“ Thành nhi nàng đi đâu vậy, chờ ta với…” Tiêu Dạ Thần lớn tiếng gọi, nhưng hồng y nữ tử cứ liên tục tiến đến phía trước không chịu ngoảnh đầu nhìn lại, bóng dáng của nàng ngày một xa mà y lại không thể đuổi kịp, Tiêu Dạ Thần la lớn: “ Thành nhi đừng đi!”
Tiêu Dạ Thần bật dậy, mồ hôi chảy ra như mưa, hơi thở khó nhọc, Thành nhi…. Thành nhi của y không cần y, nàng ấy cứ như vậy lẳng lặng bỏ đi không cần y sao? Là mơ đúng không, tất cả chỉ là giấc mơ thôi, chỉ cần tỉnh dậy vẫn có nàng bên cạnh, vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn y, Tiêu Dạ Thần quanh đi quẩn lại tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng tất cả chỉ là bốn bức tường lạnh lẽo, như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của y. Bỗng cánh cửa mở ra, Phượng Y Diễm giật mình, vui vẻ nói: “ ngươi tỉnh rồi sao? Đến uống thuốc đi, như vậy trọng thương mới khỏi!” Phượng Y Diễm là thần y nổi danh, Hiên Viên Tiếu Điệp bị trọng thương cũng là nhờ nàng mà khỏi nhưng Tiêu Dạ Thần bị thương nặng hơn nhiều, xem ra cũng mất ít nhất là ba tháng thời gian, haiz!!
“ Nàng..đâu..?” y vấn như vậy, ánh mắt mong chờ nhìn Phượng Y Diễm khiến cho nữ nhân vốn lãnh tình như nàng bất giác cũng xót trong lòng, không thể thốt thành lời, âm thanh cứ ứ đọng ngay cổ họng, trân trân nhìn bạch y nam tử trước mặt. Bảo nàng nói gì đây, nói là nàng ấy đã rơi xuống miệng Hắc nhai sao? Phượng Y Diễm than nhẹ, đặt chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khuynh-thanh/3214552/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.