. Hiên Viên Ngạo cau mày, dường như đại công chúa đó chuẩn bị rất kĩ lưỡng khi đến đây thì phải, người cứ liên tục tiến vào Hắc nhai, cũng gần nghìn người rồi đấy, không lẽ cô ta điều động tất cả người của Băng Nhạn thần giáo cùng ảnh vệ của hoàng cung sao?
Lam Tuyết Nhiễm nhìn vực sâu Hắc nhai, đôi con ngươi rét lạnh, nếu như nàng ta ngã từ đây xuống thì dù có là võ công đứng đầu thiên hạ cũng khó toàn mạng, nghĩ được làm được, Lam Tuyết Nhiễm ra lệnh cho hơn chục hắc y nhân vây quanh Vũ Khuynh Thành để dồn nàng vào miệng vực, Vũ Khuynh Thành nhíu mi nhìn Lam Tuyết Nhiễm, nữ nhân này rốt cuộc tại sao cứ liên tục dồn nàng đến chỗ chết, không chết thì nàng ta sẽ không yên lòng sao? Hắc y nhân liên tục tấn công lên Vũ Khuynh Thành lại liên tục ngã xuống, trong thời gian đó Lam Tuyết Nhiễm chợt biến mất không thấy! nguy rồi, Vũ Khuynh Thành giật mình chạy về hướng ảnh vệ hoàng đế, thì thấy Lam Tuyết Nhiễm dùng bột độc đánh ngã đám ảnh vệ cướp đi tiểu hài tử, chết tiệt! ảnh vệ làm gì lại sơ hở như vậy kia chứ? Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh, ôm lấy tiểu hài tử tiến về phía miệng vực Hắc nhai, Vũ Khuynh Thành đuổi theo.
“ Lam Tuyết Nhiễm, thả tiểu Thiên ra…” Vũ Khuynh Thành tức giận nói. Lam Tuyết Nhiễm yêu mị cười, thanh đao trong tay ghì sát cổ tiểu hài tử, một vết đỏ vẽ trên cái cổ trắng nõn xinh đẹp của tiểu hài tử. Vũ Khuynh Thành lòng chợt thắt lại, những đốt tay trắng bệch, ánh mắt lạnh lẽo như mùa đông Bắc Chu quốc, một mảnh tiêu điều tràn ngập sát khí. Lam Tuyết Nhiễm thấy Vũ Khuynh Thành như vậy ha hả cười, nàng ta dường như cũng không còn sợ nữa, đánh cược vào lần này, Vũ Khuynh Thành sống thì nàng chết, mà nàng sống thì Vũ Khuynh Thành nhất đinh phải chết.
“ Thả ra cũng được thôi, chỉ cần ngươi tự phế võ công của mình ta sẽ thả tiểu hài tử này ra, thế nào?” Lam Tuyết Nhiễm mỉm cười nói. Tiểu hài tử bị Lam Tuyết Nhiễm ôm chặt cả người không nhúc nhích, không sợ hãi không hoảng loạn. Lam Tuyết Nhiễm vì chỉ lo nhìn Vũ Khuynh Thành cho nên không để ý cho nên không thấy được ánh mắt lạnh như băng của tiểu hài tử nhìn nàng ta, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng oán hận. Nó bỗng dưng thấy chán ghét bản thân mình, vô dụng đến như vậy, nói bảo vệ tỷ tỷ lại khiến cho tỷ ấy hai lần chịu uy hiếp từ bản thân mình, tiểu hài tử âm thâm thế từ nay về sau nó phải là người mạnh nhất, như vậy sẽ không có ai dùng nó để uy hiếp tỷ tỷ nữa. Đại công chúa Lam Tuyết Nhiễm đúng không? Dám kề đao vào cổ của ta, dùng ta uy hiếp tỷ tỷ nếu lần này Diễm Thiên Vũ ta còn sống, này hoàng tộc Nam Phong ta thề dùng huyết tẩy rửa tất cả.
“ Nhanh lên, Vũ Khuynh Thành ta không có nhẫn nại nhiều như vậy đâu?” Lam Tuyết Nhiễm lớn tiếng quát, máu cứ liên tục chảy ra. Vũ Khuynh Thành tức giận nhìn Lam Tuyết Nhiễm quát: “ ta đồng ý là được, ngươi mau buông kiếm, nhanh!” Máu chảy nhiều quá, Vũ Khuynh Thành chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy, không phải sợ vì bị phế võ công mà sợ tiểu Thiên của nàng sẽ có chuyện đấy. Tiểu hài tử nghe Vũ Khuynh Thành nói vậy, yếu ớt lên tiếng: “ tỷ tỷ..đừng!” dù cổ nó hơi đau nhưng không sao đâu, nó đã từng chịu nhiều vết thương còn hơn thế này mà, cho nên tỷ tỷ tiểu Thiên không sao, người đừng đau lòng. Vũ Khuynh Thành mỉm cười ôn nhu nhìn tiểu hài tử: “ tiểu Thiên xem ra tỷ tỷ không còn là thiên hạ đệ nhất nữa rồi, như vậy sau này đệ nhất định phải giỏi nhất như vậy mới bảo vệ được tỷ tỷ nha”. Hồng y nữ tử mỉm cười dịu dáng, tiếu dung ôn nhuận tươi đẹp tựa đóa mẫu đơn nở rộ yêu diễm nhưng cũng quá thánh khiết tươi đẹp, tiểu hài tử kinh hoàng nhìn Vũ Khuynh Thành đưa tay lên chuẩn bị phế võ công của mình.
Lam Tuyết Nhiễm chăm chú nhìn Vũ Khuynh Thành, ánh mắt tham lam nhìn nữ tử mà mình căm hận tự phế võ công, tay cầm đao có chút lơ là, tiểu hài tử nhân cơ hội đó dùng đoản kiếm vẫn mang theo bên mình đâm vào tay của Lam Tuyết Nhiễm. Bị đâm cho nên giật mình, Lam Tuyết Nhiễm như theo phản xạ tự nhiên xô ra tiểu hài tử trong lòng mình, này xô dùng ba thành công lực cũng đủ khiến cho tiểu hài tử văng ra một đoạn, rơi xuống miệng vực. Khoảnh khắc đó diễn ra quá nhanh, Vũ Khuynh Thành cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều bay đến ôm lấy tiểu hài tử vào lòng nhưng đồng thời cũng mất thế rơi xuống hắc nhai, Vũ Khuynh Thành một tay ôm lấy tiểu hài tử một tay bám vào hồng trù quấn vào gốc cây vướng trên đỉnh nhai, không thể vận nội lực được, hơi thở dần khó nhọc, lúc nãy tự phế tuy chưa thành nhưng cũng hao tổn một phần nội lực lại thêm một tay ôm lấy tiểu hài tử Vũ Khuynh Thành khó có thể vận dụng khinh công
Nhìn thấy Vũ Khuynh Thành đang lắc lư trên không trung, Lam Tuyết Nhiễm cười lạnh, chỉ cần nàng ta buông tay, chậc! tan xương nát thịt nha. Lam Tuyết Nhiễm cười vui vẻ vô cùng, làm sao không vui vẻ khi mà kẻ nàng ghét nhất đang dần dần chết đi trước mặt mình.
“ Vũ Khuynh Thành…không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay….” Lam Tuyết Nhiễm cười khẽ, dùng kiếm cắt đi đoạn hồng trù. Tiểu hài tử bị chưởng lực của Lam Tuyết Nhiễm đánh trúng cho nên vẫn còn hôn mê, còn Vũ Khuynh Thành bị Lam Tuyết Nhiễm cắt đi đoạn hồng trù cho nên rơi xuống thêm một khúc nữa, đoạn hồng trù còn lại lại tiếp lục quấn chặt lấy tảng đá lơn trên miệng nhai. Lam Tuyết Nhiễm cười nhẹ, nữ nhân này dai hơn nàng tưởng, lại tiếp tục vung kiếp nhưng đoạn hồng trù này bỗng dưng có lực không mềm lại cứng như thép, nội lực đã truyền vào đoạn vải này, vừa thô lại vừa mềm
Vì tất cả đang chém giết lẫn nhau cho nên không ai chú ý khúc cuối cùng của hắc nhai này, miệng vực nhai Lam Tuyết Nhiễm làm những hành động như vậy cũng không ai ngăn cản. Vũ Khuynh TThành cả người trắng bệch không còn chút sức lực, việc lơ lững dưới đáy nhai này khiến cho nàng mệt không còn chút sức lực. Vũ Khuynh Thành thở dài không lẽ mạng của nàng đến tận cùng như vậy sao? Thần! xem ra là ta đã thất hứa cùng ngươi rồi!!!
Khi mà Tiêu Dạ Thần ôm thương tích cùng Bạch Vân Nhu đến hắc nhai thì cảnh đầu tiên y chứng kiến chính là người trong lòng mình cứ như vậy từ từ rơi xuống hắc nhai, quên cả việc mình còn thương tích, Tiêu Dạ Thần như kẻ điên nhảy đưa tay bắt lấy đoạn hồng trù của Vũ Khuynh Thành, cả người nhoài ra cả miệng vực, nhưng mà sức nặng của hai người thì đoạn hồng trù làm sao chịu nổi, lúc nãy Vũ Khuynh Thành duy trì nội lực để giữ đoạn hồng trù này bị một mũi phi tiêu của Lam Tuyết Nhiễm đâm vào trong ngực, tuy không trúng chỗ yếu hại nhưng cũng đủ khiến cho nàng không còn chút sức lực nào, cả người cũng không còn tỉnh táo, cảnh vật mơ mơ màng màng, như có như không nàng như thấy được ánh mắt lo lắng của hắn nhìn nàng, Thần…là ngươi đến hay là ta đang mơ…, khóe môi bất giác cong lên tiếu dung tuyệt đẹp
‘Xoẹt….’ mảnh hồng trù đứt đoạn vì sức kéo của hai người…khuôn mặt nhợt nhạt của người trong lòng dần xa dần xa, cái cuối cùng y thấy chính là tiếu dung ôn nhu như nước ấy của nàng, Tiêu Dạ Thần không còn chút lí trí nào, cũng ngay lập tức nhảy theo, nhưng lại bị Bạch Vân Nhu cùng hắc y nhân – Xích kéo lại. Xích khi đến hắc nhai này thấy chủ nhân của mình liều mạng nhảy xuống vực cũng không màng gì cả lôi lại chủ nhân, nói giỡn! nếu như để chủ nhân xảy ra chuyện gì thì các vị hộ pháp sẽ giết hắn chết mất. Nhưng mà chủ nhân dường như mất lí trí rồi, nếu như không phải bị nội thương nghiêm trọng thì chắc chắn hắn sẽ chết dưới chưởng lực của chủ nhân mất thôi!
Đúng vậy Tiêu Dạ Thần y điên rồi, thật sự điên rồi, hỏi y làm sao bình tĩnh được khi thấy nàng ấy cứ như vậy rơi xuống hắc nhai kia chứ, đấy là vực sâu không đáy, một khi rơi xuống…y cũng không dám nghĩ nửa, thất thanh la lớn: “ các ngươi buông, chết tiệt, ta ra lệnh cho ngươi buông ra”. Xích dù bị Tiêu Dạ Thần dùng chưởng lực văng ra nhưng vẫn liều mạng ôm chặt lấy Tiêu Dạ Thần, không dám nới lỏng, y lên tiếng: “ chủ nhân ngươi bình tĩnh a, rơi xuống đó sẽ …” Xích cũng không dám lên tiếng, không thể nói từ ‘chết’ trước mặt chủ nhân nếu không y nghĩ người chết trước sẽ là y đấy
Bạch Vân Nhu khó có thể tinh khi nhìn thấy Vũ Khuynh Thành như một con bướm xinh đẹp rơi xuống miệng nhai, chẳng phải võ công của ngươi cao như vậy sao lại dễ dàng rơi xuống như thế, là ai..là ai đã khiến ngươi như vậy a? Bạch Vân Nhu run run đến gần miệng nhai, tất cả chỉ là sương mù dày đặc không có gì cả, cả người dường như không còn chút sức lực nào, ngồi bệch xuống đất, nhỏ giọng nức nở: “ ta…vì cớ gì phải khóc vì ngươi chứ..ngươi chả là gì cả..tại sao lại khiến ta đau như thế này..ô..ô..” Bạch Vân Nhu đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt đẫm lệ của mình. Thế gian gọi nàng ba tiếng Bạch ma nữ, nàng vô tâm lãnh khốc chưa từng vì ai mà khóc sao lại có thể dễ dàng vì một nữ nhân mà lệ rơi như mưa cơ chứ? Vũ Khuynh Thành…ngươi thật đáng giận, ngươi còn nợ ta nhiều như vậy…sao lại có thể dễ dàng như vậy ra đi…
“ Tiêu Dạ Thần, ngươi mà nhảy xuống đó thì ai tìm Lam Tuyết Nhiễm báo thù cho nàng ấy đây…..ngươi mà nhảy xuống đây, làm sao ăn nói với nàng ấy đây, ngươi nói đi…” Bạch Vân Nhu lớn tiếng quát. Tiêu Dạ Thần bị bạch vân nhu quát lớn, có chút bình tâm lại, yên lặng nhìn đáy hắc nhai. Rõ ràng mới lúc sáng, ta còn vuốt mái tóc ấy, còn nhìn thấy nàng cười dịu dàng nhìn ta, vẫn còn lưu hơi ấm của nàng trên tay..nhưng sao bây giờ lại không còn kia chứ? Cứ như vậy mà đi sao, không chút lưu luyến gì cả sao? Thành nhi chẳng phải nàng đã hứa an toàn quay trở về cùng ta sao?
“ A..a.aaa……” tiếng hét vang vọng cả hắc nhai, âm thanh như tiếng thú gầm khi bị thương, như xé rách lòng người nơi đây, tiếng đao kiếm đã không còn, bên nào thắng thua đã định, Lam Tuyết Nhiễm mất tích không thấy, đám người của nàng ta dường như chết sạch, xác chết rải đầy quanh Hắc nhai, nhưng kết quả chiến thắng còn có ý nghĩa gì đâu khi mà Vũ Khuynh Thành cùng Diễm Thiên Vũ cùng rơi xuống đáy Hắc nhai, tất cả mọi người điều não lòng nhìn không khí tiêu điều nơi đây, mặt trời đã xuống núi, ánh tà dương dần dần ảm đạm không màu, tất cả dường như u tối đến kì lạ, mà giờ khắc này đây trước mắt của Tiêu Dạ Thần, thiên địa chỉ còn có hai màu trắng đen ấy thôi, tâm dường như chết lặng, cảm giác như nó không còn đập nửa vậy, hơi thở bỗng dưng khó nhọc vô cùng. Bóng tối ập trong đầu óc của y, Tiêu Dạ Thần chìm vào hôn mê. Bị trọng thương nặng như vậy lại giục ngựa chạy từ Thiên Vọng đến Hắc nhai, sức lực vốn đã khô cạn lại thấy Vũ Khuynh Thành rơi xuống đáy Hắc nhai, cuối cùng bị hôn mê…
Thành nhi! Thật xin lỗi ta đến trễ một bước, rõ ràng nàng sợ đau, nàng sợ bóng tối nhưng ta lại không thể bên nàng, không thể ôm nàng vào lòng, như vậy…nàng có trách ta!!!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]