Edit: Ry
Sau một hồi do dự ngắn ngủi, Nguyên Dục Tuyết vẫn nhẹ giọng đáp.
"Ừ."
Thế là Số 3 tự dưng bị ngại. Y không quen thẳng thắn bày tỏ thiện ý của mình, như thể nó là chuyện gì rất xấu hổ. Thanh niên lầm lì định đi tiếp, tiếng tim đập hơi dồn dập ở lồng ngực còn chưa kịp lắng xuống đã cảm nhận được một ánh mắt yếu ớt.
Số 3: "?"
Y cau mày nhìn sang.
Bé Năm trông rất là ấm ức.
"Thấy ghét thì cứ nói. Cũng không ai trách cậu. Ghê chưa."
Số 3 hơi bị bực cái hành vi nhại lại của Bé Năm, cho rằng cô đang cố tình chế nhạo mình. Y đanh mặt bảo: "Nhại cái gì, muốn ăn đòn à?"
Bé Năm: "?"
Cô tiếp tục ai oán: "Tôi đang tự cay đắng cho thân mình thôi. Với tôi thì 'đây là nhiệm vụ', với Nguyên Dục Tuyết thì..."
Số 3 càng nóng mặt, tiến tới ấn đầu Bé Năm để cô không nói được nữa.
Bé Năm bị ấn cho lảo đảo, tí thì ngã.
Số 3 còn cứng rắn nói: "Im mồm."
Bé Năm: "???"
Cô ré lên: "Chú! Chú coi anh ta kìa! Tiêu chuẩn kép!!"
Động tĩnh của họ lớn tới độ không ai có thể làm lơ, Nguyên Dục Tuyết cũng phải nhìn sang. Đôi mắt đen nhánh hiện lên vẻ nghi hoặc. Rõ ràng cái nhìn của cậu không mang theo bất cứ cảm xúc nào, lại khiến Số 3 cảm thấy cả người như bị lửa đốt.
Kiểu bứt rứt rất là khó tả.
Y quyết định rất nhanh, dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-khi-hinh-nguoi/3557100/chuong-381.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.