Edit: Ry
Tòa nhà bị con quái vật phá hoại rung lắc sắp đổ, phần lớn gạch đá rơi lên xác quái vật, nhưng vẫn có không ít bụi bặm lả tả xung quanh.
Cô bé kia đang rúc trong vị trí không được an toàn lắm, phải nhanh chóng rời khỏi. Tuy là so với lúc nãy thì an toàn hơn nhiều, vì không còn quái vật uy hiếp nữa.
Nguyên Dục Tuyết vẩy cây đao trong tay, động tác nhẹ nhàng mà lưu loát, máu từ lưỡi đao bắn xuống đất, thân đao lại sáng ngời, sạch bong như mới. Cậu tra nó vào vỏ, thoáng cái đã ngồi xổm trước mặt cô bé, vươn tay với em.
Ấy là một đôi tay rất đẹp, từng đốt cân đối, nõn nà như đẽo từ ngọc, tưởng như còn phát sáng.
Nguyên Dục Tuyết nói gì đó với bé gái, đôi môi đỏ thắm khép mở, nét mặt điềm tĩnh.
Không nhận được phản hồi.
Cô bé ngẩng đầu, ngơ ngác... Em không biết Nguyên Dục Tuyết đang nói gì, nhút nhát không dám cựa quậy, càng không dám vươn tay nắm lấy bàn tay xinh đẹp kia.
Chính vì không hiểu, em sợ mình hiểu sai ý của người ta, nên thà cẩn thận không làm gì hết, không tự tiện tiếp cận. Có vẻ hơi ngốc... Nhưng vì em không nghe được, thường xuyên nhận phải tín hiệu "phiền phức" "ghét bỏ", càng như vậy lại càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tòa nhà đang dần sụp xuống, gạch đá bụi bặm rơi lả tả, tạo thành một màn sương xám.
Cô bé đờ đẫn nhìn Nguyên Dục Tuyết, có vẻ hơi chậm hiểu. Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3646724/chuong-515.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.