Chương trước
Chương sau
Edit: Ry

Số 3 bị loại trừ đầu tiên.

Lý Phát Tài vừa nghĩ tới mặt y đã thấy đau, phát đạp hồi chiều đến giờ vẫn chưa đỡ.

Số 1 đã uy hiếp gã, cũng loại bỏ.

Ông Chú trông có vẻ khá hiền lành, nhưng Lý Phát Tài biết chính loại người chất phác này mà nổi điên mới là đáng sợ nhất. Với cả dù đã ngoài 40, qua cái tuổi cường tráng khỏe mạnh nhất, nhưng Ông Chú vẫn múi nào ra múi nấy, cơ bắp rõ rệt. Lỡ mà đánh thật, Lý Phát Tài chỉ có đường chạy, làm sao dám gây chuyện.

Vậy quả hồng mềm để bóp chỉ còn hai.

Bản thân Lý Phát Tài thiên vị cái cô gái xinh đẹp kia hơn. Một mặt là vì gã cảm thấy Bé Năm không có sức uy hiếp, người bé tẹo cũng không đánh được gã. Mặt khác là vì gã háo sắc chết cũng không chừa, muốn tranh thủ gì đó.

Nhưng Lý Phát Tài nhanh chóng nghĩ tới việc đêm hôm gọi người ta tới phòng, khả năng bị từ chối là rất cao, hoặc Bé Năm sẽ gọi những người khác đi cùng. Cô ta có vẻ có quan hệ rất tốt với Số 3, Lý Phát Tài không dám chọc Số 3.

Nghĩ ngược nghĩ xuôi, Lý Phát Tài cảm thấy dễ bị bắt chẹt nhất chính là cậu nhân viên tên Nguyên Dục Tuyết.

Mặc dù gã thấy người này hơi quái lạ, nhưng so với những người khác thì đây không thể coi là khuyết điểm. Vì Nguyên Dục Tuyết thật sự trông rất nghe lời. Ban đầu bị gã khiêu khích cũng im im không nói câu nào, chỉ có mấy tên nhân viên khác tức giận.

Mà về sau nghe bí mật của gã, nó vẫn là vẻ điềm nhiên không quan tâm, cũng không xúc động tức giận. Mấy người kia còn muốn đánh gã kìa, Nguyên Dục Tuyết thì từ đầu đến cuối chỉ đực mặt ra, nhìn là biết không dám cãi.

Nhưng thằng ranh đó có vài thủ đoạn, lúc nó đặt câu hỏi, cái gì gã cũng nói thật...

Sắc mặt Lý Phát Tài trở lên kì quái.

Gã mơ hồ nhớ là lúc đó mình rất sợ, nhưng giờ lại nghĩ không ra mình sợ cái gì, chỉ có thể đổ lỗi do lúc đó có đám người kia vây quanh, áp lực quá lớn nên gã mới ngu một lần.

Bản thân Nguyên Dục Tuyết thì không gây cảm giác gì nguy hiểm.

Lý Phát Tài không ngừng có ý xấu, cũng muốn "đòi nợ", thế là dứt khoát chọn Nguyên Dục Tuyết. Gã nhấc máy bàn, nhấn số gọi tới phòng Nguyên Dục Tuyết...

Lạ thật.

Gã nghe được tiếng cuộc gọi đang kết nối, miệng cười sắp rách cả ra, nhưng rồi âm thanh đó biến mất, biến thành số máy bận.

Không ai nghe máy.

Lý Phát Tài bực bội, gã không ngờ quả hồng mềm mình tỉ mỉ chọn lựa lại không chịu nghe máy. Ngày mai nhất định phải khiếu nại cái lũ này. Gã không vui, định cúp máy thì tiếng tút tút báo bận đột nhiên ngừng, đầu kia đã nhấc máy.

Cuối cùng cũng chịu nghe.

Sắc mặt Lý Phát Tài vẫn hằm hè.

Gã cũng kệ mẹ mọi thứ, cứ chửi trước đã.

"Ngủ như lợn ấy, khách gọi lâu như thế cũng đéo biết đường nhấc máy, thế thì trông cậy được gì vào lũ chúng mày nữa? Chém gió thì hay lắm, đến lúc cần làm thì..."

Gã mắng một lèo, mắng xong thì những bức bối hồi chiều cũng giảm bớt. Mà đúng như gã nghĩ, Nguyên Dục Tuyết là quả hồng mềm, bị gã chửi xối xả như thế cũng không dám ho một câu, thậm chí còn không dám lên tiếng cắt ngang, ngoan ngoãn nghe hết.

Nhưng mà đầu dây bên kia im lặng quá, lại khiến Lý Phát Tài hoài nghi, Nguyên Dục Tuyết có thật sự đang nghe gã nói không vậy, hay là nhấc máy xong đặt ống nghe ở đó.

Gã cảm giác lửa giận lại dâng lên.

"Mày có nghe không đấy? Chết rồi hay sao mà không biết kêu một tiếng?"

"Vâng." Bên kia vang lên một âm thanh rất nhỏ: "Có nghe."

Giọng nói này có vẻ yếu ớt.

Không giống với chất giọng mát lạnh trong ấn tượng của gã về Nguyên Dục Tuyết, mà nó thiên về trung tính hơn.

Thậm chí là còn khá mềm mại, giống giọng con gái.

Lạ thật.

Giọng Nguyên Dục Tuyết nữ tính vậy sao?

Lý Phát Tài nghĩ.

Gã mơ hồ thấy có gì đó quái lạ, thông tin không khớp với những gì gã biết về Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng không biết vì sao, gã hoàn toàn không nghi ngờ thân phận của người kia, trong đầu còn mơ hồ hình thành ấn tượng mới.

--- Đúng rồi. Đúng là thế. Giọng Nguyên Dục Tuyết đúng là kiểu mềm mại như con gái thế này.

Lý Phát Tài không hề nghi ngờ, thậm chí còn cười một tiếng khinh miệt, cho rằng việc đối phương có dấu hiệu nữ tính là cái gì đó rất đáng bị chế giễu.

"Thôi tao cũng lười chửi mày rồi. Nhanh cái chân lên, đi kiếm đồ ăn cho tao. Tao thích đồ Ý, trong bếp không có thì lấy tạm thứ khác cũng được, lẹ lên." Gã nói đầy cay nghiệt, bản thân lại cho rằng như thế là rất "săn sóc".

Gã cũng hi sinh chịu khổ rồi còn gì nữa?

Vụ dọn phòng thì Lý Phát Tài tạm thời không nói.

Gã tính đợi Nguyên Dục Tuyết tới rồi bắt cậu ở lại dọn sau.

"Được." Giọng người bên kia vẫn rất ngoan hiền: "Tôi sẽ tới ngay."

"Đến lúc đó mong quý khách sẽ mở cửa cho tôi."

"Rồi." Lý Phát Tài rất đắc ý khi Nguyên Dục Tuyết nghe lời như vậy, hiếm khi không châm chọc lại.

"Nhất định phải mở cửa cho tôi đấy." Đối phương lại không cúp máy ngay mà như người thần kinh lặp lại: "Nhất định phải mở cửa cho tôi đấy, nhất định phải mở cửa cho tôi đấy..."

Lần này đến lượt Lý Phát Tài khó chịu.

"Mày điên hả? Sao dông dài thế nhở, đã bảo là tao sẽ mở cửa rồi còn lải nhải hoài..." Gã bực bội: "Nhanh cái chân lên."

Sau đó thẳng thừng cúp máy.

Cuộc hội thoại này rất kì lạ, nhất là đoạn cuối, đối phương không ngừng lặp lại một câu nói như là ma chú, nhưng Lý Phát Tài hoàn toàn không thấy có vấn đề gì. Gã thậm chí còn ngồi xuống ghế sô pha, gác một chân lên, đắc ý rung đùi.

Nhờ thái độ ngoan ngoãn vâng lời của Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng gã cũng tìm về được chút vinh quang ---

Đợi xong chuyện ở cái khách sạn này, ra ngoài gã nhất định phải tìm người xử lý bọn chó dám sỉ nhục gã.

Đúng, nhất là cái thằng Số 1 kia! Dám đấm gã, có tí bản lĩnh mà làm như ngon lắm ấy, phải biết hai tay khó địch bốn bề, lúc đó gã gọi 10 vệ sĩ tới đánh cho thằng chó đó tàn phế luôn.

Lý Phát Tài đắm chìm trong tưởng tượng của mình, cười khẩy mấy lần.

Trong đầu là hình ảnh tưởng tượng cho hả giận, bắt đầu phát triển tới đoạn cho người đánh hết tất cả nhân viên, còn gã đạp lên người họ. Bỗng cửa vang lên tiếng gõ.

Không nhanh không chậm, ba dài một ngắn, trong đêm vắng nghe cực rõ, như thể nó đâm thẳng vào màng nhĩ, khiến Lý Phát Tài giật mình.

Cái chó gì vậy?

Gã nghĩ, mình mới gọi điện xong, cúp máy chắc được vài phút, sao có thể tới nhanh như vậy được?

Mặc dù ở cùng một tầng, nhưng gã không phải gọi Nguyên Dục Tuyết tới ngay, mà là dặn cậu tìm đồ ăn mang lên.

Nhanh như thế là trốn việc đúng không? Nó không đi tìm đồ ăn hay là cầm sẵn đồ ăn nhanh trong phòng mang qua đây lừa gã?

Lý Phát Tài giận dữ cau mày.

Để xác nhận thân phận của đối phương, gã còn cố tình lớn tiếng quát: "Ai?"

Người ngoài cửa nói: "Là tôi."

Hết sức yếu ớt, mềm mại lại pha lẫn u ám.

Người bình thường nghe được âm thanh này chắc đã sợ tới nỗi mồ hôi lạnh ướt người. Nhưng phản ứng của Lý Phát Tài lại trái ngược, trong đầu gã hiện lên khuôn mặt của Nguyên Dục Tuyết.

Người ngoài cửa chính là Nguyên Dục Tuyết, gã đương nhiên cho là như vậy.

Thế là càng thêm xấu tính quát mắng: "Mày mang đồ ăn tới chưa? Lừa ai hả thằng chó? Thấy tao nhân nhượng với mày một tí là được thể lấn tới ---"

"Tôi mang tới rồi." Nguyên Dục Tuyết đáp: "Là đồ ăn Ý ngài thích. Tôi đặt trên toa ăn."

Lý Phát Tài lập tức tắt tiếng, dù vẫn còn nghi ngờ. Nhưng thứ gã nghi ngờ là Nguyên Dục Tuyết mang đồ ăn nhanh tới lừa mình.

"Xin quý khách hãy mở cửa cho tôi." Nguyên Dục Tuyết ở ngoài cửa lên tiếng.

"Hãy để tôi vào." Cậu nói: "Làm ơn, xin hãy để cho tôi vào."

Cậu như một cái máy bị hỏng dây cót, không ngừng lặp lại câu này.

Lý Phát Tài vốn dĩ rất bực bội, nhưng nghe nhiều, những lời này lại trở thành ám chỉ, khắc vào trong tiềm thức của gã.

Mở cửa.

Mình phải mở cửa thôi.

Dù Nguyên Dục Tuyết có lừa mình thì cũng phải mở cửa rồi mới chửi được chứ?

Còn phải để thằng đó dọn phòng cho mình nữa...

Lý Phát Tài nghĩ.

Thế là việc gã đêm khuya mở cửa cho người khác trở nên hết sức hợp lý, thậm chí Lý Phát Tài không cả nghĩ ra được một lí do để kháng cự.

Trên mặt gã vẫn là vẻ bực bội: "Đây. Giục cái đéo gì mà giục, không giục thì mày chết à?"

Ngoài cửa lập tức im lặng.

Mồm thì nói vậy, nhưng Lý Phát Tài vẫn đứng dậy đi tới, tay đè lên chốt cửa, nhấn mật mã.

Một tiếng "cạch" rất nhỏ vang lên.

Âm thanh này trong đêm tối bị phóng đại vô cùng.

Cửa mở ra, Lý Phát Tài tiện tay kéo một phát, đủ khoảng trống cho hai ba người cùng chen vào.

Gã nhướng mày nhìn người ngoài cửa ---

"Cậu" cúi gằm mặt, quả nhiên đang đẩy một cái toa ăn, lưng hơi gù, nửa người dưới bị xe đẩy che khuất, chỉ có hai cánh tay lộ ra ngoài, da trắng nhởn, kèm theo vài vết bầm xanh tím.

Lý Phát Tài nhìn lướt qua, bỗng thắc mắc.

Hóa ra Nguyên Dục Tuyết lùn vậy sao?

Hình như không giống lúc gã thấy cậu hồi chiều.



Tác giả có lời muốn nói:

Truyện vô hạn lưu mà không có pháo hôi thiểu năng thì không phải là truyện vô hạn lưu hoàn chỉnh (đùa đấy)

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.