Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Beta: chuông

"Ngân hà" màu lam kia dẫu nguy hiểm cũng trở nên mỹ lệ tựa ảo mộng.

Vì người kia đứng giữa ngân hà.

Trái tim họ xao xuyến tưởng như muốn nói điều gì, cái đẹp tuyệt diệu khiến họ không thể rời mắt ấy kết thúc khi xác con quái vật cuối cùng bị thiêu trụi. Mất "vật dẫn lửa", Lam Diễm chỉ còn một đốm leo lắt, nhảy lên ngón tay nhợt nhạt, tan biến trong đất trời.

Hoàn thành nhiệm vụ rồi, Nguyên Dục Tuyết mới nghiêng đầu nhìn về phía người chơi. Đôi mắt đen láy với bờ mi chớp chớp, con ngươi được ánh lửa xanh chiếu rọi sáng lên trong veo, đẹp tựa thần tiên.

Ánh mắt chạm nhau, Nguyên Dục Tuyết thản nhiên như không, không hề biết mình đã gảy tơ tình trong lòng bao người.

Sự khô ráo kì lạ trong không trung sau khi lửa tắt càng khiến lòng người xuyến xao.

Ánh sáng không còn nhiều, nhưng họ nhìn Nguyên Dục Tuyết, cảm giác như chính cậu đang phát sáng, để từng chi tiết rõ ràng đập vào mắt họ.

Thiếu niên hiển nhiên biết sự tồn tại của người chơi, nhưng nhìn sang rồi lại chẳng nói gì.

Im lặng một hồi, cậu gật đầu coi như chào hỏi. Đang lúc khẩn cấp, cậu không thể ở lại lâu, lập tức quay người. Nhưng vừa bước được một bước thì đánh thức các người chơi, phát hiện ý đồ của cậu.

Cậu ấy muốn đi.

Cơn sóng lòng rối bời xô đẩy, ý nghĩ duy nhất là phải giữ lại "tiên nam" ---

Trong lúc hỗn loạn, cổ họng cứ nghẹn lại không phát ra được âm thanh nào. Hoặc có thể là cũng muốn nói, nhưng không biết phải xưng hô với người kia như thế nào, rồi dùng phương pháp "phàm tục" gì để giữ cậu lại. Nguyên Dục Tuyết giống như vị thần sẽ không dao động bởi vật ngoài thân.

Với một người như vậy, cảm giác tự ý lên tiếng đã là một loại xúc phạm.

Nhưng chính vào giây phút này, một người trong nhóm đó rùng mình, trong đầu hiện lên một cảnh tượng vài hôm trước.

Y và Nguyên Dục Tuyết, đúng nghĩa thì chưa từng gặp mặt. Sau một hồi châm chước, y mới tới nhà họ Nguyên, mà lúc đó thì Nguyên Dục Tuyết đã không gặp người chơi nữa rồi. Y điền bảng khảo sát, làm vài đánh giá đơn giản để xác định năng lực tổng hợp rồi được phân tới nơi trú ẩn này để chuẩn bị.

Mọi thủ tục trôi chảy thuận lợi, không có gì để nhúng tay.

Với "cậu chủ Nguyên" tới phó bản này cùng lúc với họ, lại bước trên một con đường hoàn toàn khác, thậm chí là có xu hướng trở thành thủ lĩnh của đông đảo người chơi, cảm nghĩ của y rất phức tạp.

Trước đây y chưa từng nghe tên Nguyên Dục Tuyết, giờ lại cảm thấy người này đúng là sâu không lường được.

Kính nể tất nhiên là cũng có, nhưng nhiều hơn cả là cảnh giác, luôn cho rằng loại người như vậy quá... Toan tính. Sao có thể chỉ yêu cầu những chuyện này được?

Người chơi toàn là người xa lạ, có lẽ cũng có lúc hợp tác, nhưng không bao giờ có chuyện tin tưởng giao phó bản bản thân cho nhau.

Nhưng dù có cảnh giác cỡ nào, có không muốn thừa nhận ra sao thì y cũng biết... Mình đã ghi tạc cái tên Nguyên Dục Tuyết này vào lòng.

Y chưa từng gặp Nguyên Dục Tuyết, nhưng đã ngầm ganh đua với cậu cả trăm nghìn lần trong lòng.

Chỉ là y cũng không ngờ lần đầu tiên gặp lại là ở trong tình huống này... Thật ra y cũng không biết nữa, chỉ là trong phút sốt ruột vừa rồi, đầu chợt lóe lên một ý nghĩ. Y mơ hồ cảm thấy, nếu trong phó bản này có ai sở hữu sức chiến đấu kinh người như vậy, vậy thì chỉ có một.

Tốc độ của Nguyên Dục Tuyết quá nhanh, từ vừa rồi cậu giết quái vật là có thể thấy, nếu muốn, cậu hoàn toàn có thể rời khỏi đây ngay.

Chỉ cần y do dự thêm một giây là sẽ không thấy Nguyên Dục Tuyết nữa ---

Nghĩ đến đây, người chơi gần như hét lên theo bản năng ---

"Nguyên Dục Tuyết!" Nói xong, chính y lại ngẩn ra, thầm có chút hối hận. Lỡ trực giác phỏng đoán của mình là sai, người này không phải Nguyên Dục Tuyết, vậy y hét tên Nguyên Dục Tuyết như vậy chẳng phải là một chuyện rất vô duyên sao.

Nhưng có hối hận thì cũng không kịp rồi, chỉ có thể cố tỏ ra bình thản, nói tiếp.

"... Xin dừng bước."

Trái tim đang treo trên cao, nghe được câu trả lời mới về lại vị trí của nó.

"Có chuyện gì?"

Nguyên Dục Tuyết đã định đi rồi, nhưng cậu quá lịch sự, con người gọi cậu, tức là muốn cậu hỗ trợ, cậu sẽ không từ chối.

Thế là quay lại nhìn người hỏi.

Nhưng ngay giây sau đã thấy người gọi mình tự dưng có vẻ rất kích động ---

Nguyên Dục Tuyết: "...?"

Mấy người chơi này, càng ngày càng... Kì quái.

Người chơi kia không ngờ mình lại đoán trúng, thiếu niên trước mắt đích thực là Nguyên Dục Tuyết.

Những người khác cũng nao nao nhìn y, có vẻ thắc mắc không biết y đoán ra thân phận của Nguyên Dục Tuyết khi nào.

Người chơi nọ đoán trúng, nhưng sự hồi hộp lo lắng dâng lên từ nãy vẫn chưa dịu đi, mà do Nguyên Dục Tuyết quay lại nói chuyện với y, bỗng có sợi dây leo bóp nghẹt trái tim, khiến y tức ngực, càng nghẹn lại không nói được.

Mấy lần mở miệng cũng chỉ mấp máy không có tiếng, mãi sau bình tĩnh lại thì mới có vẻ tự nhiên hơn chút, giọng cũng không run.

"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nếu không... Chúng tôi sẽ gặp phiền phức lớn."

Đây cũng chẳng phải lời hay ý đẹp dễ lấy lòng, vì nếu Nguyên Dục Tuyết không ra tay giải quyết bọn quái vật thì với số lượng đó, kể cả khi họ chủ động ra ngoài chiến đấu thì cũng sẽ gặp đầy rẫy nguy hiểm.

Chỉ có vào tay Nguyên Dục Tuyết thì mới dễ dàng như vậy.

"Không cần cảm ơn."

Cả một đường cậu đã nghe vô số lời cảm ơn, thái độ lại vẫn như trước, thản nhiên hờ hững... Nhưng ngoại hình của cậu lại khiến người ta cho rằng cậu vốn nên như vậy, phải cao quý không thể với tới.

"Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình."

Lời lẽ thật khiêm tốn.

Nhưng sao lại là trách nhiệm của cậu?

Tất cả những gì người chơi làm hiện tại, một phần là vì tình huống đặc biệt của phó bản khiến họ sinh lòng cảm mến với thế giới này. Trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đều có chút tinh thần trọng nghĩa, muốn bảo vệ dân chúng. Nhưng hơn hết cả vẫn là vì cái nhiệm vụ vẫn còn đang mơ hồ kia.

Bọn họ phải hoàn thành nhiệm vụ, còn phải cạnh tranh để lấy đánh giá cao.

Nhưng hành động của Nguyên Dục Tuyết thuần túy là trợ giúp người khác. Nguy hiểm thì thôi, còn không mang lại bất cứ lợi ích nào cho cậu... Dù là trong tình huống nào thì đây đều không phải chuyện cậu cần làm.

Càng nghĩ cõi lòng càng rung động.

Có lẽ là ý nghĩ đó cho thêm dũng khí vô tận, người nọ càng thêm bình tĩnh tự nhiên, không ai thấy tay y đã nắm thành đấm trắng bệch.

Y điềm đạm gật đầu với Nguyên Dục Tuyết.

"Chắc cậu cũng mệt lắm rồi..." Y nói hết sức tự nhiên: "Chi bằng... Vào nơi trú ẩn nghỉ ngơi một chút? Hiện tại nơi này rất an toàn, chúng tôi sẽ trông chừng bên ngoài."

Y nói thế, tất cả người chơi cũng lên tinh thần, mắt sáng long lanh nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu đăm chiêu, thậm chí bắt đầu kiểm điểm bản thân: Trông mình bây giờ yếu vậy sao?

Hình như nhân loại nào cậu gặp đều cho rằng cậu hết sức mệt mỏi... Cần được nghỉ ngơi ngay.

Về bản chất thì Nguyên Dục Tuyết biết mình không có vấn đề gì, nhưng cậu cứ liên tục bị coi là "yếu đuối" vô dụng. Chẳng lẽ là vì thế mà... Nhân loại mới mất niềm tin vào cậu?

Chuyện này thật khiến người máy buồn phiền.

Nguyên Dục Tuyết hiếm khi có dao động tâm trạng, nên vẻ mặt cậu luôn là vô cảm. Lúc này thiếu niên lại hơi cau mày vì những suy tư và do dự trong đầu... Rơi vào mắt mấy người đang nhìn cậu chằm chằm thì biểu hiện này quá rõ rệt.

Họ không khỏi hoảng hốt --- Mình làm phiền người ta quá rồi ư?

Nhưng đôi mắt kia trong veo không hề có sự chán ghét, ít nhất không có gì mâu thuẫn với họ, nếu nhất định phải tìm từ miêu tả thì có lẽ u buồn sẽ đúng hơn.

Trái tim mới về chỗ đã lại nhảy lên, họ chóng mặt nghĩ, ai lại để Nguyên Dục Tuyết lộ vẻ buồn phiền tới như vậy?

Thật quá đáng ghét.

Ai cũng thế, chuyện gì cũng thế, đều không nên khiến cậu ấy buồn lòng.

Một đám người chẳng biết phân biệt phải trái, phản bội nhau tới tấp.

Nguyên Dục Tuyết có nhìn nét mặt họ cũng chẳng thể ngờ được mấy người chơi thần kì này lại thả trí tưởng tượng đi tận đâu. Cậu lại không am hiểu nghệ thuật ngôn từ, bắt cậu giải thích với họ kiểu như - tình trạng tinh thần của cậu rất tốt, đừng nghĩ thể lực cậu không tốt mà lầm, cậu có thể một mình đánh cả trăm cả nghìn quái vật - đúng là quá khó khăn.

Mà giờ cũng không có quái vật cho cậu chứng minh.

Nguyên Dục Tuyết chỉ có lựa chọn là đi đánh quái tiếp, đến khi dọn sạch quái ở khu vực này rồi, có lẽ mấy người này sẽ tin tưởng cậu hơn.

Trong đầu nghĩ vậy, Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, dứt khoát từ chối: "Tôi không mệt, không cần đâu. Còn có những khu khác cần dọn dẹp quái vật, tôi xin phép đi trước."

Đã biết không có chuyện gì to tát, Nguyên Dục Tuyết vô tình và quả quyết quay đi, bóng lưng thoáng cái đã theo tiếng gió biến mất trong đêm.

Những người khác trố mắt, trong đầu vẫn là hình ảnh Nguyên Dục Tuyết nhíu mày, vẻ mặt thoáng có chút buồn bã cùng đôi mắt cụp xuống ---

Sao có thể không mệt?

Sao có thể không sợ?

Còn nhiều quái vật như vậy.

Dẫu biết người tài giỏi thì sẽ phải gánh vác nhiều hơn, nhưng có ai biết những vị "siêu nhân" đó đã phải trả giá những gì ---

Nguyên Dục Tuyết chắc hẳn cũng vì thế mà trong thoáng lơ đãng mới để họ thấy sự bất lực của mình.

Thật yếu ớt.

"Chết tiệt."

Có người khẽ chửi, đấm lên trên cây cột bên cạnh.

Cơ thể người chơi rắn rỏi, nhưng dù sao cũng là da thịt con người, hắn lại không nương tay, thế là máu tươi chảy ra từ kẽ tay, nhỏ giọt xuống đất.

Tiếng máu nhỏ dường như nhỏ xuống tận đáy lòng họ, khiến tâm trạng tất cả trở nên ủ dột.

Phía sau hào quang, ở nơi không ai thấy, vị "thần tiên" hùng mạnh kiên cố không gì có thể phá vỡ ấy làm sao không tránh khỏi bất lực mỏi mệt?

Nhưng dù vậy, Nguyên Dục Tuyết vẫn không dừng lại.

Đêm nay đã được định sẵn là "đêm thành danh" của cậu, cũng là đêm khiến vô vàn người mất ngủ sau này.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.