Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Beta: chuông

Đáng lẽ phải là vậy.

Nhưng tử cục tuần hoàn lại bị phá vỡ.

Giống mái nhà cũ nát hứng chịu cơn mưa rào, mưa trút xuống ống thoát nước, đắp bên này thì lọt bên kia, cuối cùng chỉ có thể luống cuống không làm được gì nữa.

Nó vốn định dùng lá bài cuối cùng đó để đè chết căn nhà, ai biết được lại chọc ra một cái lỗ lớn.

Nguyên Dục Tuyết chính là ngoài ý muốn có ngăn cũng không ngăn nổi.

Quỷ vực vô cùng tĩnh lặng, nhưng ai nấy cũng lộ vẻ lúng túng.

Các người chơi tham dự thử thách lần này, ở quỷ vực đã thấy được quá khứ của "tiền bối". Dù là kinh nghiệm đầy mình cũng không khỏi run sợ.

Tử vong đã đủ khiến người ta kính sợ. Nhưng chết ở đây, tử vong lại không phải điểm cuối của thống khổ. Bọn họ sẽ bị ngày ngày tra tấn, đánh mất bản thân và kí ức, khi phó bản mở ra lại bị giết hại cắn nuốt, trở lại quỷ vực tiếp tục chịu tra tấn tinh thần.

Tất cả quỷ hồn ở đây đều là kẻ địch của nhau. Hại chết mình, bị mình hại chết, vô số oán hận xen lẫn tạo thành năng lượng khổng lồ, nóng lòng muốn kéo tất cả người chứng kiến vào trong, cùng nhau muôn kiếp không thể quay đầu.

Về lý mà nói thì nhóm người chơi này cũng không hợp tiêu chuẩn, họ đã lọt vào cạm bẫy của phó bản.

Đừng nói là "không làm gì", duy trì trung lập, hầu hết người chơi đều tham gia vào cái hiệp nghị phá bỏ nơi trú ẩn, hiến những người dân kia cho quái vật, đổi lấy an toàn vượt qua phó bản này... Cho rằng những người đó sớm muộn đều phải chết.

Đây cũng là "nhận thức chung" hình thành trong đầu người chơi sau rất nhiều năm Quy Tắc cải chế, ai mà ngờ được những cư dân bình thường đó từng là những người chơi hàng đầu, cũng là phản chiếu tương lai của chính họ.

Thật bất hợp lý.

Mọi chuyện cứ phát triển như vậy, các người chơi thành công hoàn thành nhiệm vụ, nhưng cũng thất bại thử thách. Tiến vào quỷ vực sẽ bị mấy trăm chục nghìn quỷ quái cắn nát, sau đó lại hình thành thân xác mới ở quỷ vực, hòa vào làm một với thế giới này, trở thành một phần của "đại gia đình".

Tất cả người chơi xem phát sóng và những người liên quan sẽ thông qua neo điểm trả giá, bị tẩy não mất kí ức, sẽ không một ai phát hiện trên bảng xếp hạng thiếu hơn nửa người chơi, những người kế tục sẽ tiếp tục thay vào vị trí đó.

Nhưng ngoài ý muốn trong ngoài ý muốn, họ có Nguyên Dục Tuyết.

Hết lần này tới lần khác lại là kẻ lập dị Nguyên Dục Tuyết này.

Cậu cố chấp kì lạ, nghiêm nghị tuân theo nguyên tắc của mình, mâu thuẫn cực mạnh với con đường mà Quy Tắc đã ám chỉ cho ---

Quy tắc không hợp lí nên bị phá bỏ.

Cậu đã sắp xếp, khiến thành phố có "nhân khẩu" khổng lồ này khi thảm họa buông xuống lại không mất mát hi sinh gì nhiều, hầu hết mọi người đều yên tâm di chuyển vào nơi trú ẩn, tìm được mảnh đất lành để cuộn mình lại, có thức ăn nước uống cơ bản.

Dù là người vô tình bị bỏ sót cũng được Nguyên Dục Tuyết dẫn dắt các người chơi không ngừng tuần tra những đống đổ nát, lục soát cứu tới người cuối cùng.

Bọn họ được sống tiếp.

Sau này dù gặp vô số trắc trở, Nguyên Dục Tuyết cũng là người đầu tiên dốc sức ngăn cản. Cho dù là giây phút cuối khi mọi thứ gần như sụp đổ, cậu cũng giữ được lời hứa của mình ---

Chừng nào cậu còn sống, cậu sẽ không từ bỏ bất cứ ai.

Về sau có dân chúng mất mạng trong miệng quái vật, nhưng, nhưng...

Đó là họ tự chọn.

Lệ quỷ dùng thù hận làm thức ăn, dùng oán khí làm gốc, không ngừng bị đày đọa trong vòng tuần hoàn, hầu hết đều là vì "ích kỉ" mà chết.

Ích kỉ muốn sống sót, chủ động hoặc bị động hại chết những người khác, sau khi chết vĩnh viễn bị giam giữ ở đây. Hai chữ "ích kỉ" vĩnh cửu chồng chất, trở thành tội nghiệt không thể xóa bỏ.

Nhưng giờ, kể cả những người ích kỉ nhất cũng sẵn lòng vì người thân, bạn bè, vì hàng trăm nghìn người xa lạ mà hi sinh mạng sống. Họ chủ động rời khỏi nơi ẩn núp, trước khi chết cũng phải trải qua vô số đau đớn khi thể xác bị xé rách, nhưng ---

Lần này là do chính họ chọn.

Thật là quá, quá kì lạ.

Trong quỷ vực vô tận, các người chơi dần quen với bóng tối đậm đặc. Họ không dám sử dụng đạo cụ chiếu sáng, cố gắng căng mắt nhìn bầy quỷ với âm khí nồng đậm, mỗi con có thể sánh với Quỷ Vương, đang bao vây họ, đông như quân Nguyên, ngây ra như phỗng.

Sau đó phát hiện bọn quỷ cũng nhìn chằm chằm họ, im lặng bao trùm.

Hai bên nhìn nhau, đều rất lúng túng.

Bầy quỷ: "..."

Các người chơi: "..."

Nguyên Dục Tuyết: "."

Theo lệ cũ thì sau khi nhiệm vụ kết thúc, thế giới chìm xuống quỷ vực, giờ sẽ là bữa tiệc thịnh soạn cho bọn quỷ.

Mấy trăm gần nghìn người chơi ở đây cũng chẳng đủ cho chúng phân chia, chỉ có những con quỷ mạnh nhất mới cướp được cơ hội tra tấn người.

Nhưng lúc này song phương đều không hành động.

Tập thể nhìn về một người.

Mùi máu tanh trên người Nguyên Dục Tuyết còn chưa tán, quần áo của cậu cũng rách tung tóe, dính đầy dịch nhờn quái dị, tóc hơi rũ rượi, nhưng dây cột tóc vẫn chỉnh tề thắt trên đầu.

Phá Hồng Mông đã mất vỏ đao, lưỡi đao luôn sáng như tuyết sau trăm ngàn lần vung lên đã mị mài mòn, mất hết ánh sáng, ghồ ghề như một cục sắt thường.

Nhưng nó vẫn là thanh đao tốt nhất.

Vì người sử dụng nó là vị chủ nhân tốt nhất thế gian.

Nguyên Dục Tuyết nhếch nhách vô cùng, nhưng cậu đứng đó, nước da tái nhợt như lờ mờ sáng lên, chiếu rọi quỷ vực tăm tối.

Không một con quỷ nào chạm vào cậu.

Cho dù là những con quỷ có oán khí sâu nặng, bị đạy đọa ngày qua ngày, có lẽ là vừa mới trải qua một kiếp người, cảm xúc còn chưa hoàn toàn quên, nên lúc này cũng rề rà không thể xuống tay.

Bọn chúng đã trải qua rất nhiều kiếp người, kết quả của mỗi lần đều là thảm khốc, từng lần càng tô đậm thêm oán khí. Nhưng giờ nhớ lại, chúng lại cảm thấy kiếp này vô cùng tốt, đã được sống một cuộc đời ấm áp.

Không có gì hối tiếc.

Sự mỹ mãn đó trở thành lo lắng hiện giờ.

Có lẽ Nguyên Dục Tuyết không biết chúng, nhưng chúng đã thông qua thủy kính khổng lồ, kết thành quan hệ mật thiết với cậu, khó mà tách rời. Dù đã trở lại làm quỷ, thấy Nguyên Dục Tuyết, chúng vẫn không... Đành lòng.

Nguyên Dục Tuyết không chết trong cơn bão quái vật, chúng càng không muốn để Nguyên Dục Tuyết chết trong tay mình.

Còn mấy người chơi khác, tuy trong mắt bọn quỷ thì mấy người này chỉ là "tiện thể" thôi. Nhưng đúng là họ cũng chưa từng thật sự làm gì với bọn chúng, thậm chí giai đoạn trước còn luôn bảo vệ chúng. Mà những người này còn là người chơi cùng giai đoạn với Nguyên Dục Tuyết, coi như là cùng một phe, thế là đủ loại lo trước lo sau, không dám ra tay.

Chúng lại chẳng thiếu miếng ăn đó.

Nhưng dù không ra tay thì bầy quỷ cũng không rút đi. Thế là quỷ vực phân thành hai phần quái dị, cảm giác như là một giọt canh suông rơi vào trong nồi tương ớt vậy.

Kẻ phá vỡ khung cảnh này là một con quỷ nhỏ bé. Nó sải bước, đi hơi tập tễnh, chắc là còn chưa quen hình thức di chuyển này, dần tiến về phía Nguyên Dục Tuyết.

--- !

Các người chơi nháy mắt ngừng thở, dõi theo bóng dáng kia, gân xanh nổi trên cánh tay, răng cắn chặt, thủ thế đề phòng.

Đôi mắt đỏ quạch của những con quỷ cũng chuyển động, dán vào tiểu quỷ kia.

Mặc dù chúng sẽ không ra tay giết Nguyên Dục Tuyết, nhưng tương tự, chúng cũng sẽ không ngăn cản con quỷ này.

Nó là đặc thù.

Sức mạnh của lệ quỷ không thể căn cứ vào thân hình để phán đoán. Con quỷ nhỏ này chỉ cao bằng nửa những con quỷ khác, nhưng quỷ khí của nó đậm vô cùng, trong quỷ vực có thể nói là thuộc hàng hung ác.

Nguyên Dục Tuyết luôn rất lạnh lùng với quỷ quái. Tuy nói cậu đã gần cạn năng lượng, nhưng chỉ bằng các chức năng đáng sợ của cơ thể là cũng có thể chống chọi với quỷ. Nhưng giờ cậu lại không làm gì hết.

Không có sát ý.

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu.

Con quỷ nhỏ dừng lại trước mặt Nguyên Dục Tuyết, ngẩng đầu lên, có cảm giác như nó đang giấu hai tay sau lưng. "Khuôn mặt" được vô vàn khí đen ngưng tụ lại, không nhìn ra được cái gì, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại có cảm giác nó...

Rất đáng yêu.

Nó đúng là một con quỷ đặc biệt.

Nó đã trải qua vô số lần tử vong, thời gian ở quỷ vực cũng có thể nói là lâu nhất. Trong tháng ngày ở "nhân gian", nó đã đổi rất nhiều thân phận, chẳng nhớ nổi, mà cũng không muốn nhớ những quá khứ đó. Chỉ có hai lần là nó không muốn quên.

Một lần, nó là cô cháu gái rượu được lão trưởng thôn nâng niu trong tay.

Thế nhưng người chơi xông vào nhà em, giết hết người nhà, dân làng bị đuổi ra, rất nhiều người chết, cả trong lẫn ngoài nhà.

Em rất sợ, sợ tới nỗi dũng khí để phản kháng cũng không có.

Sợ tới nỗi không dám ở lại trong ác mộng.

Thế nên em lê bước, chậm rãi bước ra cửa, ra bên ngoài. Giây cuối trước khi chết, em quay đầu lại ghi nhớ những khuôn mặt khi vào lòng, câu nói cuối là --

"Đi chết".

Và một lần, nó sinh ra là đứa trẻ bị khiếm thính nên bị vứt bỏ.

Lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không cha không mẹ, bạn bè gần như không có. Vì không nghe được, xe buýt lái tới nơi trú ẩn đã bỏ quên em.

Em trốn trong phòng bếp, quay đầu lại nhìn thấy con mắt đỏ tươi của quái vật dán vào cửa kính.

Nhưng em không chết.

Em được cứu.

Nguyên Dục Tuyết cứu em, bế em, cho em nắm tóc mình.

Nguyên Dục Tuyết để em lần đầu tiên nghe được âm thanh của thế giới này, thế giới tĩnh mịch của em bị phá vỡ.

Lúc này "em" do dự đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết, ngẩng lên nói: "Anh Nguyên."

"Anh phải bình an."

Quỷ không biết nói, bởi quỷ không cần dùng ngôn ngữ để giao lưu. Trong quỷ vực chỉ cần học chém giết, không ngừng tử vong và giết chóc là được.

Nhưng nó biết nói.

Vì ngôn ngữ của nó là do Nguyên Dục Tuyết dạy cho.

Nó ghi nhớ nhận, sau đó lại học được yêu.

Quỷ nhỏ vụng về dùng ngôn từ của nhân loại, mong đợi đưa ra yêu cầu, tình cảm phong phú tới nỗi có thể nghe được chút xấu hổ ngượng ngùng: "Anh có thể bế em một lần nữa không?"

"Không."

--- Đây không phải là Nguyên Dục Tuyết nói.

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông như thể tụ tập sức mạnh chí ác chí tà của thế gian, khiến người nghe run sợ, e ngại vô cùng. Các người chơi đang vây quanh Nguyên Dục Tuyết đều tập thể lùi một bước.

Nhưng thật ra hắn lại đang rất vui, câu nói đó mang theo sự đắc ý, lười biếng nắm tay Nguyên Dục Tuyết.

Mười ngón đang xen, đầu ngón còn cố tình mân mê, hơi ấm từ một cơ thể khác truyền tới.

Nguyên Dục Tuyết không tránh. Cậu quay sang, chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh. Vẻ mặt tĩnh lặng, bờ mi rung rung, dây buộc tóc đang cột chặt bỗng tuột ra, miếng vải đen được Giới Chu Diễn nhẹ nhàng cầm trong tay.

Hắn vừa cầm miếng vải vừa nắm tay Nguyên Dục Tuyết, nở nụ cười hiếm có khiến người ta sợ run.

Giới Chu Diễn nói: "Bởi vì anh Nguyên của nhóc là vợ ta."

Tác giả có lời muốn nói:

Lần này dám sĩ trước mặt vợ rồi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.