Edit: Ry
Beta: chuông
Nguyên Dục Tuyết cũng bắt đầu dùng bữa.
Cậu ăn trễ hơn mọi người trong khu trú ẩn một chút, nhân viên chạy hậu cần không đủ, dù về sau có rất nhiều người dân tự nguyện hỗ trợ phân phát thức ăn thì vẫn phải loay hoay cuống quít một hồi.
Với Nguyên Dục Tuyết thì dù đây không phải nhiệm vụ, cậu cũng đã quen với việc hỗ trợ con người, bèn lẳng lặng tiến lên gia nhập.
Người sở hữu của nơi trú ẩn còn đi hỗ trợ thì người chơi đâu thể đứng yên, cũng nhao nhao đi phân phát bữa tối. Thể lực của họ tốt, không cần nghỉ ngơi, tay chân nhanh nhẹn, làm mấy việc này có hiệu suất rất cao. Cơ mà trong lòng họ cứ có một sự vi diệu... Làm nhiệm vụ nguy hiểm nhiều rồi, lần đầu tiên được làm mấy chuyện hậu cần đơn giản như vậy, cũng thật lạ lẫm.
Hầu hết công việc đã xong, mấy nhân viên trước đấy tranh thủ nghỉ ngơi ăn chút gì đó đã trở lại, thấy đám Nguyên Dục Tuyết vẫn đang bận bịu thì hơi xấu hổ, bảo họ "tan tầm" trước, việc còn lại để họ giải quyết nốt là được.
Nhóm người chơi ngơ ngác bị đẩy đi nghỉ ngơi.
Đồ ăn rất sung túc, bọn họ có thể thoải mái đi lấy, tiện thể dùng chút đặc quyền ---
Một người ngồi xổm trước mặt máy đun nước nóng, xếp hàng chờ lấy nước, xé gói trứng mặn ra, bỏ vào.
Đặc quyền của họ là có thể dùng máy đun nước ở khu vực nghỉ ngơi của nhân viên, tiện thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3647424/chuong-526.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.